Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 60: Dụ địch




Khi quân của Nhạc còn cách Câu Để hơn 30 dặm đường thì tiêu thứ 7 thuộc đội dò thám quay về báo, phía trước chừng 15 dặm có một nhóm doanh trại của địch. Nhạc liền cho quân dừng lại không tiến lên nữa.

Nhạc nói:
''Khả năng đây là quân bảo vệ mặt bắc, trong thành Câu Để hiện nay có chúa Nguyễn ở đó nên quân được cử đi canh phòng ở xung quanh là phòng ngừa việc bị tập kích đánh úp. Nếu bây giờ ta tấn công ngay thì sẽ có quân từ trong thành ra ứng cứu, muốn thắng cũng không dễ, chư vị có kế sách nào không?''

Lân chắp tay:
''Mạc tướng sẽ lĩnh 5 nghìn quân đi tiên phong, khi nào mạc tướng phát pháo hiệu xin Nhạc trại chủ tiến quân chi viện''

''Được, đô đốc cứ theo kế sách của mình mà làm''.

Lân cho tụ hợp binh lính cùng các huynh đệ của mình lại tiến hành thực hiện kế hoạch.
Điểm cùng một nhóm kỵ binh giả trang thành sơn tặc mang theo cung và thương lên ngựa tiến đến doanh trại của quân triều đình. Canh 3 đêm ấy khi quân triều đình ngủ say thì một tiếng súng vang lên, sau đó là hàng loạt tiếng hò hét:

''Xông lên''

''Cướp cho ta''

''Giết''

''Giết''

Tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến, tên lửa bắn ra như mưa. Lính tuần tra của triều đình gõ chiêng ầm ầm:
''Có địch tập kích"

''Có sơn tặc tấn công''

Quân lính triều đình đang ngủ thì vội vội vàng vàng trở dậy, tập hợp lai ngăn địch. Các lều trại bị trúng tên lửa bốc cháy ngùn ngụt. Kỳ lạ ở chỗ lừa từ các mũi tên lao đến rất khó dập tắt, càng dập càng cháy lan rộng ra.

Trước đó Lân đã bàn kế hoạch với Điểm, sẽ cắt cử 300 quân mang theo cung tên lửa mà tập kích vào trại của địch, chỉ cần cướp phá chớp nhoáng rồi nhanh chân tẩu thoát. Tên lửa này cũng được thiết kế khác với tên lửa thông thường, gọi là cung bắn tên quả lựu.

Về cách làm: Lấy thuốc súng dùng hai ba tờ bông và giấy gói lại, ở giữa cắm tên, dùng bàng căn bọc thành hình quả lựu, ngoài thêm vải gai buộc kỹ, lấy nhựa thông chảy sơn kín lại, dùng giấy tam dầu quấn lấy ngòi thuốc, thẳng trước mắt đặt mũi tên sắt. Mũi nhọn phong lại lại đảo ngược móc câu, khi đốt ngòi thuốc đổ phát hỏa thì mới mở cung bắn đi. Hễ đụng vào người ngựa hay lều trại thì cháy không tắt được.

Lợi dụng lúc quân địch chưa tập hợp xong đội hình, Điểm cho quân đánh tới, miệng thì hò hét:
''Cướp sạch, đốt sạch cho ta''

Vừa mới lao vào doanh trại đốt phá được một lúc thì quân triều đình tổ chức phản công lại. Tướng canh giữ nơi này là Chưởng cơ Tôn Thất Chí cho nổi trống lên, tập hợp quân ngũ nhanh chóng. Đội quân tranh bị hỏa khí, súng hỏa mai lặp tức bắn trả. Tình thế không ổn, Điểm liền cho quân rút chạy:
''Mau rút, chúng có súng''

''Chạy mau''

Quân của Điểm đều xoay ngựa bỏ chạy tán loạn. Một viên phó tướng muốn cho quân đuổi theo thì bị Chưởng cơ Tôn Thất Chí ngăn lại.

