Huy Đống vội đỡ chàng trai dậy: ''Có chuyện gì, mau nói cho ta biết''
''Phụ thân của đệ cùng mấy thúc thúc, bá bá sau khi vận chuyển gỗ về thì bị bệnh, ban đầu mọi người cứ nghĩ là do lao lực nên mới ngã bệnh, nhưng bốc thuốc uống vẫn không thuyên giảm, sáng nay mọi người lên cơn co giật, thầy lang cũng không rõ là bệnh gì, có người nói là bị trúng tà, ma quỷ hành nên bị như vậy, kêu đệ tới cầu đại nhân cứu giúp''
Huy Đống sắc mặt nghiêm trọng:
''Là ta sơ ý rồi, chúng ta nhanh đi thôi''
Lân cũng ngớ người ra, không hiểu là chuyện gì. Nhìn mặt cậu thanh niên kia thì có hơi quen quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi, trong nhất thời không nhớ được là ai.
Khi đến nơi của người thợ kia thì thấy mọi người đang vây lại rất đông, bốn năm người thanh niên lực lưỡng đang ôm lấy một vị trung niên, nhưng người kia sức lực quá mạnh, hất mấy thanh niên kia văng ra. Tiếng gầm thét cùng với đôi mắt đỏ ngầu của vị trung niên kia làm cho mọi người có phần khiếp sợ. Lân quan sát một lúc thì nhận ra người kia là Thành, đội trưởng của nhóm thợ mộc.
''Đại ca, mau khống chế huynh ấy'' Huy Đống lên tiếng nói
Không nói thêm, Lân búng người bay tới chỗ Thành. Thấy có người lao tới mình thì Thành tung ra một quyền về phía Lân. Vận dụng khinh công của mình, Lân luồng ra phía sau Thành chém một chưởng sau gáy, nhưng kết quả không như mong đợi. Thay vì ngã xuống ngất xỉu thì Thành vẫn đứng trơ trơ ra, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lân, miệng gầm lên gừ gừ trông rất ghê rợn.
Thấy việc đánh vào huyệt đạo không có tác dụng, buộc lòng Lân phải dùng vũ lực để trấn áp.
''Thành đại ca, đắc tội rồi''
Câu vừa dứt thì Lân cũng đã tiến sát tới bên Thành, dùng cầm nã thủ siết chặt lấy tay của Thành, sau đó vận lực mà bẻ ngoặt ra phía sau, ấn Thành nằm xuống đất. Tuy rằng Thành đang trong tình trạng mất kiểm soát, ra sức giãy giụa kịch liệt nhưng không tài nào thoát ra được.
Huy Đống lúc này mới đi tới, lấy một lá phù đặt lên đỉnh đầu của Thành, lẩm nhẩm đọc phạn văn, chỉ chốc lát cả người Thành dần dần yếu đi, sau đó bất tỉnh nhân sự. Bốn người thanh niên lúc nãy tới gần khiên Thành vào trong lều, đặt nằm trên chiếc chõng tre.
Khi vào lều thì Huy Đống thấy có bảy tám người cũng đang nằm co giật trên giường. Huy Đống vội bắt ấn, điểm chỉ lên từng người thì mới hết cơn co giật mà chìm vào trong giấc ngủ.
''Việc này là như thế nào'' Lân hỏi
Huy Đống đáp:
''Lần này mọi người đi chặt cây có lẽ đã phạm phải quỷ thần nên mới bị hành như vậy, Đệ cho người chia làm ba nhóm để thu gom cây gỗ, nhóm 1 thì đi thu mua của các trại gỗ, nhóm 2 là đi chặt cây ở rừng, còn nhóm 3 thì đi thu mua cây của các hộ dân quanh vùng này. Thành đội trưởng thuộc nhóm 3, đi thu mua cây quanh vùng. Vừa rồi đệ có thăm dò qua mạch tượng của Thành đội trưởng, huynh ấy có lẽ là người biết về bùa phép''
Lúc này Lân nhìn kỹ chàng trai trẻ đang lau người cho Thành [à, tên tiểu tử này là con trai của Thành, dạo trước khi còn đi xây cất nhà, Lân có thấy qua tên nhóc này]
''Mấy người trẻ này là bổ sung thêm hay sao''
Lân chỉ qua phía cậu con trai của Thành và một vài người lạ mặt. Huy Đống gật đầu đáp:
''Có một nhóm thanh niên là người nhà của các thợ mộc xin được theo chúng ta, đang lúc cần người nên đệ đã nhận hết tất cả. Đại ca yên tâm, tất cả đều có lý lịch rõ ràng, đệ tra xét kỹ mới cho họ vào trong doanh trại''
Lân gật gù: ''Uhm, mọi việc cẩn thận thì hơn, đề phòng có nội gián trà trộn vào''
Lân vẫy tay gọi con trai của Thành lại.
''Thúc thúc, à không…không…đô đốc đại nhân có gì sai bảo''
Lân cười nói: ''Cứ gọi ta như trước cũng không sao, dù sao thì ta vẫn gọi cha ngươi là đại ca như ngày xưa. Ngươi tên là gì, ngày trước có gặp ngươi nhưng chưa có hỏi qua tên họ''
Con trai Thành vẫn rất cung kính, chắp tay trước ngực cúi đầu đáp:
''Bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Nguyễn Văn Thảo, cha tiểu nhân muốn tiểu nhân có sức sống mạnh mẽ như cỏ cây nên mới đặt tên là Thảo''
''uhm, trong chuyến đi thu mua cây gỗ, có chuyện gì bất thường không, phụ thân ngươi có học bùa phép gì à''
Thảo có hơi căng thẳng đáp: "Dạ bẩm đại nhân, trong chuyến đi lần này chỉ có một cái cây nơi cuối làng kia là có chút sự lạ mà thôi. Lúc cha tiểu nhân định chặt cây đó thì có một người làng bảo rằng không nên, cây cổ thụ đó rất quỷ dị, từng có nhiều người treo cổ chết nên dân làng mới dời nhà để cách xa nơi cây cổ thụ kia, cũng có người từng chặt nhưng đều ngã bệnh chết hoặc gặp tai nạn, người dân quanh vùng không còn ai có ý định chặt cây nữa.
Lúc đó phụ thân tiểu nhân dự định bỏ qua, nhưng thân cây vừa to lại vừa cao, tìm được cũng không dễ, nên người lập bàn cúng bái và làm phép, đợi đúng giờ Ngọ mới cho chặt cây, sau khi vận chuyển cây về lại doanh trại thì trong nhóm người tham gia chặt cây bắt đầu ngã bệnh. Còn cha phụ thân có học bùa phép gì thì tiểu nhân không rõ lắm, chỉ nghe người kể sơ qua là lúc trẻ có theo sư phụ truyền nghề mộc chỉ dạy lại, nhưng nếu theo để làm thầy thì tổn hại đến con cháu sau này, nên cha tiểu nhân chỉ học một ít để phòng thân và tiêu trừ các loại âm khí tích tụ ở các cây cổ thụ mà thôi''
Một người thợ mộc trung niên đứng ra chắp tay bẩm:
''Bẩm đại nhân, tiểu nhân có biết qua loại bùa ấy, Thành đại ca học là bùa lỗ ban, thuộc phái lỗ ban tiên sư, thi thoảng huynh ấy có chỉ cho các huynh đệ một vài loại để tránh cho âm tà, trọc khí nhiễm vào thân, cũng như kích thước đúng theo phong thủy để xây cất, dựng nhà''
Huy Đống đứng bên cạnh Lân nhẹ giọng giải thích: ''Bùa lỗ ban trong nghề thợ mộc dùng để trấn áp các loại linh khí, tà khí hoặc giả là các loại tà vật do các cây lâu năm tích tụ mà thành, các thợ mộc lành nghề, làm lâu năm thì phần nhiều đều biết. Về Lỗ Ban thì có 2 Tông: Lỗ Ban Sát Thần Phù và Lỗ Ban Tiên Sư, bùa dùng để trừ tà, trị bệnh, trấn yểm nhà cửa, còn người có tâm bất chính thì dùng để yểm hại người''
Lân gật gù: ''Cái này ta có nghe sơ qua, như chuyện xây cất 10 căn nhà thì phải yểm bùa một căn để cúng tổ, nếu như không làm thì sẽ bị tổ nghề hành ngược lại. Còn người hành đạo cứu chữa bệnh, kéo tài vận cho gia chủ, hoặc giải nguy nan cho ngươi khác thì đời con cháu sẽ chịu cảnh đói khổ, có khi là tuyệt tự''
Huy Đống giải thích thêm:'' Người ta thường hay nói là nhất yểu, nhị bần, tam vô tự để nói về tông môn luyện bùa chú. Sở dĩ họ cứu người nhưng lại phải chịu nghiệp là do họ ngăn cản không cho oan gia đến báo oán đòi nghiệp, can thiệp trực tiếp vào lý lẽ Âm dương, quy luật Nhân - Quả, ngăn cản nghiệp lực con tạo xoay vần. Thì cái nghiệp đó lại chuyển sang và lại vận vào người thầy, vào các con của thầy.
Muốn giảm trừ nghiêp căn thì phải dụng công tu tu tập những pháp môn như: Từ bi đại sám tẩy, Thiện vân sám nghiệp, hoặc chân như hồi giải, hay chí ít cũng phải thực hành tích Âm đức, lực tu tập mong đủ sắc pháp trong thần tiêu ngọc cách. Chấp trung tác sự, hoặc gia trì thường ngày 9 pho kinh chuyên chuyển luân hóa giải ngiệp lực, để dụng pháp hóa giải cho cả thầy và gia chủ. Gia chủ được cứu giúp nếu ra sức hành thiện tích đức, biết tu tâm dưỡng tính thì người thầy cũng sẽ giảm bớt được nghiệp của mình''
Lân nhìn Huy Đống kinh ngạc: "Không ngờ đệ lại am hiểu nhiều đến vậy''
Lân nhớ lại lúc Huy Đống lấy bùa ra để cứu người thì rõ ràng chỉ là giấy trắng, ở thời hiện đại Lân xem phim thấy mấy ông thầy tàu toàn dùng giấy vàng để viết bùa chú. Nghĩ vậy Lân hỏi thêm:
''Lúc nãy ta thấy đệ dùng giấy trắng để viết bùa mà không phải là giấy vàng, cái này đệ có thể nói cho ta được rõ không''
Huy Đống nhẹ mỉm cười nói: ''Vẽ bùa không nhất thiết phải vẽ trên giấy vàng và bằng mực đỏ đâu, có khi là giấy vàng mực đen, giấy đỏ mực đen, giấy trắng mực đỏ v.v....tuỳ loại bùa mà vẽ giấy gì, mực gì thôi, đó là cách Bố Quang Linh Phù. Thông thường màu vàng là hành Thổ (trung ương) nên dùng đó làm màu căn bản, khi làm bùa ăn nói, thương mến v.v... Đạo sĩ, thầy pháp sẽ dùng mực màu đỏ vẽ lên giấy vàng (màu đỏ thuộc Hỏa tương sinh với màu vàng, Đỏ còn là màu của Kính Ái Quang), ví dụ khi cấp bùa cầu Tài thì dùng mực đen vẽ trên giấy đỏ, lấy tượng "dĩ ngã khắc giả vi Tài" vì màu đen (Thủy) khắc đỏ (Hỏa), khắc xuất coi như có Tài vậy''
''À thì ra là vậy, đệ có thể trị khỏi cho các huynh đệ trong nhóm thợ mộc này không?'' Lân hỏi
Huy Đống nói nhỏ: ''Chuyện lần này có hơi phức tạp, lúc nãy đệ dùng phù để đánh tà vật nhập vào thân của Thành đội trưởng, nhưng không trừ được, tà vật này chỉ là tiểu tốt nhưng đạo hạnh không thấp, ít nhất cũng đã tu luyện trên trăm năm, kẻ đứng đằng sau tất còn lợi hại hơn gấp nhiều lần. Còn các huynh đệ đang nằm kia thì chỉ bị quấy phá, hút đi dương khí, chỉ cần tán đi tà khí trong người, bồi bổ một thời gian là có thể khỏe lại''
''Mọi người ra ngoài hết đi, ta phải thi pháp để trừ tà cho các huynh đệ này'' Huy Đống đứng ra nói
Khi mọi người đã ra ngoài hết, Huy Đống gọi Thảo tới cùng nhau dựng một bàn tế, đốt nhang khấn vái. Sau đó lấy giấy, bút chu sa ra vẽ thối tà phù, Huy Đống kết thủ ấn: Hai tay nội phộc, hữu áp tả, ngón cái phải dựng thẳng. Hữu áp tả, tay phải ở trên tay trái. Miệng đọc:
"Án Đông Phương Thanh Đế Thái Thượng Lão Quân khẩn tốc giáng hạ độ linh thần phù, án Thần Phù chỉ thiên thiên khuyết, chỉ địa địa liệt, chỉ quỉ quỉ diệt, chỉ nhơn nhơn thọ trường sinh cấp cấp như luật lịnh.
Án tây phương Bạch Đế, án nam phương Xích Đế, án bắc phương Hắc Đế, án Trung ương Huỳnh Đế, ngô phụng Thái Thượng Lão Quân tất tốc giáng hạ độ linh Thần Phù linh linh luật lịnh''.
Làm phép xong, Huy Đống mang phù dán vào người của Thành và các thợ mộc kia. Riêng Thành thì có thêm cấp sự cầu thành phù để hộ thân.
Làm xong việc Huy Đống lại ra ngoài quan sát bốn phương, rồi viết ra một sấp thất tinh trấn trạch phù mang đi dán bao quanh vùng các trại của nhóm thợ mộc. Dán xong tất cả các lá phù thì trán của Huy Đống cũng lấm tấm mồ hôi. Lân vội hỏi:
''Viết phù lại tổn hao sức lực đến vậy à''
Huy Đống nhẹ mỉm cười: ''Đệ phải vận dụng pháp lực để viết nên rất tổn hao nguyên khí, một lần phải viết nhiều đến vậy nên có chút mệt''
Thảo ở lại trong lều chăm sóc cho mọi người, thấy sắc mặt phụ thân đã dần có sắc hồng trở lại thì rất vui mừng, vội vàng chạy ngoài đi lại chỗ Huy Đống nói:
''Đa tạ đại nhân đã ra tay cứu giúp, xin ngài nhận của tiểu nhân một lạy''
Nói rồi Thảo quỳ xuống vái lạy tạ ơn. Huy Đống vội đỡ dậy nói:
''Là việc ta nên làm, đệ không cần phải hành đại lễ như vậy. Bây giờ đệ vào trong chăm sóc cho phụ thân và các vị thúc, bá kia đi''
''Việc này chỉ mới giải quyết phần ngọn, chưa trừ được gốc rễ thì chưa xong được''
Lân nghi hoặc hỏi: ''Ý đệ là phải diệt trừ tà vật kia thì mới có thể trị dứt được cho các huynh đệ à''
Huy Đống nhìn trời ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:''Nếu như đệ đoán không lầm thì tà vật kia sẽ sớm đến đây, nó dùng tà khí để thâm nhập vào cơ thể của những người thợ mộc này là để đánh dấu, còn tiểu tà vật kia có nhiệm vụ hút dương khí để mang về cho chủ tu luyện, cây cổ thụ kia ắt là nơi tu luyện của con quỷ kia, nay nơi tu luyện bị hủy, lại không thể giết được những người này, thế nào nó cũng sẽ đến đây để trả thù''
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại