Thân Phận Số 019

Chương 16



Ba bức họa, bất đồng địa điểm và những địa điểm tương đồng, đều được vẽ rất rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra được.

Ba bức họa bên trong đều có bối cảnh xung quanh giống hệt nhau, đều có những dây leo, chúng tạo ra cảm giác quái dị như sẽ mọc ra bất cứ lúc nào.

Tại mỗi một bức họa đều đang tổ chức một nghi thức nào đó.

Ba bức họa, ba nghi lễ, trình tự của ba bức họa và sự xuất hiện của vầng hào quang rồi lại biến mất, chúng nó tượng trưng cho điều gì?

Trần Ngưỡng là một người rất dung tục, không biết gì về hội họa, cũng như không biết thưởng thức, suy nghĩ một hồi lâu, anh chỉ vào tế đàn bên cạnh nói: "Đây là tế đàn bên trong bức họa à."

"Trụ đá ở đây cũng giống như trong bức họa. Chỉ là hai bức đầu tiên không có, chỉ có bức thứ ba mới có. "
" Trong bức họa có bốn trụ đá, bây giờ tế đàn chỉ còn có ba trụ. "

" Vị trí của các trụ đá xung quanh tế đàn cũng bất đồng. "

Trần Ngưỡng lẩm bẩm:" Nếu tìm được trụ đá thứ tư rồi sắp xếp theo thứ tự trong hình thì điều gì sẽ xảy ra? Liệu có phải sẽ hoàn thành nhiệm vụ không? "

"Nhưng trước tiên vẫn phải tìm ra trụ đá thứ tư trước, tìm được rồi lại nói sau."

" không biết phải tìm nó ở đâu? không có gợi ý."

"...."

Trần Ngưỡng lẩm bẩm một mình một hồi lâu, lắc lắc nạng của thiếu niên: "Cậu có phát hiện gì không?"

Triều Giản liếc nhìn anh:"Anh nói chuyện một mình với bản thân mình nói đến rất có sức lực. "

Trần Ngưỡng : "..."

Triều Giản lấy điện thoại ra chụp lại bức họa.

Trần Ngưỡng nói: "Không gian chồng chéo trong hang động sẽ biến mất vào lúc nửa đêm, vậy tế đàn này khi không gian chồng chéo lên nhau cũng sẽ bị ẩn đi, nếu chúng ta ở lại đây không ra ngoài thì sẽ như thế nào?"
Triều Giản: "Sẽ thiếu dưỡng khí."

Trần Ngưỡng bị mạch não kỳ lạ của chính mình làm cho nghèn nghẹn, cảm giác sợ hãi cũng biến mất: "Đúng vậy, một không gian đóng kín, muốn ở lại là không được, vậy chúng ta đi ra ngoài đi, đợi sáng mai 10:35 thì quay lại, nếu suôn sẻ, lúc đó chúng ta sẽ mang về cái trụ đá thứ tư kia. "

Triều Giản cất điện thoại di động: "Anh để chiếc hộp lại đây đi."

Tóc gáy Trần Ngưỡng "cọ" một phát đứng lên: "Làm sao vậy?"

Triều Giản di chuyển cây nạng bị anh giữ chặt: "Ôm như vậy không nặng sao?"

Trần Ngưỡng :"...Có chút. "

Triều Giản Bước về phía kí hiệu đơn giản hắn đánh dấu điểm trùng lặp của không gian, Trần Ngưỡng vội vàng đặt chiếc hộp trong tay xuống đất, chạy chậm đuổi theo sau.

Lúc rời đi, Trần Ngưỡng lại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.
Còn có rất nhiều bóng người.

.

Ban đêm trong núi là cái dạng gì, lần này Trần Ngưỡng đã có thể trải nghiệm đủ.

Ánh trăng dù có sáng đến đâu cũng đã bị cành lá rậm rạp che khuất mất, đi giữa rừng cây vô cùng mờ mịt. Chớ nói chi sẽ nhìn thấy hình trăng lưỡi liềm nho nhỏ.

Bốn phía đưa tay không thấy năm ngón, đi được một đoạn quay đầu lại xem, chỉ thấy một mảnh đen thui, có lúc đường đi còn không thấy rõ.

Trần Ngưỡng sợ vết thương trên tay sẽ bị cành cây quét trúng, đành phải rụt tay về phía trước, tay kia thì cầm điện thoại di động của Triều Giản mở đường.

Có ánh sáng, phía sau có người, chính anh không phải là người cuối cùng, nên không còn quá sợ nữa.

"Ban đêm không nhìn rõ, chúng ta làm sao tìm được cái trụ đá thứ tư đây?" Giày của Trần Ngưỡng đạp lên những lá cây vang lên tiếng soạt soạt, "Cứ đi đại như vậy sao? Hay là cậu đã có phương hướng cụ thể rồi? "
Triều Giản chống nạng đi ở phía sau:"không có, thử vận may thôi. "

Dưới chân Trần Ngưỡng lảo đảo:"Ba bức họa, cậu xem xong có cảm tưởng gì không?"

Đối phương không đáp.

Trần Ngưỡng bắt đầu hời hợt phân tích: "Bức đầu tiên là người thủ lĩnh đứng trên tế đàn, những người quỳ phía dưới đều rất thành kính, bức thứ hai trên đầu thủ lĩnh có một quầng sáng phía trên, có thể là một số loại sức mạnh ban tặng nào đó."

"Bức thứ ba là thủ lĩnh đã phạm phải một sai lầm lớn, những người quỳ dưới đó không còn thành kính hắn nữa, từng người từng người đều đứng dậy, nhìn hắn quỳ trên tế đàn, vầng hào quang cũng mất đi, sức mạnh được ban tặng cũng bị tước mất ... "

Trần Ngưỡng phát huy trí tưởng tượng vừa đi vừa nói, chỉ có mình anh nói, vị phía sau vẫn luôn im lặng, nhưng anh biết người kia vẫn đang lắng nghe, ngay cả khi anh nói năng không được mạch lạc còn phi logic.
Hơn nữa Triều Giản không bị Lâm Nguyệt gây xích mích ly gián, là một đồng minh tốt, một cộng sự tốt.

"Dây leo trong bức họa không biết là loại thực vật gì, tôi ở trên đảo chưa từng nhìn thấy qua, chắc chắn có liên quan đến lời nguyền rủa." Bắp chân của Trần Ngưỡng bị gậy chống nạng khều nhẹ một cái, kèm theo giọng nói cực kỳ trầm thấp của thiếu niên, "Có người tới."

Trần Ngưỡng lúc này hoàn toàn tin tưởng vào giác quan nhạy bén của thiếu niên, anh lập tức dừng lại, lúc này mới nhận ra bọn họ đã đến một ngã ba đường.

Một trong ba con đường nhỏ truyền đến âm thanh sạt sạt giống như có ai đó đang chạy điên cuồng trong rừng.

Chính là đang tiến về hướng của bọn họ.

Tiếng vang càng ngày càng gần, Trần Ngưỡng nghe được tiếng thở hổn hển, xác định được là người.
Quái vật sẽ không thở hổn hển như thế.

Trần Ngưỡng tắt điện thoại di động, vật không nên có ở trên đảo, kêu Triều Giản đưa cho mình hộp diêm anh lấy được từ nhà Lý Đại Phú, quẹt một cái rồi giơ lên.

Không biết sẽ là ai tới đây, sâu trong lòng anh hy vọng người đó là A Mậu, mà khi anh thấy rõ người tới là ai, sự cảnh giác trên mặt liền ngưng trệ.

Không phải A Mậu, mà là thầy Chu!

Đây là lần thứ hai Trần Ngưỡng gặp lại thầy Chu sau lần anh đến nhà của thím Lưu, trên người người này vẫn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám kia, nhưng hiện giờ toàn thân ẩm ướt nước chảy ròng ròng khắp người, kính cũng mất rồi, cả người rất tiều tụy.

Thầy giáo Chu nhìn thấy Trần Ngưỡng và thiếu niên cao lớn bên cạnh, kinh hoàng muốn quay đầu chay.

"Này, này, thầy Chu, chúng ta là người." Trần Ngưỡng vội vàng kêu lên.
Thầy Chu sững người dừng lại, quay đầu lại run giọng nói:

" Là Người?"

"Ừ." Trần Ngưỡng dập tắt que diêm sắp cháy tới ta, quẹt thêm một cái mới, thở dài nói: "Dọa đến người ta rồi."

Khí tiết cả người Thầy Chu đã được nhấc lên đến đỉnh điểm, nay bỗng nhiên buôn ra toàn bộ như được trút bỏ gánh nặng, anh ta gục ngay xuống đất.

.

Không tìm được chỗ, Trần Ngưỡng liền kéo Triều Giản ngồi xuống bên ngã ba đường, bảo thầy Chu từ từ nói chuyện.

Thầy Chu đã giới thiệu mình là một vị thầy giáo, kết thúc một ngày hôm nay, tam quan đều bị quăng bể, sự cơ trí và nho nhã cũng mất hết, thay thế vào đó là sự trông gà hoá cuốc nghi thần nghi quỷ, cả người như bông hoa trắng nhỏ đung đưa trong mưa gió, mong manh yếu đuối.

Trần Ngưỡng nghịch đám cỏ khô, quẹt một que diêm ném vào rồi châm lửa: "Thầy Chu, sao quần áo trên người thầy đều ướt hết thế này?"
Thầy Chu cười khổ: "Tôi từ dưới biển trèo lên."

Anh ta kể lại một đường thoát thân của mình, hồi hộp không thể tả được, lúc gấp quá thì nhảy thẳng xuống biển, không dám lên bờ, chỉ biết bơi vòng quanh đảo, đợi đến khi trời tối thấy an toàn rồi mới dám bò lên.

Trần Ngưỡng nghe xong nói: "Lúc trốn dưới biển, thầy không sợ trong sương mù trên biển có cái gì sao?"

"Không kịp nghĩ, lúc nghĩ đến cũng muộn rồi." Thầy Chu hồi hộp co rúm lại, quần áo trên người vẫn còn nhỏ nước, khi gió núi thổi qua, khuôn mặt cũng theo đó mà trắng bệch cứ như được phủ bằng một lốp sơn trắng.

Trần Ngưỡng đưa cho anh ta hai miếng kem bơ.

Lúc này, chân ruồi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt.

Thầy Chu nói cảm tạ liên tục, đang định hỏi đó là cái gì, đột nhiên cảm thấy mình bị một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Anh ta ngẩng đầu lên, tay và chân đều run rẩy, nhưng phát hiện tầm mắt kia đã biến mất không thấy, giống như là một ảo ảnh, thứ đồng thời biến mất còn có cảm giác ngạt thở khi bị dã thú cắn chặt cổ.

Trần Ngưỡng nhìn thần sắc của người đàn ông này đang không được tốt lắm: "Thầy Chu?"

"Không có chuyện gì," Thầy Chu lẩm bẩm, "Không có chuyện gì."

"Thứ tôi đưa cho thầy là một loại đồ ăn ở bên ngoài, thầy ăn đi." Trần Ngưỡng từ mình ngậm một miếng, anh đi đến ghé vào tai người thiếu niên đang khoanh tay ngồi dưới gốc cây, nhỏ giọng hỏi cậu đã ăn xong hay chưa, có còn dư lại không.

Triều Giản nhắm mắt lại không nói lời nào, vài giây sau, một bàn tay thò vào túi áo khoác thể thao của hắn, để lại một miếng kem bơ.

Mí mắt hắn hơi giật giật, hai cánh tay đang ôm ở trước người nhẹ nhàng di chuyển xuống, làm như không có chuyện gì ấn chặt túi quần lại.
.

Trần Ngưỡng thấy thiếu niên ho lên một cái, thầy Chu cứ giống như một con thỏ bị kinh sợ, sẵn sàng lao vào bụi cỏ để chạy trốn bất cứ lúc nào, anh giải thích: "Chỉ là bị cảm mạo mà thôi."

Thầy Chu thở ra một hơi: "Ừ ha, nhiệt độ ban đêm xuống thấp, rất dễ bị cảm lạnh, sợ là tôi cũng sắp bị", anh ta hắt hơi một cái nói: "Tôi có thuốc chỉ là lúc chạy trốn đã quên lấy."

Thầy Chu thở dài cười tự giễu, việc quan trọng là phải bảo mệnh, làm sao còn có thể lo đến những việc khác.