''Đừng đi, coi chừng có trá''

Viên phó tướng hậm hực nói:
''Theo mạc tướng thấy đây chỉ là bọ sơn tặc trộm cướp của vùng này, chúng thấy chúng ta vừa tới đây nên muốn cướp phá mà thôi, nhìn cách chúng bỏ chạy thì biết ngay chỉ là đám ô hợp''

Chí nói:
''Cẩn thận vẫn hơn, nếu như bị trúng kế của bọn giặc thì nguy''

''Vâng thưa đại nhân''

Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì viên phó tương vẫn rất bực tức [Đại nhân cẩn thận quá mức rồi, để cho bọn cướp lộng hành như vậy mà không dám truy bắt thực là tức chết]

Lính thân vệ báo lại:
''Bẩm đại nhân, lều trại chúng ta đã bị cháy hết ba phần, lương thực bị cướp một ít, chúng chưa kịp cướp thì bị chúng ta phản công lại nên không bị thiệt hại gì nhiều''

Chưởng cơ phất tay cho lính lui ra
''Thiệt hại không đáng kể là tốt rồi, đêm nay cho tăng cường quân canh gác, thêm một lớp quân tuần tra nữa đề phòng bọn chúng lại quấy phá, quân lính ở các lều trại bị đốt phá thì tạm thời cho ngủ cùng các lều trại khác, sáng mai sẽ cho quân dựng lại''

Về phía Điểm, khi không thấy quân triều đình đuổi theo thì cho quân mình dừng lại, kiểm kê quân số và nghỉ ngơi. Điểm nói:
''Lần này chắc có lẽ quân triều đình lo sợ có trá nên không đuổi theo . Chúng ta phải khiêu khích thêm một lần nữa, chúng đã có đề phòng nên việc quay lại là khá mạo hiểm nhưng việc đại ca giao phó ta quyết phải hoàn thành. Các ngươi có sợ không''

Cả đội đồng thanh đáp:
''Không sợ''

''Không sợ''

Điểm gật đầu:
''Tốt lắm, đầu canh 5 chúng ta sẽ lần nữa đi quấy phá, bây giờ các huynh đệ tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức đi''

Gần tới đầu canh 5, Điểm cho tập hợp quân lại bàn kế sách

''Lần này chúng ta tiến đến quấy nhiễu cốt để dụ địch nên không được ham chiến. Chúng ta áp dụng kế sách thứ hai, trên đường đi chúng ta sẽ rãi rác các ngọn đuốc hai bên đường, thời gian độ một tuần trà thì 40 người theo sau tiến hành đốt dần hàng loạt các ngọn đuốc đó, nhìn từ phía xa như có đoàn quân đang kéo đến, loại đuốc này theo như đại ca nói nó chỉ cháy độ hơn hai tuần trà, vậy nên việc tiến lui phải gấp rút''

Dặn dò xong, Điểm cho xuất quân tiến tới doanh trại quân triều đình, tới gần doanh trại địch thì hò hét vang dội, lính tuần tra vội đánh chiên cảnh báo.
Giống như lần trước, quân của Điểm lại bắn ra tên lửa kia. Khi quân triều đình tập hợp lại thì thấy phía sau đám cướp là nguyên hàng dài đuốc lửa, dường như lần này quân giặc đã kéo hết người mà tấn công.

Lần này Điểm cho quân đánh gấp vào doanh trại địch không một chút sợ hãi.
Quân triều đình nhanh chóng tổ chức phản công lại, hai bên lao vào nhau giáp lá cà, đánh một lúc thì trọng binh của triều đình tham chiến. Quân của Điểm nhanh chóng yếu thế, lúc này từ phía xa hàng hàng ngọn đuốc rực cháy lên.

