Mắt Phó Thần chợt lóe, toàn bộ sức lực tích tụ trong lòng bàn tay, nhằm đúng lúc Lã Thượng cất tiếng cười lớn, tung ra một chưởng.
Thời điểm Lã Thượng đắc ý nhất, tinh thần thả lỏng. Xung quanh hắn là quân đội thiết kỵ xếp hàng bảo vệ, hắn an tâm từ tận trong tiềm thức. Một chưởng này của Phó Thần chứa toàn bộ nội lực, giáng xuống quá bất ngờ, khiến hắn lui lại vài bước. Dường như nghe được tiếng nội tạng vỡ vụn, hắn ôm ngực, vẻ mặt vặn vẹo, "Làm sao....có thể!"
Theo lý thường, chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Lúc hắn nhấc Lý Ngộ lên khỏi mặt đất, đã thử kiểm tra mạch đập. Thân thể Lý Ngộ trống rỗng, ngay cả hơi thở, nhịp tim đều yếu ớt, rõ ràng đã hôn mê sâu.
Hơn nữa, hắn đã dùng sức đánh đối phương đến gần như tàn phế. Lý Ngộ làm cách nào chịu đựng một trận tra tấn dã man mà không nhíu mày một cái. Không phải, người này không phải Lý Ngộ.
Bị đánh đến da thịt dập nát mà lông mi cũng chẳng run, ý chí của hắn kinh khủng đến mức nào.
Một phán đoán khó tin mới chớm hình thành. Chẳng lẽ, hắn mới thật sự là Thất Sát.
Trừ Thất Sát ra, Lã Thượng không thể nghĩ tới ai lại khiến mình thất bại thảm hại như thế.
Sau khi sa lưới ở cổng thành, Phó Thần nhân lúc chưa mất ý thức, tự cưỡng ép chặn đứng kinh mạch của bản thân, ngăn dược hiệu phát tác. Kết quả là một khi ngừng lại thì chất độc sẽ lan nhanh hơn bao giờ hết, vết thương càng nghiêm trọng hơn. Hắn không hề do dự. Nếu dùng nội lực để chưa vết thương thì chẳng bằng đánh trả kẻ địch một đòn.
Ban nãy, hắn đã phát hiện ra lão Lã không có ở đây. Ngay lúc quan trọng thế này, tổng chỉ huy như lão Lã không thể vô duyên vô cớ bỏ đi được.
Chuyện này tạm thời nói sau, trước mắt phải giải quyết Lã Thượng cái đã.
Mà một lần bùng nổ này chính là quân bài chưa lật của hắn, là chiêu đòn cuối cùng của hắn.
Sau khi tấn công Lã Thượng giữa đội trọng binh canh gác, Phó Thần đã chuẩn bị để chịu cảnh vạn tiễn xuyên tâm. Hắn từ bỏ, hai tay buông xuống, mắt nhắm lại.
Một tiếng leng keng chợt vang lên. Mũi mâu từ đây bay tới, chặn ngang thanh kiếm chuẩn bị đâm xuyên lồng ngực Phó Thần.
Hắn đưa mắt nhìn lại, không biết Thiệu Hoa Trì đã đứng lên từ lúc nào. Dù toàn thân dính mưa ướt đẫm nhưng lại có vẻ cao lớn, cứng cỏi vô cùng. Hắn có thể cảm nhận thấy ánh mắt kia nhìn mình đăm đăm, sau lưng là tinh kỳ bay phấp phới, thuốc súng và ánh lửa cháy rực. Một đội quân đang tiến về phía này, miệng hô vang như sấm, khí thế hừng hực như thủy triều.
"Ngươi....rốt cuộc là ai? Vì sao lại giả danh Lý Ngộ?"
Đồng tử Lã Thượng bắt đầu tan rã, nói chuyện cũng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hắn chỉ khăng khăng muốn biết câu trả lời, không có được thì khó yên lòng nhắm mắt.
Phó Thần chống hai khuỷu tay, dùng chút sức tàn, bò đến bên cạnh Lã Thượng, ghé sát vào tai hắn, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, thì thầm một câu, "Ta chính là Lý Ngộ."
Bí mật che giấu suốt năm năm lần đầu tiên được Phó Thần tận miệng nói ra, còn sảng khoái hơn bất cứ lức nào. Hắn đã bị hoàn cảnh buộc phải đè nén lâu lắm rồi, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lồng ngực cũng biến mất.
Năm chữ này như sét đánh ngang tai.
Làm sao có thể?
Nếu hắn là Thất Sát......Dù thế nào đi nữa, Thất Sát cũng không thể là Lý Ngộ. Lý Ngộ là ai? Là hồng nhân trước mặt chủ công, là một trong những người phụ trách cao nhất ở Tấn quốc. Chỉ cần có một chút điểm đáng ngờ nào, chủ công nhất định sẽ phát hiện ra.
Lã Thượng tin tưởng Lý Biến Thiên vô điều kiện, hắn cảm thấy lời Phó Thần nói ra thật nực cười, "Ngươi cho rằng ta sẽ mắc lừa sao?"
Nhìn nét mặt như cười như không của Phó Thần, Lã Thượng bỗng nhận ra, hình như hắn nói thật.
Đối với người của Lý phái như Lã Thượng, điều gì là cú sốc lớn nhất? Chính là lúc biết sự thật thì đã muộn.
Hắn định nói thêm điều gì, nhưng bị một thanh chủy thủ cắm thẳng vào cổ họng. Máu òng ọc trào ra, nhưng không thể lên tiếng. Lã Thượng tắt thở.
Đôi mắt vẫn trợn trừng kinh hãi.
Lúc này, binh lính đang bị một đội quân không tên đánh lén, càng lúc càng nhiều thương vong, chết như ngả ra. Tiếng hú vang vọng khắp vách đá. Từng người dân vùng lên, gia nhập với bọn họ.
Viện quân đến rồi!
Lúc Cảnh Dật đến được khu Hắc Huyết, y chỉ thấy điện hạ đang chém giết không ngừng, và bóng dáng cô độc trong màn mưa.
Đó là......Phó Thần?
Dù đã qua rất nhiều năm, gương mặt cũng thay đổi, nhưng khí chất cao ngạo kia thì rất khó quên.
Y bật cười chua xót, quả nhiên chẳng ai thay thế được.
Vanh Hiến Thiên sinh, ngài thất bại rồi. Dù ngài có dùng cách nào ly gián hai người này, bọn họ cũng sẽ bất tri bất giác tìm về với nhau thôi.
Phó Thần không còn sức ngăn cản dược hiệu nữa. Hắn tựa như con búp bê vải rách nát, ngã xuống thi thể Lã Thượng.
Đúng lúc gần chạm xuống, hắn bị cuốn vào một lồng ngực cứng rắn, lạnh lẽo, phảng phất mùi máu tươi.
Quan màn mưa dày đặc, hắn thấy gương mặt đã mất hoàn toàn vẻ non nớt của Thiệu Hoa Trì, mỉm cười mãn nguyện, "Điện hạ......"
Từ lần đầu gặp lại, hắn đã luôn muốn nói: Ngươi trưởng thành rồi.
Phó Thần thì thầm khe khẽ. Thiệu Hoa Trì vội ôm chặt lấy người trước mắt, như thể chỉ hơi buông lỏng tay, y sẽ tan đi mất. Trận chiến vẫn đang tiếp diễn. Xung quanh họ, quân đính đang tranh đấu quyết liệt không ngừng.
Thiệu Hoa Trì bị một nỗi sợ hãi không tên chi phối. Thân thể Phó Thần càng lúc càng lạnh.
"Rồi ta sẽ còn lớn nữa, sẽ cao hơn cả ngươi." Y gắng gượng cười, dịu dàng lau nước mưa trên mặt Phó Thần, nhưng lại phát hiện ra tay mình cứng ngắc.
Đầu óc Phó Thần bắt đầu hỗn loạn, ý thức mơ hồ. Bên tai chỉ thanh âm nôn nóng của Thiệu Hoa Trì, không biết đang nói gì.
Hắn bị nhét thứ gì đó vào miệng, ngây ra một lúc. Phó Thần nhìn bội đao bên cạnh Thiệu Hoa Trì, khắc hoa văn tì hưu, ở giữa khảm một miếng ngọc xanh biếc tinh xảo, được nước mưa tẩy rửa, càng lộ rõ linh khí. Vật này nhìn rất quen, cùng chất liệu với miếng ngọc bội Thiệu Hoa Trì từng đưa cho hắn. Ma xui quỷ khiến, hắn chợt nói một câu, "Kiếm này tên gọi là gì?"
"......Thần quang." Thực ra, năm đó y định tạo một đôi. Thanh trên tay y là Thần Quang, một thanh khác là Hoa Thiên. Nhưng y cảm giác cả đời này, thanh kiếm kia không có cơ hội hiện thế. Phó Thần sẽ có một ngày tiếp nhận y hay sao.
Nghe cái tên này, Phó Thần hơi ngẩn ra.
Hơi thở càng lúc càng yếu, "Điện hạ, ngài tới gần một chút được không?"
"Được." Thiệu Hoa Trì nuốt nghẹn, lấy thêm một viên dược trên người mình.
"Ta trúng độc khó giải." Dùng thêm dược cũng lãng phí, "Nếu....mười ngày sau mà ta không tỉnh lại, ngươi hãy dùng......" Phó Thần đưa mắt nhìn Thần Quang, "Dùng nó, tự tay giết ta."
Hắn chỉ uống nhầm một chút mà đã bệnh vài ngày. Ngay cả Lý Biến Thiên cũng không biết hiệu quả cụ thể của thứ dược đó. Lần này, độc ăn vào phế phú, hắn không biết mình có thể tỉnh lại hay không? Nếu mười ngày sau mà không khôi phục thần trí, thì cùng lắm chỉ là cái xác không hồn.
Thế thì còn dày vò hơn cả chết. Hắn thà rằng chết đi.
Không nghe được câu trả lời của Thiệu Hoa Trì, hắn thúc giục, "Điện hạ...hứa với ta đi."
"Ta...không đồng ý được." Thiệu Hoa Trì khổ sở cự tuyệt. Y giống như hồi nhỏ, ôm lấy trái đào được mẫu phi ban thưởng, nhưng cuối cùng lại bị đám lão nhị đạp nát. Y quay về là đứa bé lạc đường ngơ ngác thuở nào, nhìn Phó Thần đến không dám chớp mắt, "Đừng ngủ."
Phó Thần không chờ được lời hứa của Thiệu Hoa Trì, ngất lịm đi.
Y run rẩy đặt tay lên động mạch cổ Phó Thần, sợ tới mức gương mặt trắng bệch.
Mạch đập nhẹ đến gần như không còn.
"Phó Thần."
"Phó Thần!"
Tiếng gọi nối tiếp, càng lúc càng thê lương. Đầu óc y lúc này trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.
Vì sao ngươi lúc nào cũng ham sống, nhưng trong tiềm thức lại tìm cái chết. Vì sao....? Chẳng lẽ không có gì đáng để ngươi lưu luyến?
"Ta chờ ngươi nhiều năm như vậy, sao ngươi lại bỏ ta." Y giáng một nắm đấm xuống mặt đất.
"Tỉnh lại đi, đừng ngủ...."
"Ngươi hứa sẽ phò trợ ta!"
"Dối trá.....Khốn kiếp!"
"Đừng bỏ ta lại một mình.........." Nước mắt lặng lẽ rơi.
Ta không cần gì cả, chỉ cần ngươi, được không?
Chỉ cần ông trời trả ngươi cho ta.
Y nhẹ nhàng ôm lấy Thiệu Hoa Trì. Nước mắt nóng bỏng rơi từ khóe mi, hòa cùng nước mưa.
Dường như có người kêu tên y, nhưng mà liên quan gì chứ?
Cho đến khi một thanh kiếm sắp đâm thẳng về phía Phó Thần, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên sực tỉnh. Y dịu dàng đặt Phó Thần xuống, khép đôi mi nhu hòa, khi mở mắt lên lại sắc bén như đao.
Y chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu như lang vương đang nổi cơn thịnh nộ, lao về phía kẻ địch mà chém giết. Máu tươi cùng nước mưa xối xuống người y ướt đẫm. Danh tiếng về sự dũng mãnh vô địch của Thụy vương trên chiến trường cũng bắt đầu lan rộng từ trận chiến này. Lúc y chém giết xong, mặt đất đã la liệt thi thể. Y buông bảo đao, quỳ rạp xuống trước người Phó Thần.