Những người còn sống ở khu Hắc Huyết bắt đầu cất lên âm thanh nức nở.
Giờ khắc này, trái tim họ đã liên kết chặt chẽ với Thiệu Hoa Trì. Chính vì họ biết Thiệu Hoa Trì đấu tranh vì ai nên mới càng xót xa, căm hận Lã Thượng,
Thiệu Hoa Trì ngẩng đầu, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. "Ngươi vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng, đương nhiên là vừa lòng! Điện hạ đúng là thương dân như con, khiến cho đám người hãm hại các ngươi như bọn ta lại thành người xấu. Lã mỗ cũng kính trọng một hán tử như ngươi. Nếu ở hoàn cảnh khác thì không chừng có thể cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan!"
"Bản điện....không có phúc đức này." Một tên súc sinh như ngươi, làm sao mà xứng.
"Ha ha, cũng đúng." Lã Thượng gật đầu chấp nhận, "Điện hạ sinh ra đã là người cao quý, suy cho cùng cũng đâu hiểu nỗi khổ của chúng ta. Không biết ngài có thể làm theo một yêu cầu của ta không?"
Thiệu Hoa Trì biết, bắt đầu từ ban nãy, Lã Thượng đã bắt đầu khống chế cuộc trò chuyện. Chắc hẳn hắn vẫn đang chờ báo cáo từ những nơi khác. Khi chưa xác định mọi nơi đều an toàn, hắn vẫn cần kéo dài thời gian thêm một chút.
Lã Thượng không hy vọng bị Thất Sát và Thụy vương liên thủ, tiền sát hậu kích.
"Không biết ngài có bằng lòng quỳ xuống trước một kẻ đê tiện như ta không?"
Thiệu Hoa Trì đứng thẳng tắp, không đáp lại, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.
"Điện hạ, không được..."
"Ngài không thể quỳ!"
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, từ khu Hắc Huyết lẫn những người đứng sau lưng Thiệu Hoa Trì. Có người vội chạy đến bên chân Lã Thượng, quỳ xuống dập đầu.
Lã Thượng lắc đầu, "Chậc chậc chậc, thật là cảm động làm sao."
Tiếc là không ai biết hết.
Thiệu Hoa Trì vẫn bất động như trước. Lã Thượng cũng không vội. Giờ Thụy vương chỉ là cọp bị nhổ răng, chẳng hề đáng sợ.
Hắn chỉ chậm rãi chờ mãnh thú khuất phục.
Đặc biệt là một con thú đã thú đã ẩn mình lâu như thế, phải đuổi bắt mãi mới tóm được đằng đuôi.
Cho đến khi người bên cạnh Lã Thượng đến thì thầm vào tai hắn.
Mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc. Ban đầu chỉ là hoài nghi thôi, không ngờ rằng Lý Ngộ này hóa ra không phải Lý Ngộ thật sự. Vậy Lý Ngộ thật đã đi đâu?
Vì sao kẻ giả mạo này có thể bắt chước thói quen của Lý Ngộ giống y như đúc, lừa gạt tất cả bọn họ?
Cái gì mà Thất Sát đang ở trong thành này? Cái gì mà Thụy vương mất tích? Chẳng phải từ khi hắn xuất hiện mới xảy ra chuyện hay sao?
Càng nghĩ càng điên tiết.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Lôi ra đây!"
Binh lính kéo Phó Thần từ trên đài cao xuống như lôi một bao cát.
Lã Thượng nắm tóc Phó Thần, kéo mạnh đến nỗi có thể xé rách cả da đầu, nhấc mặt hắn lên khỏi mặt đất. Đôi mắt đóng chặt, gương mặt tái xanh, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt, rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh.
Dùng sức như thế mà chẳng nhíu mày, không thể là giả vờ được.
Khi thấy Phó Thần, không một ai để ý, đồng tử Thiệu Hoa Trì chợt co rút, lông minh run rẩy, bàn tay lặng lẽ siết chặt.
AI cũng có thể bị bắt, trừ người này? Sao có thể?
Sao có thể?
Hắn mạnh mẽ như thế, mạnh đến như chưa từng kẻ nào khiến hắn khuất phục.
Dù Phó Thần là một thái giám, nhưng sự ngoan cường này khiến y cảm giác hắn chưa từng cúi đầu với ai. Kẻ khác có theo đuổi thế nào cũng không chạm nổi đến góc áo hắn.
Hóa ra nam nhân này cũng là người, cũng có lúc gục ngã, không kháng cự được.
Lã Thượng nâng ta, tát mạnh một cú. Miệng Phó Thần tràn máu tươi, một bên mặt lập tức sưng đỏ.
Sức lực của cú đánh kia có thể khiến sống mũi Phó Thần bị lệch, lỗ tai bị điếc, là sự phát tiết cơn thịnh nộ đối với một kẻ sắp chết.
Lã Thượng tức đến nghẹt thở. Hắn đã bị lừa. Chỉ vì tên này mà hủy đi kế hoạch suốt bao năm, trở thành tình trạng như hiện nay, thậm chí còn có thể bị Tấn Thành đế chú ý mà đề phòng.
Tất cả đều tại hắn!
Lão Lã, tên ngu xuẩn đó còn xem hắn là ân nhân cứu mạng nữa chứ!
Vừa nghĩ vậy, hắn lại càng điên tiết, vung tay đánh thêm một cú. Gương mặt tái nhợt của Phó Thần cũng bị đánh cho đỏ au.
Lã Thượng đánh không chút nương tay. Cuối cùng, hắn túm chặt cổ Phó Thần, dường như có thể nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc dưới từng động tác.
"Khoan đã."
Giọng Thiệu Hoa Trì có chút mơ hồ.
Lã Thượng nheo mắt nhìn. Thiệu Hoa Trì vẫn đứng vững như một cây thương, vô cung cứng cáp, hiên ngang hùng tráng, không gì lay chuyển.
Hai chữ y nhẹ nhàng thốt ra đã ngăn động tác của Lã Thượng. Hắn cười đến quỷ dị, "Điện hạ, nghĩ thông rồi sao?"
Dù gì cũng sắp đến lượt ngươi.
Bầu trời bị từng đợt mây đên u ám che phủ. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống người họ. Cảm giác đau đớn, lạnh buốt khiến họ càng tỉnh táo hơn.
Thiệu Hoa Trì chậm rãi hướng về phía Phó Thần, khom gối xuống, trên mặt chẳng có một chút khuất nhục.
Những người dân đằng kia bắt đầu không chịu đựng được nữa, vội chạy đến. Bọn họ thà chết cũng muốn khuất phục. Binh lính không khống chế nổi những kẻ hung hăng phản kháng. Họ chưa từng thấy một hoàng tộc nào như thế, cũng chưa từng hận quân đồ tể nào như vậy. Bọn họ càng không đành lòng nhìn vị điện hạ hết lòng vì họ phải quỳ xuống chân địch, vứt bỏ khí tiết, "Không!!"
Còn chưa kêu hết câu, người kia đã bị binh lính chém ngay tại chỗ.
Mưa rơi xuống trên người Thiệu Hoa Trì, trong cái lạnh còn thấm đẫm mùi máu tanh.
Y không chút do dự, hai đầu gối mạnh mẽ quỳ sụp, hướng về phía đối phương, lưng cong xuống, đầu chạm đất.
Một lễ bái lạy tiêu chuẩn.
......
Những người khác đều nín lặng nhìn y, ai nấy đều quỳ xuống, trên mặt ràn rụa không biết nước mắt hay là nước mưa.
"Ha ha ha ha!" Lã Thượng bỗng nhiên cười phá lên sung sướng.
Hắn chưa từng nghĩ tới, hậu duệ quý tộc cũng có ngày quỳ xuống dưới chân Lã Thượng hắn.
Một lúc lâu sau, giọng Thiệu Hoa Trì mới mơ hồ xen lẫn trong tiếng mưa, "Ta quỳ trước dân chúng, có gì mà không đáng?"
Không ai thấy, một người đang nằm hôn mê đằng sau....