Viên phó tướng bẩm:
''Đại nhân chúng muốn kéo hết người đến cướp phá chúng ta''

Chưởng cơ ra lệnh:
''Nhanh chóng bao vây giết hết nhóm tặc tiên phong này''

Khi 40 quân phía sau gần tới thì Điểm liền cho quân rút lui
''Chạy mau''

''Rút quân, bọn triều đình mạnh quá chúng ta không địch lại''

Đoàn quân nhanh chóng chạy đi, quân phía sau chạy gần tới thì xoay ngựa bỏ chạy theo. Chưởng cơ Tôn Thất Chí lệnh cho kỵ binh đuổi theo diệt bọn sơn tặc.
Điểm vừa chạy vừa hét:
'' Lâu la phía trước chạy mau, nhị đệ rút quân mau''

'' Rút tttt mauuuuu''

Đội kỵ binh do viên phó tướng đuổi gấp phía sau, đạn từ súng hỏa mai cùng cung tên bắn ra, một số huynh đệ chạy phía sau bị trúng tên đạn ngã từ trên ngựa xuống, Điểm càng ra sức hét lớn với huynh đệ thúc ngựa chạy.

Chạy được chừng mười dặm thì bất ngờ:
''Ầm, ầm mmmmm''

''Ầm mmmmmm''

Tiếng nổ vang lên liên hồi, kỵ binh của triều đình bị nổ cho tan tác, máu thịt người ngựa văng tung tóe.

Trước đó khi Điểm xuất quân đi nhử địch thì Lân cùng các huynh đệ khác tiến hành việc chôn hỏa thương dưới đất.

Về hỏa thương Lân đã cho chuẩn bị trước đó, phép làm như sau:

Lân cho quân dùng tre núi 500 cái, mỗi cái dài hơn 5 thước (một thước là 40cm), miệng to 2 tấc (1 tấc là 4cm), ba đốt trên đục thủng lỗ to, đoạn dưới để mắt, nhồi thuốc phun đầy 2 thước rưỡi còn nửa thước ở trên lại nhồi thuốc súng.

Như thế xong, bèn dùng ống nhỏ, ống ấy vừa bằng ruột ống tre, dài 3 tấc, cắm vào đầu thương làm miệng. Trên miệng lấy giấy Vĩnh Thọ cắt ra thành mảnh nhỏ rồi lấy hồ dán miệng ấy rất kín. Bên đầu thương lại dùi một lỗ nhỏ để làm chỗ dẫn lửa. ống thương nên lấy dây mây mà quấn, lại lấy dây sắt mà bọc. Lại lấy gỗ nhỏ 2 cây, một cây dài 1 thước rưỡi, đục làm giá chữ thập (+), cốt để khi chôn xuống đất thì ống thương không bật đổ.

Các việc xong cả, bèn khai rãnh chữ bát (^), đem những ống hỏa thương ấy đặt xuống rãnh, cách nhau hơn 3 thước, miệng thương để lòi ra 1 tấc, còn thì chôn sâu dưới đất. Bấy giờ đến chỗ giáp rãnh chữ bát đào một hốc sâu 4, 5 thước, đặt đá lửa và dao sắt, làm máy như cách đặt địa lôi. Bèn đặt ngòi dẫn lửa tự máy đá liền đến chỗ lỗ ngòi của các hỏa thương. Xong đâu vào đấy rồi, lại lấy cát cỏ phủ lên cho bằng, không để hở.

Điểm cho quân theo một lối đã định trước đó mà chạy. Quân triều đình lọt vào bẫy, chạy xéo vào máy đá làm dao và đá cọ xát nhau mà nảy lửa, lửa cháy vào ngòi thông đến các ống hỏa thương hai bên thì các hỏa khí nổ bung lên. Lửa cháy bừng bừng ngụt trời, tiếng gào rống, tiếng ngựa hý vang dội, quân triều đình bị nổ, bị thiêu cháy đến 3 phần.

Lân dẫn theo binh lính từ phía sau đánh gấp vào đám quân chưa bị trúng mai phục, lúc này quân kỵ đã tán loạn đội hình, toàn quân hoảng sợ, quân của Lân giết càng hăng, các tướng lĩnh thi nhau chém giết. Viên phó tướng thúc ngựa chạy gấp, binh lính cũng mở đường máu mà chạy về. Lân cho quân đuổi theo vài dặm, tiêu diệt thêm một phần kỵ binh triều đình thì cho quân quay trở về hội quân với Nguyễn Nhạc.

Nhìn thấy áo của Điểm có vết máu thấm ra, Lân hỏi dồn:
''Đệ bị thương rồi à, thương thế ra sao rồi''

Điểm cười nói:
''Chỉ là vết thương ngoài da thôi, đệ bị một viên đạn sượt qua hong nên có chút máu chảy ra, không có gì đáng ngại. Đệ còn đủ sức đánh 300 hiệp''

Lân lắc đầu:
''Ta thấy mặt đệ có chút xanh rồi, đánh 1 hiệp nữa là lên bàn thờ nhìn gà khỏa thân chứ 300 hiệp cái gì''

Sau đó Lân cho quân lính mang thuốc trị thương đến đắp, băng bó lại vết thương cho Điểm.

Về đến doanh trại, Nhạc liền ra đón
''Trại chủ, mạc tướng không phụ lòng tin của người, quân đã đã đánh thắng được trận đầu''

Nhạc cười vang:
''Hay lắm, hay lắm, không hổ danh là mãnh tướng của ta, hahaha. Các tướng lĩnh cùng binh sĩ đã mệt mỏi, nhanh chóng về nghỉ ngơi, ngày sau ta sẽ luận công ban thưởng''

Ngày hôm sau, Nhạc cho truyền mọi người cùng đến nghị sự:
''Đêm qua Lân đô đốc đã đánh thắng trận đầu, sĩ khí quân ta lại được tăng thêm một bậc, nay ta muốn nhân đó mà tấn công ngay bọn quân triều đình đang phòng vệ nơi này''

Một đô đốc của Nhạc là Lê Văn Hiếu lên tiếng:
''Theo mạc tướng thấy thì đây là thời cơ chúng ta tấn công quân triều đình nhà Nguyễn, phải đánh nhanh thắng nhanh, lợi dụng tình hình của chúng lúc này vẫn còn chưa ổn định mà đánh, nếu để kéo dài thì bất lợi cho quân ta''

Đào Văn Hổ cũng nói:
''Mạc tướng tình nguyện làm quân tiên phong trong trận này''

Đợi Đào Văn Hổ nói xong, Nhạc tiếp:
''Theo như tình báo ta nhận được thì thủ vệ mặt bắc này là Chưởng cơ Tôn Thất Chí, như vậy khả năng ở mặt nam mà hai tướng Tài, Đình gặp phải chính là tên Nguyễn Cửu Dật''

Tú lên tiếng:
''Nếu quả như gặp tên ấy thì cũng khó nói được chuyện gì xảy ra, hắn ta là kẻ đa mưu túc trí, thường lấy ít mà địch nhiều. Với cái tính lỗ mãng của Tập Đình thì rất dễ rơi vào bẫy của hắn ta''

Nhạc trầm ngâm một lúc rồi nói:
''Ta cũng có chút lo lắng về việc này, do vậy chúng ta cần phải nhanh chóng đánh bại tên Tôn Thất Chí, uy hiếp thành Câu Để. Nếu giả như hai tướng Tài, Đình đánh không thắng nổi tên Dật thì ta cũng tạo được thế vây ngụy cứu triệu, buộc tên Cửu Dật phải quay về ứng cứu chúa Nguyễn''

Lân thầm nghĩ [quả thật lời của trại chủ rất hợp lý, trận này phải nhanh chóng đánh bại tên chưởng cơ kia]

''Bẩm Nhạc trại chủ, nếu như đô đốc Hổ xin được làm tiên phong thì những con trâu, bò mua trước đó xin được giao lại cho Hổ đô đốc''

Sau đó mọi người cùng nhau bàn về sách lược tiến công. Quân lính được nghỉ ngơi một ngày, những lính bị thương thì lui về sau để chữa trị.
Qua ngày thứ 2, Nhạc cho nổi trống tập hợp binh sĩ, tiến hành xuất quân tiến đánh quân triều đình.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.