Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 96: Tương kế tựu kế




Thung vẫn điềm tĩnh, không chút sợ hãi đáp:
"Trại chủ tôi khởi binh ở Tây Sơn đánh đổ Quốc phó Trương Phúc Loan chuyên quyền làm lắm điều tàn bạo, tôn phò Đông cung Nguyễn Phúc Dương vốn dòng chính thống bị Phúc Loan truất phế. Nay Đông cung sai trại chủ tôi đem quân Bắc tiến thu phục kinh thành Phú Xuân về chỗ chúa Nguyễn. Ấy chẳng phải trại chủ tôi là tôi của chúa Nguyễn rồi ư"

Hiệp suy nghĩ giây lát rồi bảo:
"Điều ngươi vừa nói nghe ra cũng hợp tình hợp lý, nhưng việc Nguyễn Nhạc tôn phò Đông cung lấy gì để làm bằng chứng".

Thung lấy thư trong ngực ra dâng Phước Hiệp rồi nói:
"Đây là thư của Đông cung thế tử gửi cho tướng quân. Xin tướng quân xem qua".

Tống Phúc Hiệp tiếp thư đọc xong nói:
"Trong thư Đông cung bảo ta phải lui binh, để Nguyễn Nhạc tin tưởng dồn toàn lực ra Quảng Nam đánh Trịnh. Nhưng nếu ta lui binh thì các người thừa cơ chiếm lại Phú Yên thì làm sao"

Thung ngạc nhiên hỏi:
"Trong thư có dấu ấn của Đông cung thế tử, tướng quân vẫn chưa tin sao"

Hiệp vuốt râu cười khinh đáp:
"Ngộ nhỡ các ngươi dùng vũ lực ép Thế tử viết thư để lừa ta, bảo ta tin sao được. Nếu thật lòng người về thưa cùng Đông cung, chờ ta sai người ra Quy Nhơn diện kiến, nếu đúng là ý của Đông cung thì ta lập tức lui binh".

Nguyễn Thung nghe vậy thì chắp tay hành lễ rồi nói:
"Nếu đã như vậy thì tôi xin được trở về lại Quy Nhơn, chờ sứ giả của tướng quân đến"

Hiệp hừ lạnh một tiếng: ''Hừ…không tiễn''

Sau khi trở về, Thung nói rõ ý định của của Hiệp cho Nhạc biết. Nhạc cười nói:
''Việc này nằm trong suy tính của ta, ta đã cất công trù bị từ lúc bắt được Thế tử, hắn ta muốn chứng thực thì cứ việc đến''

Mấy hôm sau, đoàn sứ giả của Tống Phúc Hiệp liền đến. Nguyễn Nhạc, mời Nguyễn Phúc Dương ngồi giữa, Nhạc và các tướng đứng hầu hai bên vô cùng nghiêm trang, rồi truyền cho sứ giả vào. Sứ giả vào đến trông thấy Nguyễn Phúc Dương liền sụp lạy tung hô:
"Kính chúc Thế tử sức khoẻ an khang''

Nguyễn Phúc Dương ân cần nói:
"Tống tướng quân không tin thư ấy là của ta, nên mới sai người đến xem hư thực thế nào có phải vậy chăng?''

Sứ giả đáp:
''Dạ bẩm Thế tử, đúng là như vậy, dám hỏi Thế tử sự thể thế nào"

Nguyễn Phúc Dương bảo:
''Tống tướng quân cẩn thận vậy là đúng. Ngươi hãy về thưa cùng Tống tướng quân đem đại binh quay về Gia Định truất phế Định Vương Nguyễn Phúc Thuần thì ta mới yên tâm đem toàn quân ra Quảng Nam đánh Trịnh. Có như thế sau khi đuổi Trịnh ra khỏi sông Linh Giang (sông Gianh, nơi phân chia ranh giới giữa Đàng Trong và Đàng Ngoài), thu phục kinh thành Phú Xuân, tất cơ đồ nguyên vẹn như xưa, nghĩa cương thường gom về một mối, thì công của Tống tướng quân rất lớn. Ta đã viết sẵn một phong thư, ngươi hãy kịp mang về tâu lại cùng Tống tướng quân''.

