Thám Tử Bóng Đêm

Chương 20: Vào cổng



Sáng hôm sau, Thomas đang nằm mơ thấy một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anh nhìn thấy một người đàn ông với đôi mắt đỏ đang nhe răng nanh cắn chặt vào cổ anh. Anh kêu lên một tiếng.

- A... a... a...

Đang trong lúc kịch liệt thì anh bị đánh thức bởi một tiếng chuông điện thoại. Thomas giật mình tỉnh dậy. Anh nhận thấy việc có cuộc gọi vào sáng sớm này có hơi quen quen.

- A lô! – Thomas đứng dậy cầm lấy điện thoại.

- Thomas hả? Cậu đã xem trên mạng chưa?

- Trên mạng? Trên mạng có gì?

- Cậu mở máy tính ra đi tôi gửi cho cậu ngay.

Thomas không hiểu chuyện gì, tắt điện thoại và mở máy tính ra. Vào đường link được gửi tới, Thomas giật mình. Anh bị bất ngờ nhìn vào dòng chữ trên màn hình và người dẫn chương trình nói:

“Kính thưa quý vị, chúng ta đang đứng trước dinh thự nhà Redson, nơi mà thàm tử bóng đêm Ma cà rồng đã gửi lời đe dọa. Có thể thấy bốn phía căn nhà đều đóng kín. Trong ngày hôm nay thôi, Ma cà rồng sẽ đến và thực hiện lời đe dọa của mình...”

Người dẫn chương trình đang nói thì một chiếc xe dừng lại. Một tốp cảnh sát bước ra và đi vào bên trong. Thomas có thể thấy Maggie trong số đó. Đám đông ngay lập tức bắt được động thái này và bao quanh cảnh sát.

“Thanh tra, xin hãy cho chúng tôi biết ngài đã làm gì để bảo vệ gia đình Redson?”

“Cảnh sát! Có đúng là gia đình Redson đã phạm phải “tội ác” như Ma cà rồng đã nói không?”

“Ngài nghĩ sao về kẻ tự xưng là Ma cà rồng này?”

...

Thomas vẫn để màn hình đấy nhưng anh không có thời gian để xem hết chương trình. Anh chạy ngay vào trong phòng tắm đánh răng rồi cầm ngay một bộ đồ trong tủ và lẩm bẩm:

- Điên! Điên thật rồi!

***

Trong lúc đó, Maggie và cảnh sát đang bị kẹp giữa đám đông tụ tập trước cửa nhà Redson. Trong hỗn loạn, Raven quay sang gọi Maggie.

- Maggie! Cô mau nghĩ cách gì đó đi!

Đám đông ồn ào. Maggie kêu lên.

- Tôi thì có thể làm gì được?

Đám đông chen lấn. Maggie đẩy một người bên cạnh mình ra. Cô không chen vào phía trong mà lại hướng ra phía ngoài. Cô đang đi đâu? Raven không hiểu. Mắt thấy mục tiêu, Maggie túm lấy một người đàn ông gần đó, dúi đầu anh ta xuống và nhảy lên. Người đàn ông kia chưa kịp hiểu chuyện gì, Maggie đã nhảy qua đầu người này. Kia rồi! Mắt Maggie sáng lên. Cô nhảy tới và cướp lấy chiếc micro trên tay người dẫn chương trình.

- Im lặng! – Maggie nói lớn qua micro.

Thật ngạc nhiên! Tất cả mọi người đều im lặng thật. Thấy đám đông có vẻ nói chuyện được Maggie định nói một điều gì đó. Nhưng... đột nhiên Maggie quay sang cô dẫn chương trình mà cô vừa cướp micro.

- Ủa! Cô MC... nhìn cô hơi quen! – Maggie hỏi.

Cô MC trả lời:

- Cô thanh tra! Cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Katie Ebbital, chúng ta đã gặp nhau trong vụ án của Annie này!

- À... – Maggie gật đầu một cái.

Đang nghĩ cách để làm thế nào vào trong thì câu chuyện lại chuyển sang một hướng khác. Maggie hỏi:

- Thế tại sao cô lại ở đây?

Katie trả lời:

- Người nhà Redson đã giết chết bạn thân của tôi. Hôm nay, tôi biết Ma cà rồng sẽ đến giết người nhà Redson nên tôi tới để xem như thế nào.

Maggie thực sự không hiểu được suy nghĩ này.

- Thế cô bày ra cái trò làm người dẫn chương trình rồi phát lên youtube đấy à?

- Không! – Katie trả lời – Tôi tới đây một mình thì gặp những người này ở đây. Họ bàn bạc làm thế nào để phát trực tiếp lên youtube nên tôi đã giúp họ thôi.

- À... – Maggie lại “à” một tiếng nữa.

Cô lại quay sang những người xung quanh. Chợt, cô lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

- Bà chị, hình như bà chị nhìn hơi quen! – Maggie hỏi một người phụ nữ đứng gần đấy.

Người phụ nữ trả lời.

- Cô cảnh sát! Tôi là vợ của David Mesney, người đã bị nhà Redson giết chết, có lẽ chúng ta đã gặp lướt qua nhau trong sở cảnh sát.

Maggie ngạc nhiên:

- Thế chị tới đây làm gì?

- Nhà Redson đã giết chồng tôi nên tôi tới xem họ bị chết như thế nào? – Người phụ nữ quả quyết nói.

“Trời!” Maggie thầm nghĩ trong đầu nhưng không nói ra miệng mà lại đổi giọng nhẹ nhàng với hai người.

- Tôi bảo này! – Maggie vỗ vai Katie – Người giết Annie là Grimmer Redson, hắn đã bị bắt rồi, cô còn quan tâm đến việc nhà người ta làm gì?

Nói đoạn cô lại cầm tay vợ của David Mesney.

- Còn cả chị nữa! Người giết chồng chị là Russell Redson. Là do chồng chị ăn cắp tranh của người ta trước nên mới ra cơ sự như vậy, hơn nữa Russell Redson cũng đã chết rồi. Oán thù cũng nên chấm dứt. Thôi, bỏ đi, bỏ đi mà làm người. Hai người hãy về nhà đi!

Trong lúc nói Maggie đánh mắt nhìn về phía Weevils và các đồng đội ý muốn nói “Hãy nhân cơ hội này mà vào đi.” Chính vì vậy khi Maggie nói xong các cảnh sát đã lần lượt vào trong nhà mà không ai để ý.

Hai người phụ nữ nghe Maggie nói vậy ngơ ngác nhìn nhau rồi đưa tay lên gãi đầu. Thế rồi vợ của David Mesney nói:

- Nhưng cô cảnh sát ơi, dù hai chúng tôi có về thì ở đây vẫn còn nhiều người lắm cô thuyết phục họ thế nào?

Lúc này, Maggie mới nhìn sang những người xung quanh thận trọng hỏi:

- Mọi người có thù oán gì với gia đình Redson?

Một người trông có vẻ như cầm đầu nhóm này lên tiếng.

- Chúng tôi là công nhân của tập đoàn Redson. Vì Harmond Redson biển thủ công quỹ sử dụng những hóa chất không được an toàn, rất nhiều người trong số chúng tôi đã bị nhiễm độc từ phế thải nên chúng tôi phải tới xem ông ta chết như thế nào.

- Đúng! Đúng! – Một lời vừa nói xong có bao nhiêu tiếng đằng sau ủng hộ. – Phải xem ông ta chết như thế nào!

Lúc này Maggie đã bỏ ngay ý định thuyết phục đám đông. Đúng lúc đó, có một giọng nói vang lên.

- Ê! Cảnh sát đã vào bên trong rồi kìa!

Đám đông lại trở nên hỗn loạn. Maggie vứt ngay chiếc micro trên tay cho Katie và chạy nhanh về phía cánh cổng sắp đóng. “Rầm!” một đồng nghiệp kéo tay cô vào bên trong trước khi cánh cửa đóng lại. Maggie đã vào bên trong nhưng những tiếng ồn ào vẫn vang lên ở phía bên ngoài.

***

Khi Maggie đã vào được bên trong thì Thomas lại tới. Anh dừng xe lại và mở cửa ra. Mắt nhìn khung cảnh đang diễn ra trước mắt và bỏ kính ra.

- Ôi trời ơi!

***

Bên trong nhà, nhóm Maggie đang đối diện với người nhà Redson. Trong phòng khách, Harmond Redson đang ngồi ở vị trí chính giữa. Tất cả các thành viên trong gia đình Redson đều tụ tập ở đây. Thấy sự xuất hiện của Maggie, Harmond cất tiếng.

- Cô cảnh sát, hình như tôi đã nói với cô là không cần sự bảo vệ của cảnh sát rồi thì phải.

- À! Đúng vậy... Nhưng tôi có tới để bảo vệ ông đâu...

Nói đoạn Maggie nhìn một lượt những gương mặt xung quanh lẩm bẩm.

- Tôi tới để... tôi tới để... A!

Maggie đột nhiên “A!” lên một tiếng khi nhìn đến bà Army.

- Tôi tới để bảo vệ bà đấy, bà Army Mulvey. – Maggie nói và chỉ thẳng vào mặt bà Army.

- Tôi... – Bà Army đột nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bà đưa ngón tay chỉ vào mặt mình. – Tôi... tại sao lại là tôi?

- Đúng! Chính là bà! – Maggie tiến đến gần bà Army quả quyết. – Hôm qua, tôi đã nhận được thông tin từ một nguồn tin đáng tin cậy. Hôm nay, bà sẽ bị tấn công bởi một kẻ nào đó nên tôi cho người tới đây để bảo vệ bà.

Bà Army càng nghĩ càng thấy khó hiểu:

- Nhưng bình thường tôi có gây thù chuốc oán với ai đâu tại sao lại có người muốn tấn công tôi được?

- Cái đó bà không cần phải biết! – Maggie gạt phăng thắc mắc của bà Army đi. – Tóm lại, bà cứ tin tưởng vào cảnh sát chúng tôi là được rồi!

- Nhưng này, ... – Bà Army e dè đề xuất, – Nếu tôi không muốn được bảo vệ thì sao?

- Bà vừa nói cái gì cơ? – Maggie gần như thét lên khiến bà Army giật mình. – Bà từ chối? Bà có quyền gì mà từ chối? Bà hãy nhìn sang ông chủ của bà kia. – Maggie chỉ sang Harmond Redson. – Người ta có tiền có quyền thế nên người ta mới có quyền từ chối, còn bà, bà là ai mà có quyền từ chối!

Bà Army bị Maggie nói cho sợ quá không nói được câu nào. Thế rồi Maggie đổi giọng:

- À... mà nhân tiện... Nhà bà ở đâu ấy nhỉ?

- Nhà tôi ở đây thôi! – Bà Army dụt dè nói. – Tôi giúp việc ở đây và tôi cũng sống ở đây luôn mà.

- Tốt! – Maggie quay sang nói với các đồng nghiệp của mình. – Mọi người bao vây toàn bộ ngôi nhà này. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Bà Army không biết phải làm thế nào quay sang ông chủ của mình. Harmond Redson phẩy tay ý nói “Cứ để họ muốn làm gì thì làm!”.

Và thế là dù Harmond đã từ chối sự giúp đỡ của cảnh sát nhưng cảnh sát vẫn đến bao vây nhà Redson.

***

Ra khỏi phòng khách, mỗi người đều mang trên mặt một biểu cảm khác nhau. Hayley đẩy xe cho Nate đứng bên cạnh Wendy. Ba người thì thầm nói chuyện.

- Cảnh sát thế này thì chúng ta ra tay kiểu gì?

Hayley thận trọng nói:

- Cứ từ từ rồi tính!

Ở một hướng khác, Skye đang buồn thiu đi ra khỏi phòng. Đúng lúc, Michael xuất hiện trước mặt cô ta.

- Cô chủ!

- Michael! – Skye nhìn anh ta và không biết nói gì.

- Cô biết hôm nay là ngày gì không?

- Biết! – Skye cúi đầu né tránh ánh mắt của Michael. – Hôm nay là ngày cuối cùng chúng tôi ở đây. Kể từ mai phải tạm biệt anh rồi!

- Không! – Michael nghiêm trọng nói với cô – Cô không hiểu. Hôm nay là ngày cuối cùng thế nào Ma cà rồng sẽ nhằm vào ngày hôm nay để giết người đấy. Vậy nên mới có đám đông tụ tập ở ngoài kia, vậy nên cảnh sát mới đến đây. Hôm nay sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên...

- ...

- Vậy nên hãy theo sát tôi, tôi sẽ bảo vệ cô.

- Michael! – Skye cúi đầu không biết nói gì vói anh ta.

Từ phòng khách, Emily vừa bước ra ngoài. Mắt bà ta dõi theo Maggie như có điều muốn nói.

Ở một nơi khá gần phòng khách, Daniel đang đứng dựa vào tường không biết đang nghĩ gì. Tina đang lau nhà, lau đến chỗ Daniel, hắn nhìn cô hỏi:

- Hôm nay mà cô cũng lau nhà ư?

Tina nhìn Daniel cười:

- Đó là công việc của tôi mà.

Daniel nhìn hướng ra ngoài cổng.

- Cô có nghe thấy tiếng gì không? Ở tận đây vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ngoài đó.

- ...

- Tất cả bọn họ đều đến vì muốn chúng tôi chết đấy. Cô có thấy buồn cười không?

- Cậu Daniel... – Tina không biết phải nói gì.

- ... – Daniel không nói nữa.

- Cảnh sát sẽ bảo vệ mọi người thôi. Có bao nhiêu cảnh sát thế này cơ mà.

Daniel mỉm cười và xua đi vẻ mặt lúc nãy.

- Cô biết hôm nay là ngày gì không? Sáng ngày mai chúng tôi sẽ sang nước ngoài sống. Tất nhiên, nếu chúng tôi còn sống sau ngày hôm nay.

- Đúng vậy! – Tina nói – Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi ở đây rồi.

- Nói thật, tôi sẽ nhớ cô lắm đấy! Cô có nhớ tôi không? – Daniel mỉm cười.

- Tôi cũng sẽ rất nhớ cậu lắm!

***

Trong lúc đó, cuối cùng thì Thomas cũng đã vào được bên trong và đi đến trước mặt Maggie. Maggie đang ở trong một căn phòng gần phòng khách. Maggie nhìn bộ dạng Thomas. Lúc này nhìn anh ta mỏng manh như một tờ giấy.

- Cái gì thế này! Sao anh lại đến đây và anh vào đây kiểu gì?

Thomas lúc này đứng không vững nữa nhìn xung quanh và tìm một chỗ nào đó đề ngồi.

- Tôi thấy phát trực tiếp trên youtube nên tìm đến xem. – Thomas ngồi xuống thở không ra hơi nữa. – Sau đó tôi chen lấn mới vào được đây.

- Anh cũng giỏi thật đấy nhỉ? – Maggie ngồi trên ghế nói với anh. – Những ở đây không có cho phép người ngoài vào anh ạ, anh có thể về được rồi!

Thomas tìm tới bình nước bên cạnh uống một cốc rồi nói:

- Bây giờ tôi ra ngoài thế nào được nữa. – Thế rồi Thomas dừng lại một lúc rồi nói – Lúc xem trên máy tính tôi thấy cô cũng bị kẹp ở ngoài mà... sao cô vào được?

Maggie ngồi vắt chân mỉm cười:

- Tất nhiên là tôi dùng đầu óc rồi!

- Tôi tưởng cô bắt cả đám ngoài kia lại chứ? – Thomas vừa uống nước vừa nói.

- Không! Họ làm đúng luật mà!

Đúng rồi! – Thomas vừa uống xong cốc nước đặt sang bên cạnh. – Có một điều luật như vậy!

“Thịch!”

“Xoảng!” cốc nước rơi xuống đất. Thomas giật mình.

- Maggie! Cô có cảm thấy gì không?

- Cảm thấy? Cảm thấy gì?

- Ma cà rồng! Hắn ta tới rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.