Thám Tử Bóng Đêm

Chương 19: Động thái



Ngày hôm đó, dù đã hết giờ làm việc nhưng tổ trọng án vẫn ngồi lại trong phòng họp. Ở giữa phòng Phil Hale chắp hai tay vào nhau lên tiếng:

- Ông ta đang làm cái gì vậy? Harmond Redson đang làm cái gì vậy?

Maggie hướng về phía Phil nói:

- Tôi nghĩ ông ta đang cố dụ Ma cà rồng xuất hiện đấy!

- Dụ Ma cà rồng xuất hiện?

Maggie nói:

- Ông ta nói chủ nhật sẽ sang nước ngoài đúng không? Vậy thì Ma cà rồng chỉ có thể ra tay trước lúc đó.

Phil Hale bỏ hai tay ra rồi lại đan vào nhau.

- Ông ta muốn dụ Ma cà rồng ra để làm gì? Muốn giết Ma cà rồng ư? Giờ hai kẻ đó đang muốn giết nhau à? Bằng mọi giá phải ngăn chặn việc này lại mặc kệ dư luận nói gì thì cũng phải ngăn lại.

- Nhưng chúng ta phải làm gì? Cho dù chúng ta có xin lệnh bảo vệ gia đình Redosn thì ông ta cũng từ chối thôi.

- Vậy thì phải nghĩ cách! – Harmond nói lẩm bẩm.

***

Trong lúc đó, nhà tù thành phố Gothic. Emily đang ngồi để được gặp Grimmer. Sau một lúc, Grimmer được một viên cảnh sát dẫn ra. Grimmer ngồi đối diện với Emily. Quả thật hắn không ngời Emily lại đến thăm mình.

- Cái gì đây? – Grimmer ngập ngừng. – Cô lại đến thăm tôi à?

Emily cười buồn khi nhìn thấy Grimmer.

- Anh thì tốt rồi! Anh ở trong tù đâu có lo bị giết, bị chết. Chỉ có chúng tôi ở bên ngoài là phải đối phó với tên sát nhân kia thôi.

Viên cảnh sát ra ngoài. Grimmer hỏi:

- Skye thế nào rồi?

- Nó vẫn ổn! Ít nhất nó vẫn chưa bị giết!

- A... – Grimmer đột nhiên như không biết nói gì liền liếm môi hỏi. – Còn mấy đứa kia?

- Vẫn vậy... Chỉ có Nate bị ngã gãy chân phải ngồi xe lăn.

- À... – Grimmer không nhìn trực tiếp vào Emily. – Vậy... vậy còn cô... cô thế nào rồi?

Emily rất muốn nói là mình ổn nhưng lại không thể.

- Tôi... tôi chả thế nào hết...

- Cô định sẽ làm gì? – Grimmer không vòng vo với Emily nữa.

- Tôi... – Emily ngập ngừng – Tôi có thể làm gì?

- Hãy tự thú đi, Emily!

- ... – Emily bối rồi nhìn hắn ta.

- Hãy tự thú với cảnh sát đi, những việc mà chúng ta đã làm. Như thế tất nhiên cô sẽ phải ngồi từ nhưng ít nhất cô sẽ không phải chết.

Emily đột nhiên mỉm cười với Grimmer.

- Hừ... Anh nói thì dễ lắm... Anh có biết những việc mà chúng ta đã làm sẽ nhận mức án gì không? Mà Harmond sẽ đồng ý sao?

Grimmer vẫn bình thản như không có chuyện gì.

- Hãy gạt Harmond sang một bên đi. Anh ta sẽ không bao giờ tự thú đâu vậy nên hãy tự thú một mình mà không có anh ta. Và cũng đừng để anh ta biết nếu không anh ta sẽ ngăn cản cô đấy.

Một thoáng run sợ. Emily nhìn thẳng vào mắt Grimmer.

- Tự thú mà không cho Harmond biết thì trước mặt cảnh sát tôi cũng phải nêu tên Harmond ra thôi! Anh muốn tôi phản bội lại anh trai mình sao?

- Chỉ có cách đó thôi!

Emily đưa tay lên trán, mắt nhìn xuống bàn.

- Anh nói thì hay lắm! Tôi vào tù rồi vậy thì Skye và mấy đứa kia, con chúng ta sẽ như thế nào? – Emily gần như bật khóc khi nói đến đây.

Grimmer nói:

- Hiện nay cảnh sát rất muốn bắt Ma cà rồng. Để làm được điều đó họ phải bảo vệ chúng ta, những người sẽ bị Ma cà rồng tấn công. Nhưng vì Harmond không đồng ý nên họ không thể làm gì được. Nếu lúc này cô ra đầu thú tất nhiên Harmond cũng sẽ bị bắt và lời nói của anh ta sẽ chả còn tác dụng gì với cảnh sát hết khi đó họ sẽ phải bảo vệ con chúng ta.

Emily im lặng trước những câu nói của Grimmer. Bà ta ôm đầu, bà ta cần suy nghĩ nhưng thời gian vào thăm phạm nhân đã hết và viên quản giáo bước vào phòng.

Trước khi bị dẫn đi Grimmer quay lại hỏi Emily.

- Này, Emily! Tôi vẫn không hiểu được tại sao lúc trước cô lại cưới tôi.

Nói rồi hắn cười nhạt bước ra ngoài. Eimily cũng cười nhạt nhưng nụ cười của bà ta chợt tắt. Bây giờ bà ta có nhiều việc hơn phải suy nghĩ.

***

Nhà Redson, cái tin Harmond Redson sẽ ra nước ngoài sống vào chủ nhật thật sự làm sở cảnh sát chấn động nhưng nó còn khiến các thành viên trong gia đình Redson chấn động hơn. Bởi ai mà nghĩ được Harmond lại đưa ra quyết định đột ngột như vậy.

Hôm nay, trở về nhà, ông ta bảo Michael gọi tất cả mọi người lại thông báo sự việc. Ai cũng bất ngờ. Skye cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không dám nói ra. Cả ba đứa Hayley, Wendy, Nate bình thường chả quan tâm gì đến chuyện gí đình nay cũng tham gia. Chúng nó không muốn trốn sang nước ngoài. Đúng vậy, ở đây chúng có bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu mối quan hệ tại sao lại bắt chúng phải đi. Chán nản nhất là mấy người giúp việc: bà Army, Tina và Sarah. Ông chủ sang nước ngoài tất nhiên là họ phải tìm cho mình một công việc mới. Sắp tới là những ngày làm việc cuối cùng của họ. Nhưng kỳ là nhất là Daniel, hắn ta không tỏ vẻ buồn vui gì hết mà tỏ ra khó hiểu. Đôi mắt hắn phức tạp khẽ nhìn sang Tina Waston. Trong số những người này chỉ có duy nhất Michael Allen không tỏ ra thái độ. Anh ta biết rõ ý định của ông chủ mình. Anh ta biết ông chủ chẳng có ý định đi đâu đâu. Nếu ông ta muốn ra nước ngoài thì cứ lẳng lặng mà đi cần gì phải thông báo với truyền thông làm gì. Ông ta làm vậy vị ông ta muốn dụ, muốn dụ Ma cà rồng ra mặt. Có lẽ sắp tới đây thôi Ma cà rồng sẽ đến và tìm cách giết Harmond, và Harmond cũng đang mong đợi điều đó. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho Michael Allen lạnh toát mồ hôi rồi.

Và cứ thế, mỗi thành viên trong gia đình đó đều mang trong mình một suy nghĩ khác nhau trở về phòng.

***

Ở bên ngoài, cách nhà Redson không xa, có một người đang cầm xem một tấm bản đồ. Thomas Johnson đang đứng sau nhà Redson. Anh chú ý vào tấm bản đồ trên tay rồi lại ngó ngang ngó dọc. Cuối cùng anh ta nhìn vào ngôi nhà bỏ hoang trước mặt mình. Cách nhà Redson không xa có một ngôi nhà hoang. Thomas nói:

- Trong bản đồ không hề ghi ở đây có nhà kho bị bỏ hoang này!

Tò mò, anh đi vòng xung quanh, không có cách nào để vào được bên trong. Các cánh cửa đều được khóa trong. Và rồi anh thấy chiếc thang sắt được đặt ở đó. Để cho người ta treo lên ư? Thomas bám lấy và trèo lên mái nhà. Quả nhiên như anh nghĩ trên mái nhà có một lỗ hổng lớn để người ta có thể vào được bên trong. Gần lỗ thủng là một sợi dây lớn được buộc cố định vào một điểm trên mái nhà. Có lẽ là để cho người xuống bên trong nhà kho. Thomas bám vào sợi dây và nhảy xuống. Anh vào trong nhà kho, một nhà kho tối tăm mù mịt. Thomas đột nhiên cảm nhận được gì đó. Ở dưới chân anh là một chiếc áo phao. Thomas nhặt chiếc áo lên, nó đã bị hỏng ở phẩn vai của áo. Tại sao thứ này lại có ở đây? Đây là nhà kho kiểu gì?

***

Nhà Redson, Emily đã trở về nhà sau khi đến thăm Grimmer. Phòng đọc sách, Harmond Redson đang cầm một cuốn sách trên tay. Daniel đứng ở ngoài gõ mấy tiếng trên cửa.

- Vào đi! – Harmond Redson nói mà mắt không rời sách. Có vẻ như ông ta đã biết người đến là Daniel.

Daniel bước đến và tìm một chiếc ghế để ngồi xuống. Harmond Redson bỏ quyển sách sang một bên và chuẩn bị cho cuộc nói chuyện của hai bác cháu.

- Thế nào, cháu đã chuẩn bị hành lý để mang đi chưa? – Harmond bảo. – Còn một ngày nữa nhưng cháu có nhiều đồ đạc nên chuẩn bị trước đi.

Daniel ấp úng và liếc mắt nhìn Harmond.

- Bác à...! Chúng ta đi thật sao?

Harmond mỉm cười nhìn Daniel.

- Vậy cháu nghĩ bác đang nói đùa sao?

- Nhưng... – Daniel ngập ngừng. – Việc này quá đột ngột.

Harmond đột nhiên không mỉm cười nữa và nghiêm túc nói với Daniel.

- Daniel! Không phải cháu không biết tình hình của chúng ta bây giờ. Càng rời khỏi đây nhanh ngày nào thì chúng ta càng an toàn.

- Nhưng... – Daniel như có điều gì muốn nói nhưng lại không nói được.

- Sao vậy? – Harmond đột nhiên vỗ vai một cách thân mật với Daniel. – Cháu có yêu cô nào đó ở đây và không muốn rời đi à?

- ... – Daniel không trả lời.

Harmond tiếp tục.

- Dù thế nào thì bây giờ an toàn vẫn là trên hết cháu hiểu không? Dù sao trụ sở chính của tập đoàn Redson vẫn còn nằm ở đây. Mà cháu sẽ là người thừa kế tập đoàn Redson sau này lúc đó cháu có thể trở về lúc nào cũng được nhưng trước hết cần phải rời đi cháu hiểu không?

Cuối cùng Daniel có vẻ như đã hiểu lời Harmond nói và lặng lẽ rời khỏi phòng.

***

Tồi hôm đó, Thomas đang đứng một mình trước bức dán đầy những bức ảnh có liên quan đến vụ án. Anh đang sắp xếp lại các mảnh ghép của vụ án. Cuối cùng anh nhấc máy điện thoại lên và gọi điện cho Maggie.

- Xin chào! Maggie hả? Tôi đây, cô biết tin tức gì rồi chứ?

Maggie trả lời ở đầu dây bên kia.

- Có! Tôi có biết! Harmond Redson muốn chuyển sang nước ngoài sống.

- Cô biết rõ dụng ý của ông ta chứ!

- Biết! Ông ta muốn dụ Ma cà rồng ra mặt.

- Harmond nói sẽ rời đi vào chủ nhật, vậy Ma cà rồng chỉ có thể ra tay vào trước đó. Cô biết hôm này là thứ mấy không?

- Biết! Thứ 6! – Maggie trả lời.

- Vậy nếu Ma cà rồng muốn giết người chỉ còn ngày mai. Mai sẽ là cuộc chiến cuối cùng. Cô đã có suy nghĩ gì chưa?

- Tôi đang suy nghĩ về vụ án nhưng tôi mới chỉ đoán ra được cách thức trong vụ án thứ ba của Sharon Redson còn lại hai vụ án trước tôi đang suy nghĩ. – Maggie thành thực trả lời.

- Vừa hay! Tôi nghĩ mình đã biết được cách thức giết người trong vụ án thứ hai của Brian Redson.

- Vậy là chúng ta còn một rắc rồi!

- Ừ! Vụ án đầu tiên, cái chết của Aric Redson. Nhưng cho dù chúng ta có biết hết toàn bộ cách thứuc gây án thì chúng ta vẫn thiếu bằng chứng.

- ...

- ...

Cả hai bên cùng im lặng rồi đột nhiên Thomas hỏi:

- Có muốn trao đổi thông tin với tôi không? Biết đâu chúng ta lại tìm ra được sự thật đấy!

- ...

- Nói chuyện điện thoại không tiện, hãy gặp mặt trực tiếp đi!

- Anh biết bây giờ là mấy giờ không?

- Yên tâm đi, Maggie! – Thomas mỉm cười – Tối nay có biết bao nhiêu kẻ mất ngủ.

***

“Tối nay, có bao nhiêu kẻ mất ngủ”

Tại gia đình Redson, đèn trong nhà đã tắt gần hết nhưng trong mỗi căn phòng mỗi người đều mang trong mình những tâm sự khác nhau.

Phòng để gậy, Harmond Redson đang từ từ lau những cây gậy cho mình. Ông ta chăm đổi gậy đến độ giờ đây những cây gậy của ông ta đã trở thành một bộ sưu tập được để trong phòng này.

- Ngươi đang phạm sai lầm đó, Harmond à? – Một giọng nói vang lên.

Harmond giật mình quay ra đằng sau. Một bóng người mờ nhạt ở trong bóng tối. Harmond Redson tức giận, ông ta ném cây gậy đang cầm về phía trước và nghiến răng:

- Đừng có làm phiền ta!

“Xoảng!” Cây gậy của Harmond bay vào cửa sổ khiến cửa kính vỡ tan.

Không gian im ắng, chỉ có những tiếng thở nặng nề của Harmond Redson. Trong phòng không hề có ai khác, bóng người lúc nãy là ông ta tự tưởng tượng ra ư?

Trong một căn phòng khác, Emily để tay lên trán mà không chợp mắt. Bà ta đang nghĩ về những lời mà Grimmer nói hồi chiều.

Phòng Nate, cả ba cô con gái của Emily đều tụ tập ở trong phòng. Hayley, Wendy và Nate đều đang họp bàn về một điều gì đó.

Phòng của Jennie Redson, Skye đang ngồi và vuốt vuốt bàn tay của Jennie. Jennie vẫn bất tỉnh. Từ khi Jennie bất tỉnh chỉ có Skye là thường xuyên đến thăm bà. Bất chợt gương mặt của Skye tối sầm lại. Cô ta nhìn Jennie bằng một ánh mắt khác lạ. Một biểu cảm đáng sợ mà người ta chưa từng nhìn thấy trên mặt của Skye. Skye đứng dậy và ra khỏi phòng. Sau khi Skye đã ra khỏi phòng, người trên giường, tức Jennie Redson, từ từ mở mắt ra. Bà ta mở mắt ra một cách từ từ.

Phòng Daniel, Daniel đang cầm một miếng sắt trên tay. Bên dưới hắn là một chậu nước nóng. Nước nóng đến nỗi có thể nhìn thấy hơi bốc lên. Daniel giơ miếng sắt lên trước mặt. Hắn ta mỉm cười rồi thả nhẹ miếng sắt xuống nước. Miếng sắt chìm xuống. Bản thân miếng sắt tự động uốn cong thành hình vuông.

Trong phòng của người giúp việc, Sarah Jones đã ngủ. Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tina Watson. Bàn làm việc, dưới ánh đèn vàng, cô ta đang cầm một quyển sổ, có vẻ như là một quyển nhật ký đã từ rất lâu. Cô ta lật mở từng trang nhật ký và dừng lại ở trang ghi ngày “11/12”. Tâm tình Tina chấn động. Cô ta gấp quyển nhật ký lại. Cô gắng bình tâm và tắt điện đi.

Trong một căn phòng khác, bà Army Mulvey không ngủ được. Bà xoay người rồi lại ngồi dậy. Bà ta lấy đâu ra một bức ảnh. Đó là bức ảnh một đứa bé. Nhìn đứa bé, tâm trạng bà Army như trở nên dịu lại.

Trong phòng của Michael, anh ta cũng không ngủ. Anh ta đang lau một khẩu súng ngắn. Được một lúc, anh ta cầm khẩu súng nhắm thẳng về phía trước như đang nhắm bắn. Thế rồi anh ta đặt khẩu súng sang một bên, bên cạnh đó là một bức ảnh của Skye.

- Ngày mai, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.