Sứ giả lần nữa sụp lạy, kính cẩn nhận lấy thư của Dương:
''Hạ thần lĩnh mệnh''

Sứ giả nhanh chóng quay về dâng thư của Phúc Dương cho Tống Phúc Hiệp. Hiệp xem thư xong cười lớn nói:
''Đông cung thế tử tuổi còn nhỏ chưa trải việc đời (tuổi trẻ chưa trãi sự đời), nên mới bị bọn giặc dối gạt. Đoạn thời gian này, ta vẫn trăn trở không tìm ra cách để đánh chúng thì nay chúng tự đem thân nộp mạng cho ta. Muốn lừa lão phu à, các ngươi vẫn còn non kém lắm''

Mấy người con Tống Phước Hiệp cũng thưa:
''Cha nói vậy là nghĩa gì, chúng con không hiểu, xin cha nói rõ cho bọn con được tỏ tường''

Hiệp đáp:
''Ta đã sai người dò xét tình hình quân địch. Chờ cho thám báo trở về, các con khắc rõ''.

Vừa nói xong không bao lâu thì có quân thám báo về tâu:
''Thưa đại tướng quân, các thám tử được cử đi thăm dò được giặc Tây Sơn đang chuẩn bị binh sĩ, lương thảo, chắc hẳn đang chờ định ngày tiến quân''

Hiệp vuốt râu, miệng khẽ mỉm cười:
''Đúng như điều ta dự đoán, Nguyễn Nhạc mượn tiếng tôn phò Đông cung, giả danh đánh Trịnh để ta không đề phòng rồi bất ngờ tiến đánh. Chỉ là một kế nhỏ, ta liếc mắt là nhìn ra được ngay, chúng tưởng ta cũng khờ khạo như Thế tử sao, thật nực cười cho một lũ vô tri, ha ha ha''

Tống Viết Nghĩa hỏi:
''Thưa cha vậy ta nên liệu tính thế nào?''

Hiệp đáp:
''Ta sẽ tương kế tựu kế, sắp đặt sẵn quân mai phục, giăng lưới mà chờ chúng lọt vào thì đánh cho chúng một trận không còn manh giáp, nhân đà thắng lợi mà đánh thẳng vào thành Quy Nhơn. Sau đó tiến công ra Quảng Nam dẹp tan quân Trịnh''

''Nếu như chúng lấy Thế tử để uy hiếp thì làm sao chúng ta có thể công thành. Quân Trịnh phía Bắc do lão tướng Hoàng Ngũ Phúc chỉ huy, con nghe nói là người dụng binh như thần, ngay cả quân vệ binh bảo vệ kinh thành cũng không sao chống nổi''

Hiệp thở dài, trong lòng thầm nghĩ [Haizz…con ta còn khờ dại quá]

''Ta đang có thư này trong tay, dù cho bọn Tây Sơn có uy hiếp cũng bằng không, Thế tử bị chúng lừa gạt nên đã phạm vào tội phản nghịch, nếu như Định Vương biết được chuyện này ắt cũng sẽ trị tội Thế tử. Tuy rằng Định Vương lên ngôi không được chính thống, ai ai cũng đều rõ nhưng thời thế đã vậy, quyền uy của quân vương là bất khả xâm phạm…thôi bỏ qua chuyện này, can dự đến chuyện nhà chúa thì mất đầu như chơi.