Trần Ngưỡng thêm vài mẫu củi khô vào đống lửa: "Thầy Chu, A Mậu nói cậu ta đã nghe lén những người lớn tuổi trong gia đình mình kể lại, chuyện hôm nay xảy ra trên đảo, lâu về trước đã từng xuất hiện trên diện rộng...."

"Không thể nào!" Thầy Chu nghiêm túc ngắt lời. " Còn trên diện rộng, làm sao có khả năng, tôi chưa từng nghe nói qua, chưa bao giờ. "
Một giây tiếp theo, trên mặt thầy Chu tràn đầy kinh ngạc:

" Không đúng, trong nhà A Mậu làm gì có người lớn, cậu ta chỉ sống có một mình! "

Trần Ngưỡng cả kinh hơi có chút sợ hãi, liền theo thói quen dịch sát lại dựa vào người thiếu niên: "Vậy là ... A Mậu nói dối? Tại sao chứ?"

Thầy giáo Chu đáng thương, vốn đã lạnh run, hiện tại ngay cả nói chuyện đều run lên bần bật: "Trần, Trần tiên sinh, cậu nghe A Mậu nói khi nào?"

"Ban ngày." Trần Ngưỡng mở to mắt nói bậy, "Sau đó chúng tôi liền tách ra."

Thầy Chu dùng sức nuốt nước bọt:"Thằng nhóc A Mậu kia giống tôi, người nhà rất sớm đều đã mất, khi còn bé tướng mạo đã chọc cho người lớn yêu thích, cho nên không lo cái ăn cái mặc... Bây giờ thì được mấy cô gái nhỏ yêu thích, chắc là do lớn rồi, tính tình thay đổi, trở nên nhút nhát, từ khi nào thì bắt đầu đây ... Tại sao nó lại muốn nói dối? Tuổi tác cũng không còn nhỏ, còn muốn giở trò đùa dai làm người ta sợ hãi.... "
Trần Ngưỡng nhìn người đàn ông bắt đầu nói chuyện không được mạch lạc, càng nói âm lượng càng nhỏ:"Thầy Chu, thầy có từng nhìn thấy cột đá nào hình trụ trên đảo không? "

Thầy Chu không đáp.

Trần Ngưỡng hỏi lại một lần, thầy Chu mới nghe rõ, lắc đầu nói chưa từng nhìn thấy.

"Vậy có nghe nói đến chuyện kỳ

quái gì không?" Trần Ngưỡng đổi câu hỏi.

Thầy Chu vừa muốn cười lại cười không nổi, còn có chuyện gì có thế so sánh với chuyện đang xảy ra hiện tại càng kỳ quái hơn? Những người quen thuộc trên đảo đều không còn là con người nữa.

Trong lúc nhất thời chỉ còn có tiếng củi lửa cháy thành tro, phảng phất mang theo mùi khói bụi.

Trần Ngưỡng đứng dậy hoạt động thân thể một chút, khu vực có thể được ánh lửa chiếu sáng rất có hạn, những khu vực không thể chiếu sáng đều là một màu đen thui, cây cối đều quỷ mị, anh cũng không nhìn nhiều, nhanh chóng ngồi xuống núp bên cạnh thiếu niên.
Ngay cả khi đối phương đã ngủ say, Trần Ngưỡng vẫn cảm thấy rất an toàn.

Trần Ngưỡng đặt nữa thân trên của mình lên trước đống lửa: "Thầy Chu, chúng ta trò chuyện đi."

Thầy Chu nhìn gương mặt thanh niên phản chiếu trong ánh lửa, so với mình trẻ hơn vài tuổi, đôi mắt rất sáng, thần thái tốt đến kinh ngạc, đi du lịch trên đảo gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, còn có thể tán gẫu.

Không giống anh ta, đều sắp phát điên tới nơi.

Trần Ngưỡng tuỳ ý nói: "Thím Lưu nói với tôi một số đất trên đảo không được sử dụng, hình như có bí mật gì đó được ẩn giấu, nên bà không tiếp tục nói nữa."

Thầy Chu nắm lấy những sợi tóc ướt trên da đầu, trong miệng trả lời: "Đúng là có, mảnh đất kia, ẩn tình thì không có, chỉ là nó không phát triển gì cả, trồng cái gì cũng không lớn."
Trần Ngưỡng đá nhẹ vào chân thiếu niên ý là kêu cậu lưu tâm nghe một chút, ngoài miệng thì hỏi tiếp thầy giáo Chu,"Hả, đã có chuyện gì xảy ra à? "

Thầy Chu nói: "Tôi không biết."

Trần Ngưỡng: "..."

Đang thất vọng thì nghe thấy thầy Chu nói tiếp một câu: "Nhưng tôi đã nghe được một tin đồn."

Anh lập tức lên tinh thần hỏi: "Tin đồn gì?"

"Lúc đó. Tôi còn chưa ra đời, có một gia đình trên đảo muốn xây nhà, nam chủ nhân đã đến khu vực đó để đào đất." Thầy Chu nhớ lại nói,"Đêm hôm đó nam chủ nhân nằm mơ, mơ thấy một nhóm nam nữ già trẻ không rõ lai lịch vây quanh nhà mình, Khiêu vũ."

"Sáng sớm hôm sau nam chủ nhân nói với vợ mình." Bộ quần áo ướt sũng của thầy Chu bó sát vào người, trên bề mặt da nổi lên một tầng da gà, "Vợ anh ta cũng nói với anh ta, mình cũng mơ thấy giấc mơ đó. "
Nhiệt độ xung quanh như đột ngột giảm xuống rất nhiều trong thời gian ngắn.

Trần Ngưỡng nín thở: "Sau đó thì sao?"

"Vài ngày sau, có một vụ tai nạn xảy đến, con trai họ đang chơi ngoài trời thì được phát hiện thì đã chết dưới mương." Thầy giáo Chu trầm ngâm nhớ lại, "Mọi người truyền tai nhau đều nói trong đất có tà vật, từ đó về sau không ai đến đó nữa, có đi ngang qua chỗ đó đều đi đường vòng, thậm chí nhắc còn không dám nhắc đến."

" Thật hoang đường, Trần tiên sinh, cậu coi như đang nghe một câu chuyện cười để gϊếŧ thời gian đi." Thầy Chu nói.

Trần Dương đồng thời nói với anh ta: "Ở đâu, đưa chúng tôi đến đó đi!"

Thầy Chu sững sờ trong vài giây, giọng điệu có chút cứng rắn: "Trần tiên sinh, tôi biết các người lên đảo là muốn xem một chút chuyện mới mẻ, nhưng hiện tại vào lúc này rồi, sao cậu vẫn còn..."
Trần Ngưỡng hoà khí nói:" Thầy hiểu lầm rồi, chúng tôi muốn thầy dẫn đường là vì muốn mau chóng rời khỏi đây thôi. "

Thầy Chu không hiểu:" Hai chuyện này có quan hệ gì? "

Thanh niên không trả lời, rõ ràng là có điều gì đó khó nói ra,thầy giáo Chu cũng không quá làm khó chỉ nói: "Tôi có thể đưa các cậu đến đó, nhưng không phải là ban đêm, tuy tôi lớn lên ở trên đảo nhưng chỉ hoạt động ngoài núi, chưa từng đến đây, không quen thuộc lắm, đợi trời sáng mới nhận ra đường nào là đường nào."

" Vậy thì chúng ta sẽ ở đây đợi." Trần Ngưỡng nói, "Lửa không thể đốt quá lâu, thầy Chu, nếu quần áo đã gần khô xin hãy dập tắt lửa, Tôi và em trai mình ngủ trước đây."

"Được." Thầy Chu liếc nhìn người thanh niên rất dễ nói chuyện này, sau đó liền liếc nhìn thiếu niên có tướng mạo cực kì xuất sắc kế bên, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng nói chuyện.
Nhếch đôi môi vì ngâm nước biển mà trắng bệch, hơi không được tự nhiên nói: "Trần tiên sinh, khi các vị rời đảo ... Có thể mang tôi đi cùng không? "

Hô hấp Trần Dương ngừng nữa nhịp, làm bộ như không nghe thấy, Làm sao mang? Tiến vào đây cũng không phải là anh tự vào, đi ra ngoài cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Những gì bọn họ có thể làm là hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt, ngăn chặn lời nguyền này.

Trần Ngưỡng ngủ gật dựa vào gốc cây, đầu nghiêng sang một bên, bị chiếc nạng đẩy lại, ngã vào trên vai thiếu niên.

Thầy Chu nhìn thấy cảnh này, nhìn vào mặt thiếu niên hơi lâu, trong lòng nghĩ, không ngờ cậu trai có tính tình lạnh lùng như vậy còn có thể chăm sóc người khác, thấy đối phương mặt không đổi sắc nhìn sang, anh ta vội vàng nhắm mắt lại.

.

Cũng trong lúc đó, Trương Duyên và Triệu Nguyên đụng nhau trên đường chạy trốn, một người không thèm xin lỗi, một người không thèm chửi bới, hai người chạy lung tung, giờ không biết mình đã đi đâu, chỉ biết đó là khu rừng chưa từng tiến vào.
Bọn họ đã đi rất lâu rồi!

"Đó là... cái kia đi?" Triệu Nguyên run rẩy nói, "Chúng ta gặp phải quỷ đánh tường rồi đúng không."

"Không phải." Trương Duyên lắc đầu phủ nhận, "Tôi đã gặp quỷ đánh tường trong nhiệm vụ lần trước, không phải như vậy."

Triệu Nguyên:" Vậy sao chúng ta đi lâu như vậy vẫn còn ở đây?"

Trương Duyên không nói ra được nguyên nhân, anh ta cảm thấy khu rừng này không ổn khi đã bước vào. Không phải quỷ đánh tường, bọn họ không di chuyển tại chỗ, chỉ là không thể đi ra ngoài. Khu rừng này lớn đến vậy sao?

Triệu Nguyên lúc này cảm thấy mình thà uống nước phân rồi ở với quái vật dưới chân núi còn hơn ở lại đây, liền tăng tốc độ, đột nhiên bên trái xuất hiện một lực cản.

"Sao anh lại túm phía sau của tôi?"

"Cái gì?"

"Tôi nói là anh đừng túm tôi mà," Triệu Nguyên cáu kỉnh nói,
" Anh túm như vậy tôi đi không được."

Trương Duyên quay lưng về phía cậu ta, xoay người lại nói: "Tôi không phải đang ở trước mặt cậu sao?"

Triệu Nguyên trợn tròn hai con mắt, muốn té xỉu, lại bị Trương Duyên tát cho một cái, tỉnh táo lại.

"Không ai kéo cậu, chỉ là nhánh cây móc phải quần áo của cậu thôi, tự mình xem đi!" Trương Duyên chỉ vào một chỗ hơi thấp.

Triệu Nguyên ngẩn ra: "Cây, cành cây?" Cậu ta liếc nhanh nhìn lại, thật sự là một cành cây, "Mẹ kiếp... Tôi sợ chết mất... A!"

Triệu Nguyên hét lên một tiếng ngay khi mới hoàn hồn. "Phía sau có tiếng nói!"

Trương Duyên thực sự khó chịu, anh ta lại nghĩ đến việc mình bị đối phương lợi dụng suýt chút nữa chết trong tay bọn quái vật, giọng điệu phát ra vô cùng kém: "Con mẹ nó cậu có thể yên tĩnh một chút không? Chưa từng nghe thấy tiếng gió thổi vào lá cây sao?"
" Không phải, tuyệt đối không phải, lần này anh phải tin tôi," Triệu Nguyên sắp khóc, "Anh quay đầu lại nhìn, quay đầu lại nhìn xem."

Không quan tâm đến Triệu Nguyên, Trương Duyên vẫn tiếp tục tìm đường trong rừng cây, đi được một lúc, vẫn nghe đối phương nói thứ kia vẫn đi theo bọn họ, anh đành quay lại nhìn.

Đột nhiên nhìn thấy cái gì, đồng tử Trương Duyên co rút lại, là một bóng đen mơ hồ!

"Tôi không có nói dối anh, nó đang theo chúng ta...." Triệu Nguyên chưa kịp nói xong, Trương Duyên đã đi thẳng về phía bóng đen, hai mắt cậu ta kinh ngạc đến muốn lòi ra, hét lên, "Trở lại! Anh đi sai hướng rồi! Mau trở lại!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.