Lân không trả lời chuyện này mà hỏi:
''Đệ có biết vì tối qua ta lại dám mạo hiểm không?''
Huy Đống có chút bất ngờ vì câu hỏi này, trong lòng thầm nghĩ ngợi [Tại sao đại ca lại hỏi chuyện này, đột kích quân địch với chuyện hội quân có liên quan gì nhau sao]
''Đệ không hiểu, xin đại ca dạy bảo''
Lân cười nói: ''Ngày thường đệ là người cẩn trọng, lại am hiểm về chiêm tinh, huyền học, nay lại vì tinh thần bất an mà quên hết sở học bình sinh mình tâm đắc rồi à''
Huy Đống cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi ngẩn lên nói:
''Là hổ mạnh cự lại''
Lân vỗ vai Huy Đống cười ha hả: ''Ha ha ha đúng vậy, so về mặt này quả nhiên ta không nhanh nhạy bằng đệ. Chính là hổ mạnh cự lại, tính theo ngày quân địch hạ trại, ta lấy Lã thân trên Ất cả mà tính. Thần lớn tới mạnh khá thì doanh kia không phạm được. Thần lớn tới cung Bỏ Giam Chết Mộ, doanh không lâu tất bị phá, hoặc tự phá, nên tiến quân mà công. Khi tiến quân cướp trại thì dùng thuật kể giờ mà định. Ta tính ra được, vào cuối canh 3 là thời điểm suy nhất của doanh, khí trợ quân ta, tập kích sẽ thuận lợi.
Nhưng cũng không thể dựa hoàn toàn vào huyền học, dịch số mà định, phải kèm theo suy tính cẩn trọng. Quân địch người đông thế mạnh, tiến quân như thế chẻ tre nên không ngờ được việc bọn ta dám tập kích. Lại nói, cách đánh của bọn Tập Đình không theo lề lối kỷ cương nên làm chúng khinh thường, dù quân ta có tập kích bất ngờ cũng sẽ bị tiêu diệt''
Huy Đống gật gù "Ra là vậy, còn chuyện cánh quân ở mặt Đông Bắc muốn kéo sang bên đây là như thế nào, dường như đại ca không hề lo lắng''
''Nếu như ta đoán không lầm thì đây là kế nghi binh, bọn chúng tất đã tìm được cách phá tường chắn, sẽ nhanh chóng tiến quân tấn công''
''Theo như lời đại ca nói thì cánh quân ở mặt Đông Bắc chỉ giả vờ rút quân để cho tổng lý Võ Văn Tú lơ là phòng ngự hoặc cắt cử quân sang chúng ta tiếp ứng. Bọn quân Trịnh chỉ cần đột phá được mặt Đông Bắc thì sẽ vòng sang đây tạo thành thế bao vây, diệt sạch chúng ta, khi đó chúng sẽ bao vây lấy thành, dù cho trại chủ có dựa thành cố thủ thì về lâu dài quân ta cạn kiệt lương thực cũng sẽ tự bại''
Đang bàn luận thì có lính vào báo:
''Bẩm đô đốc đại nhân, tham tán đại nhân, có đội trưởng Điểm xin vào yết kiến''
Lân gật đầu: ''Nhanh cho vào''
''Tham kiến đại ca''
''uh, đệ ngồi đi, là việc quân quân Trịnh rút quân đi phải không''
Điểm có chút kinh ngạc ''Đại ca đã nhận được tin báo. Đệ đến đây chính là vì việc này, quân Trịnh bên ngoài tường chắn đã nhổ trại, rầm rộ tiến quân đi về hướng Đông Nam. Tổng lý thấy vậy liền phái đệ sang đây hỏi ý đại ca có cần đưa quân sang tiếp viện hay không''
Lân lắc đầu: ''Truyền lệnh ta, không được lơ là phòng ngự, chờ khi chúng rút đi hết, nhanh chóng phái ra 10 tiêu thăm dò, tiến hành như ở trận Câu Để. Công tác canh phòng phải được tăng cường thêm, vũ khí mạnh đặt sau tường chắn thứ ba, nếu như giặc tấn công phải ra sức ngăn cản, đừng quá vội lui vào trong''
Điểm chắp tay: ''Tuân lệnh đại ca. Bây giờ đệ lập tức về ngay''
Lân trao cho Điểm một phong thư rồi nói:''Đệ cầm lấy thư này, về giao cho Tú, bảo đệ ấy sao chép ra thật nhiều, khi bị tấn công thì cột giấy vào cung tên bắn qua bên quân Trịnh''
Đợi cho Điểm rời đi, Lân mới lên tiếng: '' Vượng, tướng, thai, một, tù, tử, hưu, phế. Thời gian bây giờ đã qua giữa xuân đến dựng hè, dựa theo quy luật vận hành trời 24 khí để tìm 9 cung mạnh khá. Dựa theo tượng trời cát bụi, ngọn lửa khởi là có binh. Lấy kể trời mà định, từ 16 trở lên, âm dương hòa, có địch lại và địch động. Từ 15 trở xuống là ngắn, địch đến ít, cách tính từ toán Mới Kích đến sau Ất Cả.