Còn nói về quân Trịnh thì ta đã thăm dò được, bọn chúng vừa mới bại trận, nay lại đang bị dịch bệnh hoàng hành trong quân ngũ, chỉ cần chúng ta mang đại binh ra đó ắt sẽ đánh tan được bọn chúng''

Các con của Hiệp nghe cha giảng giải thì cả mừng:
''Theo như lời cha nói thì chúng ta sắp lấy lại được kinh thành, dẹp loạn giặc cỏ, đuổi giặc Đàng Ngoài. Cả nhà ta sẽ là những…''

Hiệp đưa tay ra hiệu cho con mình ngừng nói: ''Sách lược ta đã chuẩn bị cả rồi, thế nhưng mọi việc cần phải cẩn trọng từng bước, không thể khinh địch, biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng''

Nói rồi liền viết thư sai một tên quân đem sang ải Cù Mông báo cho quân Tây Sơn hẹn trong năm ngày sẽ rút quân về.

Hiệp bảo Viết Nghĩa rằng:
'' Viết Nghĩa và Viết Phúc hai con lãnh một vạn tinh binh ra phía Bắc thành mai phục. Quân Tây Sơn từ ải Cù Mông tiến vào thì cứ để cho chúng đi qua, đợi khi nào quân ta mở cổng thành giao chiến, ta sẽ bắn pháo hiệu, hai con lập tức đánh vào sau lưng giặc. Chúng ta trước sau giáp công, đánh cho chúng không còn đường chạy''.

Tống Viết Phúc và Tống Viết Nghĩa lãnh lệnh lui ra. Tống Phúc Hiệp xuống lệnh:
''Phúc Khương lãnh năm ngàn quân ra canh phòng ở cửa biển đề phòng chúng đánh ta bằng thuỷ binh. Tống Phúc Lương ngày đêm cho quân canh phòng cẩn mật ở mặt Bắc thành, mọi động tĩnh phải nhanh chóng bẩm báo về, chúng chỉ có thể đánh ta bằng hai con đường ấy mà thôi''.

Nguyễn Nhạc ở Quy Nhơn nhận được thư của Tống Phúc Hiệp mở ra xem nói:
''Tống Phúc Hiệp hẹn trong năm ngày sẽ kéo quân về Gia Định truất phế Định Vương Nguyễn Phúc Thuần. Vậy nhân lúc chúng không đề phòng ta bất ngờ tiến đánh ắt là toàn thắng''.

Nguyễn Huệ trầm ngâm một lúc rồi can rằng:
''Xin đại huynh đừng nóng vội. Lão hồ ly kia không dễ gì mắc mưu của chúng ta đâu, hắn ta dễ dàng ưng thuận ắt là có trá. Nếu ta đem quân qua ải Cù Mông theo đường chính lộ đánh Phú Yên nhất định sẽ gặp quân mai phục của Tống Phúc Hiệp. Đệ đã cho người đi dò la, trong nay mai sẽ có tin tức.''

Ngày hôm sau, khi Nhạc và Huệ đang thảo luận về việc bố trí tướng lĩnh chỉ huy thì có quân thám mã về báo:
''Bẩm trại chủ, tướng quân, Tống Phúc Hiệp sai con mình chia làm hai đạo quân, một đạo ước chừng một vạn quân mai phục ở phía Bắc thành Phú Yên. Một đạo ước chừng năm ngàn quân canh phòng nơi cửa biển''.

Nghe xong Nhạc giật mình, sắc mặt cả kinh vội hỏi Huệ:
''Sao đệ biết rằng Tống Phúc Hiệp nhất định cho quân mai phục''

Huệ đáp:
''Tống Phúc Hiệp là một lão tướng đa mưu túc trí. Hắn biết ta giả hoà để bất ngờ tiến đánh, nên tương kế tựu kế cho quân mai phục chờ ta tiến đánh rồi hai mặt giáp công''.

Lý Tài bước ra cười hỏi:
''Nếu Tướng quân đã biết, thế thì sao còn giả kế giảng hoà, để quân Nguyễn càng cẩn mật đề phòng thì quân ta càng khó bề thủ thắng''


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.