Chiều hôm đó (2 giờ chiều), Thomas đang ngồi trên một cái ghế, tay anh ôm lấy một cái bình, người ngồi im không nhúc nhích, chỉ có cái miệng anh là mấp máy kể lại cho Ma cà rồng nghe. Ma cà rồng đang ngồi trên ghế sofa. Hắn mặc một chiếc quần jean tối màu và áo cardian có mũi dáng dài, mặt đeo mặt nạ. Hắn co chân trên ghế. Đặt trên đùi mình một tập giấy vẽ tay cầm một mẩu chì, thi thoảng, liếc qua Thomas vẽ.
Tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Chuyện là anh đến chỗ hắn, anh định kể cho hắn nghe về vụ án đó thì thấy hắn đang vẽ. Anh chẳng biết hắn đang vẽ cái gì chỉ thấy một con robot ngồi im, chỗ tay cầm cái lọ. Nhưng con robot đó cứng nhắc quá, mặt chẳng có chút biểu cảm gì thế là hắn bắt anh ngồi vào vị trí đó. Hắn nói hắn sẽ giúp anh giải quyết vụ án nếu anh giúp hắn hoàn thành bức tranh. Không còn cách nào khác anh đành ngồi vào vị trí và kể cho hắn nghe về vụ án này.
Nghe xong câu chuyện, Ma cà rồng di chuyển mẩu chì trên tay và nói:
- Joe Purdy à!? Nếu tôi nhớ không nhầm trước kia tôi từng thấy cái tên này rồi thì phải?
- Sao? Sao? – Thomas ngạc nhiên – Đừng có nói với tôi là cậu đã từng tống tiền hắn đấy nhé!
- Không! Không! Tất nhiên là không phải! – Ma cà rồng rời khỏi vị trị của mình và lấy ra một chiếc laptop. – Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trước kia hắn ta... ở đây...
Ma cà rồng vừa nói vừa ấn máy tính. Sau khi nói xong thì hắn ta liền quay máy tính lại về phía Thomas. Thomas nhìn vào màn hình. Trên đó có những thông tin về một người tên Joe Purdy, có hình bên cạnh. Và đó đúng là Joe Purdy trong vụ án này.
Trong lúc Thomas đang xem thì Ma cà rồng nói:
- 20 năm trước, Joe Purdy có dính vào một vụ án. Lúc đó hắn là trợ lý có một tiến sĩ khoa học tên Marco Dood. Lúc đó, Marco Dood đang nghiên cứu một loại robot có hình dáng và cử động giống hệt con người nhưng đột nhiên bản thiết kế bị đánh cắp, Joe Purdy, lúc đó là trợ lý của Marco Dood, bị nghi ngờ nhưng không có đủ bằng chứng nên được thả ra. Thật không ngờ sau 20 năm hắn ta lại ra nhập một gánh xiếc tội phạm.
Thomas không nhìn vào hồ sơ của Joe Purdy nữa mà quay ra Ma cà rồng nói:
- Vậy cậu nghĩ thế nào về vụ án này?
Ma cà rồng ngồi lại một cách nghiêm túc và nói rằng:
- Cậu muốn lý giải vụ án này trước tiên cậu phải liên kết các dữ kiện lại với nhau. Muốn làm được điều đó, trước tiên cậu phải giải thích được cái chết của Leos Huthan.
- Leos Huthant?
- Đúng vậy! – Ma cà rồng nói – Đầu tiên, cậu nói xem tại sao vụ án Leos Huthant lúc đầu lại bị coi là tự sát?
- Vì nạn nhân được phát hiện chết trong một căn phòng kín.
- Tại sao lại là căn phòng kín?
- Vì chìa khóa được tìm dưới gầm giường mà không có cách nào để cho chìa khóa dười gầm giường cả dù dùng cái giếng trời.
- Cậu chắc chứ! – Ma cà rồng ngồi lại tử tế rồi nói – Hãy tưởng tượng lại hiện trường vụ án.
Trong trí tưởng tượng của Thomas cả căn phòng bỗng biến thành hiện trường vụ án. Trong trí tưởng tượng đó, Ma cà rồng nói tiếp:
- Đầu tiên, hung thủ để một lọ thủy tinh hình cầu trong tủ lạnh rồi đổ nước vào bên trong. Tiếp đó hắn lại để một cái lọ hình cầu khác nhỏ hơn vào trong cái lọ hình cầu đó. Cuối cùng, để trong tủ lạnh vài phút cho người đông lại, sau đó, bỏ cái lọ hình cầu đó ra. Đợi cho lớp đá bên trong chảy nước nhưng đừng để cho nó chảy hết, khi lớp nước đá nhỏ lại đủ để rút chiếc lọ thì hung thủ rút ra. Vứt bỏ chiếc lọ trong và ngoài. Như vậy, hắn ta đã có được một chiếc lọ bằng nước đá thiếu mất phần đáy ở dưới và nắp ở trên. Tiếp đó hung thủ tạo ra phần đáy và nắp bằng nước đá rồi cho hết tất cả những thứ đó vào trong tủ lạnh để không bị tan ra, như vậy là coi như xong bước chuẩn bị.
- ...
- Sau đó, hung thủ giết chết nạn nhân. Sắp đặt những khối lập phương trong phòng theo hình bậc thang hướng tới chiếc giếng ở trên trần sao cho khi xếp những khối đó thì những lỗ nhỏ luôn được hướng vào phía trong. Cậu nói ở mỗi khối lập phương đó đều có lỗ nhỏ đúng không? Hung thủ xuôn những sợi chỉ qua những lỗ nhỏ đó hướng ra bên ngoài giếng trời.
- ...
- Cuối cùng, hắn dùng chìa khóa khóa cửa lại và lấy chiếc lọ bằng nước đá trong tủ lạnh của mình. Cho chìa khóa vào bên trong. Đậy nắp hai đầu. Vậy là hắn đã có một quả bóng bằng nước đá với chìa khóa bên trong. Hắn lên trên mái nhà kéo những sợi chỉ. Những khối hộp bên dưới như những khối hộp được mở nắp tạo thành một đường thẳng tắp dẫn xuống chỗ gầm giường. Hung thủ cho quả cầu đá của mình lăn theo con đường đó, đem chìa khóa xuống dưới gầm. Quả cầu đá nhỏ hơn giếng trời nên có thể chui lọt. Quả cầu đá đó lăn xuống những "nắp hộp" thẳng tắp xuống gầm giường. Những nắp hộp đó tạo thành một con đường không liền nhau có chỗ để ra khoảng trống nhưng những khoảng trống đó không đủ lớn nên quả cầu vẫn sẽ đi đúng quỹ đạo. Đến khi xuống gầm giường, quả cầu chạm vào tường, nến vội tung ra, quả cầu bằng nước đá nên sớm tan biến chỉ để lại chìa khóa ở dưới gầm giường.
- Đúng vậy! – Thomas đồng ý nói – Nhưng còn những khối hộp, nếu cứ để như vậy không phải là lộ hết sao?
- Đó chính là lý do sau khi thực hiện xong hung thủ thu hết những sợi dây lại rồi dùng một chiếc que hay cái gì đó cho xuống, lộn tung những khối hộp đó lên. Nên nhớ, đây là những "khối hộp" có thể mở ra các hướng khác nhau chứ không phải một chiếc hộp thật sự. Có lật tung lên thì cũng đâu có ai biết đâu là trên đâu là dưới, đâu là trước đâu là sau.
- Ồ! Đúng vậy! – Thomas nói – Nhưng vụ này thì có liên quan gì đến cái chết của David Fisher đâu.
Ma cà rồng mỉm cười:
- Vậy cậu nói xem tại sao Peter Robinson lại đột nhiên trốn đi?
- Là vì ông ta có liên quan đến vụ án của Leos Huthant. Ông ta cùng Joe Purdy hợp mưu giết Leos Huthant nên trốn đi.
- Vậy tại sao ông ta lại bỏ chạy?
- Bởi vì có kẻ gửi thư đến cho ông trùm.
- Tại sao kẻ đó lại gửi thư đến cho ông trùm?
- Vì hắn biết hung thủ là ai hắn muốn ông trùm giết kẻ đó.
- Vậy tại sao hắn biết hung thủ là ai?
- Vì hắn nghe được cuộc nói chuyện của Peter Robinson và Joe Purdy. Hắn ghi âm lại và gửi những bản ghi âm đó cho ông trùm.
- Vậy tại sao hắn biết rõ hung thủ là ai rồi nhưng đến gần đây hắn mới gửi thư cho ông trùm.
Thomas suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vì ông trùm đang sai lầm, ông ta tưởng nhầm Mike Hance và Eunice Lamber là hung thủ.
- Tại sao ông trùm lại nhầm hai kẻ đó là hung thủ?
- Vì Mike Hance bám theo Eunice Lamber một cách rất khả nghi nên ông ta nghĩ hai người đó có mưu đồ gì đó.
- Vậy tại sao Mike Hance lại bám theo Eunice Lamber?
- Vì Ariadna Mizra. Hai người họ được phái đi tìm Mirza vậy mà Mike Hance lại bám theo Eunice Lamber nên suy ra có thể Lamber đã tìm ra được tung tích của Mirza.
- Vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Thomas nhắm mặt lại và bắt đầu liên kết các sự kiện.
- Một kẻ nào đó đang có mưu đồ với Hoa và Rắn. Hắn theo dõi tất cả trong bóng tối. Khi vụ án Leos Huthant xảy ra, hắn biết hung thủ là Joe Purdy và Peter Robinson nhưng hắn không nói vì hắn nghĩ Mirza sẽ sớm tỉnh lại và ông trùm sẽ sớm biết được hung thủ. Tuy nhiên, Mirza lại mất tích. Smith sai 3 người nghi phạm tìm cho ra được Mirza. Eunice Lamber đã tìm được tung tích của cô ấy nhưng hắn không muốn hai người kia biết. Hắn muốn mang Mirza về một mình để lập công trước mặt ông trùm còn hai người kia chịu tội. Mike Hance bằng cách nào đó đã biết được điều đó nên hắn theo dõi Lamber không cho Lamber cứu Mirza một mình. Những hành động đó được tay chân của ông trùm biết được. Ông trùm nghi ngờ hai kẻ này có mưu đồ gì đó nên cho rằng họ chính là hung thủ giết chết Leos Huthant. Đây không phải điều kẻ bí ẩn kia muốn nên hắn đã gửi thư nói toàn bộ vụ án cho ông trùm kèm theo một băng ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện của Joe Purdy và Peter Robinson. Tuy nhiên, Robinson là trợ lý của ông trùm nên hắn đã đọc được bức thư đó trước ông trùm, hắn nhanh chóng đốt bức thư đó và hủy cuộn băng ghi âm đi. Kẻ bí ẩn kia lại gửi một bức thư khác tới và Robinson lại lấy được nhưng hắn sợ quá. Hắn không biết kẻ bí ẩn kia là ai và sẽ dùng cách gì tiếp cận ông trùm nên đã tìm cách chạy trước. Nhưng hắn không ngờ lại con gái hắn là Lucia lại nhờ David Fisher đi tìm bố mình. David Fisher điều tra về Peter Robinson nhưng lại điều tra ra Hoa và Rắn cùng vụ giết người Leos Huthant. Kẻ bí ẩn kia sợ David Fisher điều tra tiếp sẽ phát hiện ra cả mình nên đến nhà của Fisher để đe dọa. Ai ngờ đúng lúc David Fisher về nên cả hai xảy ra đánh lộn. Kẻ đó giết David Fisher rồi bỏ đi.
- Vậy kẻ đó là ai?
- Kẻ đó phải viết thư cho ông trùm và để Peter Robinson lấy mất chứng tỏ hắn không phải là người trong Hoa và Rắn. Nếu hắn là người trong Hoa và Rắn hắn có thể để ông trùm có được bức thư đó theo cách khác.
- Còn...
- Trong thư hắn chỉ nhắc tới Joe Purdy chứ không nhắc tới Peter Robinson dù rằng hắn biết Robinon đang chốn ở đâu chứng tỏ hắn chỉ quan tâm triệt hạ Joe Purdy chứ không quan tâm gì đến Peter Robinson hết.
- Tổng kết lại...
- Hung thủ là một kẻ nào đó ngoài Hoa và Rắn. Hắn có mưu đồ gì đó nên hắn triệt hạ Joe Purdy. Hắn ở trong bóng tối quan sát tất cả không chỉ vụ án Leos Huthant mà cả những kẻ như Robinson cũng bị hắn quan sát nữa. Nhưng... rốt cuộc hắn là ai?
- Tại sao hắn là người ngoài mà lại biết được Antom Smith đang nghi ngờ Mike Hance và Eunice Lambert?
- Đúng! – Thomas nói – Vì hắn đang theo dõi Mike Hance và Eunice Lambert.
- Đúng! – Ma cà rồng nói.
Thomas đứng dậy:
- Chỉ có tìm được hai kẻ đó mới có thể tìm được kẻ bí ẩn kia là ai.
*
"Vụt!" Vừa nói xong, Thomas lên xe chạy đến sở cảnh sát.
*
Trong phòng vẽ, sau khi Thomas đi rồi Ma cà rồng mới lắc đầu nói:
- Cái gì thế này! Tôi bảo tôi sẽ giúp cậu phá án miễn là cậu ngồi cho tôi vẽ, ấy thế mà cậu lại bỏ đi là như thế nào?
*
Trên ô tô, Thomas đang lái xe đến sở cảnh sát.
*
Ở một chỗ khác, một người phụ nữ ngồi cho Ma cà rồng vẽ và nói:
- Đáng lẽ cậu không nên cho anh ấy quá nhiều gợi ý.
*
Thomas đang tập trung lái xe.
*
- Ồ! Không đâu! Không nhiều gợi ý, vì dù tôi gợi ý như vậy nhưng cậu ta vẫn chưa thể phá được vụ án này.
- Chưa thể phá được! – Người phụ nữ nói.
- Đúng vậy! – Ma cà rồng nói tiếp – Và tôi biết chắc một điều, dù cậu ta có phá được vụ án này hay không nhưng...
*
Thomas đang trên xe ô tô chợt có tiếng điện thoại vang lên.
*
- ... chắc chắn cậu ta sẽ không thể bắt được hung thủ.
- Tại sao?
- Bởi vì...
*
Thomas đeo tai nghe vào tai.
*
- ... Hung thủ trong vụ án này... không phải là người.
Vừa nói xong, Ma cà rồng mỉm cười một cách gian xảo và đôi mắt của hắn chuyển sang màu đỏ.
*
Trên đường đi, Thomas đang ngồi trên xe ô tô. Anh đang nói chuyện điện thoại với ngài thanh tra.
- A lô!
- Cậu đang ở đâu vậy, Thomas! Vụ án có thêm tiến triển mới rồi!
- Vụ án sao rồi!?
- Chúng tôi đã bắt được Mike Hance rồi, cái gã mà cậu thấy ở khu hành quyết ấy. Chúng tôi đến nhà hắn đúng lúc hắn đang cuốn gói đồ đạc định chuồn đi. Chúng tôi đã bắt được hắn nhưng lại có vấn đề nảy sinh...
- ...
- Hắn nói hắn không hề theo dõi Eunice Lambert.
- Vậy là sao?
- Tôi cũng không biết! Liệu hắn ta có nói dối không?
- Chỉ có một cách...
- Đó là đến nhà của Eunice Lambert.
- Đúng vậy! – Thomas nói.
- Chúng tôi cũng đang định đến đó. Tôi sẽ cho cậu địa chỉ để cậu đến ngay.
- Được!
"Vút!" Ngay lập tức, Thomas quay xe và lái thẳng đến nhà của Eunice Lambert.
*
Một lúc sau, Thomas và ngài thanh tra đã có mặt ở nhà Lambert. Nhìn từ bên ngoài vào, căn nhà trông khá đơn giản, có lẽ Eunice Lambert sống một mình. Thomas bước tới trước. Anh tính gõ cửa nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy có cái gì đó không ổn. Đột nhiên, Thomas đóng sập cửa lại và hét to.
- Mau tránh ra!
"Bùm!" vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn từ trong ngôi nhà phát ra.
"Keng! Xoảng!" Các khung cửa sổ kính vỡ vụn.
Thomas và các cảnh sát khác nấp sau xe ô tô. Anh ta vừa ngó đầu lên.
"Vụt!" Thomas chưa kịp có phản ứng gì hết thì một bóng người lướt qua. Thomas kêu lên:
- Này...
Ngài thanh tra ra lệnh:
- Kẻ đó là ai? Mau đuổi theo hắn...
Thomas đuổi trước. Mấy viên cảnh sát đuổi sau. Kẻ lạ mặt kia đang ở trước mặt, hắn ta chạy vào trong ngõ. Thomas đuổi theo. Hắn đạp đổ một thùng rác chặn đường. Thomas nhảy qua. Hắn lấy đâu ra mấy quả táo ném ra đằng sau, Thomas né tránh. Anh bắt được một quả táo. Anh ném về phía trước. Kẻ đó trúng đầu.
- A... a... a... – Trong lúc không chú ý kẻ đó bị trượt chân mất thăng bằng sắp sửa ngã xuống đất.
- A... a... a... – Thomas kêu lên và nhảy lên ôm chặt kẻ đó dưới đất.
- A... Không... tôi không thấy gì hết... Làm ơn tha cho tôi... – Kẻ đó vùng vẫy khi bị Thomas giữ chặt nói.
Lúc này, những cảnh sát phía sau mới chạy tới khống chế hắn. Thomas bỏ kẻ đó ra. Anh đứng dậy và nhìn rõ kẻ đó chỉ là một thiếu niên.
*
Vài phút sau, khi đã trở lại ngôi nhà của Eunice Lamber, ngài thanh tra nói với Thomas:
- Có vẻ như Eunice Lambert đã bỏ đi rồi! Có lẽ hắn đã nghe được ở đâu tin tức "cảnh sát triệt phá Hoa và Rắn" nên hắn đã thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi, nhưng trước khi đi hắn còn đặt một quả bom tự chế cỡ nhỏ ở trong nhà, như vậy có ai mở cửa quả bom sẽ phát nổ và xóa sạch mọi chứng cứ có trong nhà của hắn.
- Nếu vậy tôi nghĩ hắn cũng vừa mới đi thôi! – Thomas nói – Có lẽ hắn đang thiêu hủy những giấy tờ, chứng cứ có liên quan đến Hoa và Rắn thì thấy xe cảnh sát đến. Hắn muốn chạy nhưng nếu cảnh sát vào nhà và tìm ra được những chứng cứ giấy tờ của hắn cũng dở nên hắn đã đặt một quả bom tự chế trước cửa rồi chuồn theo lối cửa sau.
- Đúng vậy! – Thanh tra Radish nói – Tôi đã cho người tìm kiếm xung quanh rồi. Còn kẻ lạ mặt kia có liên quan gì đến Lambert không?
- Có vẻ như hắn là một người bạn của Eunice Lambert.
*
Vài phút sau nữa, cảnh sát đang thu gom những chứng cứ được rải rác xung quanh căn phòng sau vụ nổ. Đứng ở gần đó, ngài thanh tra đang hỏi chuyện người thanh niên kia:
- Tên của cậu là gì?
- Joseph Craid.
- Cậu là gì với Eunice Lambert?
- Tôi là bạn của cậu ấy.
- Tại sao cậu lại bỏ chạy?
- Tôi phải hỏi các người mới đúng chứ! – Joseph Craid nói – Tôi đến nhà bạn tôi nhưng tôi thấy căn nhà nổ tung, mấy người thì trông rất đáng nghi nên tôi sợ quá chạy đi thôi.
- Cậu không thấy bọn tôi đi xe cảnh sát sao?
- Tôi không để ý.
Ngài thanh tra đang nói thì một viên cảnh sát bước đến.
- Ngài thanh tra chúng tôi tìm được một thứ này!
- Ngài thanh tra nhìn vào. Đó là một bức ảnh chụp Eunice Lambert, người mà họ đang tìm kiếm; Joseph Craid, ngườ đang đứng cạnh đây; và một người phụ nữ lạ mặt.
Ngài thanh tra nói:
- Đây chính là con gái nuôi của Antom Smith, Ariadna Mizra, người mà Eunice Lambert đang tìm kiếm thì phải.
- Không! – Joseph Craid đứng bên cạnh nói – Đây là Katie Madden, bạn gái của tôi chứ sao ông lại nói cô ấy là người khác.
- Cái gì!? – Thomas đứng bên cạnh, ngài thanh tra nói – Cậu vừa nói cái gì cơ?
- Đây là Katie, bạn gái của tôi. Sao ông lại nói cô ấy là người khác.
Cả ngài thanh tra và Thomas đều ngơ ngác nhìn nhau. Thế rồi, cả hai quay sang người thanh niên nói:
- Cậu có thể dẫn tôi đến nhà cô ấy được không?
*
"Vụt!" Xe cảnh sát đang đi trên đường.
*
"Cạch!" Tại một nơi nào đó, có một người đàn ông đang tháo một khẩu súng ra.
*
Ở trên xe, Joseph Craid sợ hãi kể lại.
- Cô ấy là bạn gái của tôi. Nhưng dạo gần dây tôi rất ít khi gặp cô ấy. Cô ấy đang làm đồ án nên muốn tập trung và không gặp ai trong thời gian này hết. Một tháng trước, tôi có thấy một người phụ nữ rất giống cố ấy giằng co với một người đàn ông nên tôi gọi điện cho cô ấy để kiểm tra nhưng cô ấy vẫn sống bình thường nên tôi nghĩ đó chỉ là người giống người thôi.
- Cậu vừa nói cái gì cơ! – Cả ngài thanh tra và Thomas đều đồng thanh nói.
*
Ở một chỗ khác, một người đàn ông đang lắp ráp lại khẩu súng. Bị trói bên cạnh Katie Madden tỏ ra sợ hãi.
- Ưm... ưm... – Giọng của cô ấy không thể thành tiếng do bị bịp miệng.
- "Đoàng!" Người đàn ông đó bắn một phát súng về phía trước.
*
"Bộp!" Cảnh sát tới nhà của Katie Madden. Cửa bị khóa, họ tìm cách phá cửa xông vào.
"Rầm!" Thêm một lần nữa cánh cửa tung ra.
Thomas vội chạy vào bên trong. Căn nhà trống không, không thấy Katie đâu. Cảnh sát đến, lật tung xung quanh lên tìm chứng cứ. Joseph Craid kêu lên.
- Này... này... Các ông làm gì thế! Đây là nhà bạn gái tôi.
Nhưng cánh sát không nghe mà vẫn cứ lục tìm. Trong lúc đó, đột nhiên Thomas nhìn thấy một tờ báo để trên bàn ở gần đó.
*
Một người đàn ông đang xách vali tiến về một nhà máy bị bỏ hoang.
*
Thomas nhìn qua tờ báo. Trên đó có đăng một vụ án xảy ra cách đây một tháng trước.
"Vụ án mạng trên khu núi tuyết"
"6 người đàn ông xa lạ họ Dood được gọi tới hiện trường"
"Jeff Marick bị chết"
"Vụ án mạng trong căn phòng kín"
"Ông Harry Madden mất tích"
- A... a... – Thomas sâu chuỗi tất cả các sự kiện lại với nhau rồi đập tay xuống bàn.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn vào anh.
- Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! – Thomas nói – Tôi đã hiểu toàn bộ vụ án này rồi!