Lại nói: Ở Dương có địch, ở Âm là không có địch, lấy số chẵn lẻ mà chia âm dương, 16 trở lên có tướng quân, 15 trở xuống là loài chuột, trộm, chó rông. Mới Kích tới đâu đấy là phương địch lại. Tới tả thì Đông lại, tới hữu thì Tây tới, tới bốn góc là đóng lấp địch không lại''
Huy Đống chắp tay cúi người thật sâu: ''Cảm tạ đại ca đã chỉ điểm, đệ sẽ đi làm ngay''
Lân gật đầu: ''uh, ta chờ tin tốt từ đệ, nếu có chỗ không hiểu thì cứ tìm ta mà hỏi''
Lúc này phía doanh trại của Đình Đống và Đình Thể
''Rầm''một tiếng vỗ bàn thật mạnh, tướng Đình Thể giận dữ quát
''Một đám chuột mà các ngươi cũng không làm gì được, vô dụng, thật vô dụng, chiến thắng làm các ngươi sinh lòng tự mãn hết cả rồi à. Đã tổn thất bao nhiêu nhanh báo cáo cho ta''
Viên tỳ tướng run lẩy bẩy, mặt xanh mét đang quỳ dưới đất lên tiếng bẩm:
''Bẩm tướng quân, tử trận 180 người, bị thương nặng 87 người, thương nhẹ 204 người''
''Cái gì, nhiều đến vậy, người đâu lôi tên này ra chém…phòng vệ tắc trách tội khó tha''
''Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng…''
''Dừng lại'' Đình Đống lên tiếng.
''Trong chuyện này chúng ta cũng có một phần trách nhiệm, nếu như không quá chủ quan thì cũng không xảy ra chuyện này, tạm thời giam tên này lại, khi tiến công sẽ cho đi trước lấy công chuộc tội''
Đình Thể trầm ngâm một lúc rồi ra lệnh: ''Tạm thời giam lại, ngày sau ra trận lấy công mà chuộc tội''
''Đội ơn tướng quân không giết, đội ơn tướng quân…'' viên tỳ tướng dập đầu như giả tỏi cảm tạ.
Đình Thể quay sang nói với Đình Đống: ''Có cách nào để nhanh chóng hoàn thành vũ khí kia không, ta không chờ nổi nữa rồi, dám tới đây quấy nhiễu, bọn dân hèn này ăn gan hùm rồi''
Đình Đống trầm giọng nói: ''Kẻ này không nên xem thường, hắn ta vừa có dũng vừa có mưu, lại can đảm hơn người. Không ngờ trong hàng ngũ của bọn giặc cỏ lại có người tinh thông việc hành quân đánh trận đến vậy. Hắn ta có thể bày ra cách đánh lạ, bố trí binh lực theo khuôn phép, tiến lui rất kỷ luật, với một lực lượng ít ỏi vẫn có thể ngoan cường đánh cho quân ta phải khiếp hãi. Huynh không nhận ra được điều đó à''
Đình Thể hừ một tiếng nói: ''hừ, chỉ là chút mẹo vặt, chỉ cần phá được tường thì ta sẽ diệt sạch bọn chúng trong một ngày''
''Huynh lại quên lời đại tướng quân dạy bảo rồi, dù chúng ta đang ở thế thượng phong nhưng không thể vì đó mà bất cẩn, đạo dụng binh không so ít nhiều mà so ở tinh, dũng, mưu, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, có như vậy mới nắm được phần thắng. Bài học của của Chiêu Tổ Khang Vương (Trịnh Căn) vẫn còn đó, lịch sử có thể lặp lại nhưng chúng ta không thể trở về lại quá khứ''
Nghe qua những lời này, Thể trung hầu Hoàng Đình Thể trầm ngâm suy nghĩ [lời này quả thật có đạo lý, ta đã quá xem thường bọn giặc cỏ. Quân ta hai lần bại lui khiến lòng quân thêm hoang mang, nếu như còn tiếp tục như thế này thì e là sĩ khí binh lính mất sạch, một khi sĩ khí đã mất thì khó lòng thủ thắng. Ngày xưa Chiêu Tổ Khang Vương cũng vì tự phụ mà trúng kế quân địch, khiến đại quân phải thảm bại mà quay về, bài học xương máu còn đó, sao ta lại muốn đi vào vết xe đổ kia]
''Lời Dĩnh vũ hầu huynh quả thật cảnh tỉnh ta, suýt chút nữa thì ta đã phạm phải sai lầm lớn, khó bề tha thứ''
Nói rồi Đình Thể chắp tay vái thật sâu. Đình Đống thấy vậy thì liền ngăn lại
''Chỉ cần huynh nhìn thấy được là tốt rồi, hai ta cùng nhau kề vai chiến đấu, chỉ cần đồng tâm hợp lực thì không gì có thể cản được''
Lúc này có người vào báo:''Bẩm hai vị tướng quân, quân gián điệp đã có tin tức''
''Tốt lắm, nhanh cho vào''
Một người lính đi vào, chắp tay bẩm: ''Bẩm hai vị tướng quân, những gián điệp, do thám tung ra đã thu được tin tức. Trong hàng ngũ của bọn giặc Tây Sơn có một tướng cầm quân đa mưu túc trí, quân nhà Nguyễn nhiều lần bại lui cũng do hắn ta mà ra. Một viên Quận công nhà Nguyễn tên là Nguyễn Cửu Dật, nổi danh với tài cầm binh cũng phải khiếp sợ kẻ này. Hắn ta tên là Phan Văn Lân, được phong chức đô đốc, trong tay hắn chỉ có vài nghìn quân nhưng rất thiện chiến, giảo hoạt. Bọn thuộc hạ chỉ dò la được bấy nhiêu tin tức đó thôi''
''Được rồi, ngươi lui ra đi, theo lính thân vệ ra kho nhận thưởng''
''Đa tạ tướng quân''
Đình Đống lên tiếng nói: ''Ta đoán không sai mà, trong hàng ngũ quân giặc có kẻ am hiểu binh pháp, dụng binh thiên biến vạn hóa, đối đầu với kẻ này nếu không thận trọng thì có khi lật thuyền trong mương cạn như chơi''
''Nhưng mấy lần đối đầu với bọn chúng ở ghềnh Bầu, Cẩm Sa, ta thấy chúng chỉ xuất binh đánh bừa, loạn như đám ô hợp, chỉ cậy sức mà đánh. Chẳng lẽ tên kia không có tham gia vào trận chiến'' Đình Thể thắc mắc nói
''Rất có thể là vậy, huynh cùng đừng quá xem thường bọn chúng. Tên trại chủ cũng là kẻ không tầm thường, rất quyết đoán, biết tạo ra thanh thế to lớn, ngoài hai cánh quân tiên phong đánh bừa ra thì trung quân và hai cánh tả hữu đều được huấn luyện kỹ, quân ta truy kích nhưng không tiêu hao được nhiều binh lực của những cánh quân ấy''
Hai ngày sau, vào lúc tinh sương mặt trời còn chưa ló dạng, cánh quân do Đình Đống và Đình Thể chỉ huy ồ ạt tấn công. Cánh quân thủ vệ bên ngoài tường chắn sau một phen chống trả thì nhanh chóng rút vào trong.
''Ầm….'' một tiếng nổ lớn, rung chuyển cả trời đất vang lên. Tiếp theo đó là những tiếng ầm ầm như sấm dậy làm tường chắn rung lắc kịch liệt.
''Đại ca, e là tường chắn không chịu nổi, chúng ta lui thôi''
Lân hét lớn:
''Nhanh lui về sau, đội quân phòng thủ lô cốt sẵn sàng chiến đấu''
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại