Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc mà trời đã bắt đầu tối, Phi Yến vẫn còn rất hăng máu, muốn dùng lồng đèn thắp sáng để chơi tiếp, Thanh Tâm cũng đang thắng nhiều tiền nên vẻ mặt rất hớn hở. Trong đầu Lân lúc này bỗng tỉnh ngộ [ở thời đại này cũng ít có các trò giải trí, các dịp lễ tết thì mới có thể xem người ta biểu diễn, có các trò chơi để giải trí. Nên bây giờ vừa có thể giải trí vừa kịch tính, hưng phấn và hồi hộp, lo lắng nên các nàng rất hứng thú. Tính ra thì ở độ tuổi của các nàng cũng chỉ là lứa tuổi sinh viên ở thời hiện đại, độ tuổi được học hành vui chơi...]
Lân lên tiếng đề nghị:
''Hai muội muốn chơi tiếp cũng được nhưng chúng ta phải ăn chút gì đó, ta thấy số cá của gia gia Thanh Tâm vẫn còn, cứ đốt than nướng rồi hái ít rau, làm chén muối ớt chấm, vài ly rượu là tuyệt vời''.
Phi Yến đáp ứng ngay:
''Vậy cũng tốt, hai huynh phụ trách đốt than, còn làm cá, muối chấm thì để cho muội và Thanh Tâm''
Cả bốn người chia nhau ra làm, chỉ một lúc sau là mùi thịt cá nướng bốc lên thơm phưng phức. Lân thèm đến chảy nước miếng, đánh ực một cái, Lân nói:
''Đồ nướng thì phải ăn lúc nó còn đang nóng, ngon nhất là ăn trên bếp than đang nướng''
Cá chín, Thanh Tâm và Phi Yến ăn một con, còn Tú và Lân thì ăn một con. Phi Yến ăn một miếng gật đầu lia lịa:
''Đại ca nói đúng, cá nướng phải ăn trên bếp nướng thì mới ngon, ăn kèm với rau này nữa, quả là tuyệt vời''
Còn Lân và Tú thì vừa ăn vừa uống chút rượu, uống một ly rượu, ăn một miếng cá nóng hổi thì còn gì bằng. Một lúc sau, hai cô nàng Thanh Tâm và Phi Yến đã ăn xong, còn Lân và Tú vẫn cứ chầm chậm mà nhấm rượu, ván bài vẫn cứ tiếp tục cho đến khi mọi người buồn ngủ. Tú và Lân thì mắc võng để ngủ, Thanh Tâm và Phi Yến thì ngủ cùng nhau trong khuê phòng. Trong mơ hai nàng vẫn mỉm cười sung sướng vì thắng được nhiều tiền.
Sáng hôm sau, Lân, Tú và Phi Yến cáo từ ông cháu của Thanh Tâm để trở về lại doanh trại. Về đến trại thì các huynh đệ có báo lại cho Lân biết về việc các thương nhân và giáo sĩ có đến bái phỏng Nhạc trại chủ. Việc quan hệ hợp tác và bảo hộ cho các thương nhân diễn ra khá thuận lợi, riêng việc giáo sĩ phương Tây đặt vấn đề truyền bá đạo và cho xây dựng các công trình làm nơi truyền giáo thì bị Nhạc từ chối, không cho phép.
Lân trầm ngâm suy nghĩ [giai đoạn này việc các giáo sĩ ủng hộ triều đình nhà Nguyễn rất nhiều, họ là cầu nối cho việc buôn bán, thông thương. Việc truyền giáo còn đi kèm với giao lưu về văn hóa và khoa học kỹ thuật…rất có lợi cho sự phát triển của đất nước. Nhưng cũng có rủi ro ở đây mà một số kẻ giả dạng giáo sĩ để tìm hiểu tình hình, chiến lực, vẽ bản đồ để mưu đồ thôn tính. Phần lợi nhiều hơn phần hại, không nên bài trừ mà mất hết cơ hội phát triển].
Nghĩ vậy Lân liền đi gặp Nhạc để bàn tính về việc này, hình như trong giai đoạn này có một số giáo sĩ người Tây Ban Nha ghi chép lại các việc xảy ra.
Tới doanh trại của Nhạc, sau khi báo với lính thân vệ thì một lúc sau người lính kia trở ra dắt Lân đi vào. Nhạc ngồi trên ghế xoa thái dương, ra vẻ mệt mỏi.
[Chắc mấy ngày này phải bận bịu việc tiếp đón các thương nhân và giáo sĩ nên Nhạc mới mệt đến vậy. Những thương gia toàn là những người có đầu óc nhạy bén, khi thương lượng thì luôn muốn mình có được phần lợi nên việc đấu trí với bọn họ quả là việc tốn nhiều trí lực] Lân thầm nghĩ
''Trại chủ'' Lân lên tiếng
''Huynh ngồi đi, mấy ngày này đệ đang đắn đo việc của các giáo sĩ, chính sách bảo vệ các thương nhân ở Hội An của huynh đã làm cho giới giáo sĩ có thiện cảm với chúng ta, lần trước đệ có giao hẹn với họ về việc mua hỏa khí, họ cũng đã ưng thuận nhưng lại không thực hiện mà mua bán với triều đình nhà Nguyễn, nay lại muốn đến đây để xin được xây cất nơi truyền đạo, đệ nổi giận nên đã giam lại mấy người''
Lân nghe thấy thế thì cũng không lấy làm bất ngờ, vì trong lịch sử có ghi chép lại việc này, không những bắt giam mà Nhạc còn cho xử trảm họ vì tội tiếp tay cho quân triều đình.
''Trại chủ không nên vì nóng giận nhất thời mà lỡ đi cơ hội tăng cường chiến lực cho quân ta. Theo như mạc tướng được biết thì các giáo sĩ này đóng vai trò rất lớn trong việc làm người trung gian buôn bán hỏa khí, thương mại. Chúng ta nên lấy đại cuộc làm trọng''
Nhạc nghe thấy thế thì nhíu mày:
''Huynh nói vậy là ý bảo ta sai à, bọn chúng tiếp tế vũ khí cho bọn quan quân triều đình khiến cho quân ta biết bao nghĩa sĩ phải ngã xuống, tội này không trị thì làm sao ta ăn nói với ba quân tướng sĩ''
Lân thấy Nhạc lớn tiếng thì cũng có hơi bất ngờ [lâu nay trại chủ chưa từng lớn tiếng với mình, sao hôm nay lại giận dữ như vậy]
Lân nói tiếp:
''Theo trại chủ nhận thấy thì thuốc súng ở Tây Dương và thuốc súng của Mao Cao, nhà Thanh thì loại nào tốt hơn''
Nhạc đáp ngay: ''Hiển nhiên là của Tây Dương rồi, thuốc súng của họ có sự ổn định hơn, hỏa lực cũng mạnh hơn''
Lân lại hỏi:
''Vậy chúng ta nếu như mua được nhiều thuốc súng của họ thì binh lực của chúng ta có mạnh thêm''
Nhạc cười nói:
''Huynh lại hỏi thừa, hiển nhiên là mạnh hơn gấp bội''
Lân bắt đầu rào đón dần dần lại: ''Ngày trước các giáo sĩ giúp đỡ triều đình nhà Nguyễn là do họ đã có nhiều năm qua lại, hợp tác làm ăn cùng triều đình và hưởng một số quyền lợi, đặc quyền do triều đình ban cho. Chúng ta chỉ vừa mới phất cờ khởi nghĩa không bao lâu, trong mắt bọn họ thì chưa đủ để tạo được sự tin tưởng, việc họ vẫn tiếp tục ủng hộ triều đình là điều có thể hiểu được. Nhưng nếu bây giờ ta giúp họ có thể thuận lợi truyền bá đạo của mình, tạo điều kiện cho họ giao lưu buôn bán thì hiển nhiên họ sẽ theo về phe của chúng ta.
Trại chủ suy nghĩ về các binh sĩ đã ngã xuống thì sao lại không nghĩ đến các binh sĩ của hiện tại. Nếu như chúng ta được trang bị hỏa khí tốt thì số lượng thương vong của binh lính sẽ giảm xuống, há không tốt hơn việc trả thù để thỏa cơn tức giận nhất thời mà làm cho ba quân sau này sẽ phải ngã xuống nhiều hơn''.
Nhạc nghe qua thì cũng cảm thấy có lý, nhưng vẫn chưa phục:
''Dân của chúng ta từ ngàn xưa theo thờ đạo phật, đạo lão, nho giáo hoặc giả là thờ tổ tiên nay bọn chúng mang thánh thần của họ sang đây để chúng ta thờ thì sẽ làm loạn hết tín ngưỡng, ảnh hưởng đến văn hóa nước nhà''
Lân lắc đầu nói:
''Nhạc trại chủ nói vậy cũng không đúng, đạo phật, nho giáo, đạo lão, hay các đạo khác ở nước ta cũng du nhập từ phương bắc hoặc ở nơi khác mà đến. Tất cả các đạo đều có cái tốt, như đạo phật dạy mọi người ăn ở hiền lành, thiện tâm làm phúc, cứu người khổ nạn, tương thân tương ái, tốt đời đẹp đạo, an cái tâm của con người. Nho giáo thì hướng tới việc con người phải sống theo khuôn phép, đạo đức, tôn kính cha mẹ, các bậc bề trên, tôn ty, lễ nghĩa…
Còn đạo của các giáo sĩ phương Tây cũng vậy, họ cũng khuyên mọi người sống thiện lành, có cái tâm tốt, giúp cho giáo đồ có được cái tâm an, có đức tin bền vững, hướng tới chân thiện mỹ. Chuyện tâm linh, tín ngưỡng tác động rất nhiều đến đời sống của mỗi con người, như chúng ta cũng đã nhiều lần lấy chuyện giả làm quỷ thần mà lôi kéo người dân, cổ vũ binh sĩ, qua đó Nhạc trại chủ cũng thấy được sức mạnh của lòng tin''.
Nhạc nghe xong thì cũng bắt đầu có chút dao động, nét mặt đâm chiêu suy ngẫm những lời Lân nói.
Lân thì thầm nghĩ [ngoại trừ các loại tà đạo, hướng con người đến sự tà ác, bạo lực thì các đạo chính thống đều tốt cả, giúp con người hướng đến đạo đức, tình người, hoàn thiện nhân cách. Thiên chúa giáo có một cái hay là giúp các tín đồ có được đức tin, cái này có ý nghĩa quan trọng trong việc phát triển kinh tế, giúp con người vững lòng tin, ý chí và nghị lực vươn lên. Các loại sách dạy làm giàu đa phần chỉ có một ý chính là phải tự nhủ với bản thân, mình sẽ làm được, chỉ cần bản thân đủ vững lòng tin thì không việc gì không làm được.
Ông chúa tể viết sách để bán cũng chỉ lan tỏa cho mọi người về cách làm cho tiềm thức của mình tin rằng đó là sự thật, dùng đủ mọi cách miễn sao đánh lừa được tiềm thức của bản thân, khi tiềm thức đã tin tưởng thì việc ắt thành. Một trong những phương pháp mà ông ấy đưa ra chính là tự kỷ ám thị. Cái chiêu này được các công ty đa cấp áp dụng vô cùng thành công, thay vì giúp các nhân viên làm việc tốt thì chúng biến tướng làm cho các nhân viên đi vào con đường sai trái, lừa cha, lừa mẹ, lừa bạn bè...]
Đang suy nghĩ miên mang thì Nhạc bất ngờ lên tiếng
''Huynh trở về đi, đệ sẽ suy nghĩ thêm về việc này''
Lân đang định nói thêm thì Nhạc ra hiệu cho Lân dừng lại rồi khoát tay. Lân thấy vậy thì đành quay trở ra mà trở lại doanh trại của mình
Quay trở về doanh không bao Lâu thì Huy Đống tìm tới:
''Đại ca''
''Uhm, việc ta giao cho đệ lần trước, đệ đã chuẩn bị tới đâu rồi''
Huy Đống đáp ngay:
''Đại ca theo đệ một chuyến, đệ đã cho người thu gom cũng kha khá, nhưng không biết có đủ hay chưa''
Lân vội đứng lên để đi theo Huy Đống đến kho. Khi đến nơi thì Lân há hốc không ngậm lại được mồm [ôi mẹ ơi, tên tiểu tử này làm việc năng suất thật, thời gian không bao lâu mà đã thu gom một lượng lớn gỗ như thế này] Trên một bãi đất trống xếp hàng hàng lớp lớp các các loại cây to.
Nhìn đại ca kinh ngạc thì Huy Đống biết mình đã làm vừa ý đại ca
''Số gỗ này đại ca dự định sẽ dùng vào việc gì''
Lân không vội trả lời ngay mà hỏi lại:
''Gỗ đen này là gỗ gì, còn gỗ đỏ kia nữa''
Huy Đống mỉm cười nói:
''Đại ca không biết những cây này sao''
Huy Đống nghi hoặc nghĩ [đại ca làm xây cất nhà đã lâu lẽ ra phải biết nhiều loại gỗ chứ ta, sao bây giờ lại hỏi mình câu này]
Tuy rằng có nghi hoặc nhưng Huy Đống vẫn giải thích cho Lân rõ:
''Theo như lời đại ca nói thì loại gỗ đại ca cần là loại cứng chắc nên đệ đã cho người thu gom về hai loại, đó là gỗ muồng đen và sến đỏ. Hai loại này nói về độ cứng thì vô địch, các loại khác khó sánh bằng''
''Uhm như vậy thì quá tốt, dạo trước gỗ để xây dựng thành ta chỉ toàn dùng gỗ trám để làm, vùng này có rất nhiều cây trám, độ cứng vừa phải, không quá nặng nên thuận tiện cho việc thi công. Số gỗ thu gom này dùng để làm hỏa khí''
Huy Đống tròn mắt kinh ngạc: ''làm sao có thể được, việc này…việc này…có khả thi không đại ca''
Lân cười: ''Đệ cứ an tâm, ta nói được là được, thời gian cấp bách chúng ta không thể chế tạo các loại hỏa khí bằng kim loại được, nên tạm thời ta sẽ dùng gỗ để thay, về số thuốc súng thì dư sức để dùng. Trận chiến vừa qua chúng ta cũng đã chiếm được một lượng lớn hỏa khí của vệ quân triều đình, nhưng để đối chiến với quân Trịnh thì vẫn chưa đủ được''
''Đại ca dự định khi nào thì tiến hành cho người chế tạo'' Huy Đống hỏi
Lân đáp ngay: ''Ngày mai sẽ bắt đầu gia công, mỗi một thợ chính sẽ chỉ huy 20 người lính để tiến hành gia công. Việc này phải làm gấp rút, quân Trịnh trong vòng 1 tháng nữa sẽ cho quân tiến sát nơi này. Còn về việc xây tường chắn để ngăn cản địch ta cũng sẽ cho làm song song. À việc ta giao phó cho các binh lính đúc những quả cầu đá trên đồi cao, tiến hành như thế nào rồi''
Huy Đống chắp tay:
''Đệ đã kiểm tra qua một lượt, tất cả các vị trí đều đã hoàn thành''
''Tốt lắm. Ngày mai ta sẽ bàn bạc với trại chủ về việc cắt cử người hỗ trợ cho đệ, vừa khi nãy ta cũng vừa từ doanh trại chủ trở ra, tâm tình của trại chủ đang không tốt, bây giờ nếu quay lại thì không được hay cho lắm''
Đang đang nói chuyện thì có một người trẻ tuổi vừa chạy vừa khóc, tới gần thì vấp phải hòn đá ngã lăn quay, người thanh niên kia mặc kệ những vết trầy xước trên người mà vội bò nhanh dậy tới trước mặt Huy Đống sụp lạy:
''Tham tán đại nhân cứu…cứu phụ thân của tiểu nhân, huhu hic hic…''
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại