Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 113: Nghị sự




Lân thấy mình có phần thất thố thì cười gượng:
''Mạc tướng vừa nghĩ ra được cách điều chế khác, vừa có thể nhanh chóng tạo ra được một số lượng lớn, nguyên liệu thì có sẵn rất nhiều, vậy mà mạc tướng lại không nhớ tới. Việc sản xuất dầu sunfat có thể lấy lưu huỳnh, diêm tiêu và hơi nước. Phương pháp này chủ yếu dựa vào sự phân hủy của các muối nitrat trong bình thủy tinh để tạo ra O2 cung cấp cho các phản ứng oxi hóa lưu huỳnh thành lưu huỳnh đioxit và từ lưu huỳnh đioxit thành lưu huỳnh trioxit, ha ha ha có vậy mà ta không nghĩ ra''

Huệ lúc đầu kinh ngạc khi thấy Lân phát cuồng, nghe Lân nói xong lại càng phát hoảng:
''Lân sư huynh đang nói gì vậy, cái gì mà ni rồi trát, còn xít… xít gì nữa vậy, ngôn ngữ dường như giống giống với bọn Tây Dương''

Lân vì đương lúc vui mừng nên nói thao thao, bây giờ mới sực nhớ lại mình lỡ lời, đành phải bịa chuyện để giải thích:
''Mấy cái này là do mạc tướng quen miệng, ngày trước khi ở Hòa Vang, mạc tướng có gặp được một người thuộc Toàn quyền Bengale (Anh quốc), ông ta là một người chuyên nghiên cứu các loại thuốc súng, thuốc nổ…Do tuổi đã lớn e không sống được lâu nên mới theo tàu buôn mà du lịch.

Mạc tướng và ông ta rất hợp ý nhau nên có nhiều lần luận bàn về vũ khí, ông ấy là người có kiến thức bác học uyên thâm nên cũng chỉ dạy cho mạc tướng được rất nhiều. Tên gọi các nguyên liệu vừa mới nói cũng là theo cách gọi của ông ấy''

Huệ lúc này mới gật gù: ''Thì ra là vậy, theo lời đô đốc nói thì chắc có lẽ khó có thể gặp lại ông ấy, đáng tiếc, đáng tiếc''

Mãi mê bàn luận, trời đã bắt đầu tối lúc nào không hay, từ trong mắt của Huệ có một luồng ánh sáng chiếu ra, sáng tỏ cả một một góc chòi.

Lân tái mặt, nói lớn: ''Tướng quân, ngài đã dùng chất bột cháy kia…''

Huệ mỉm cười: ''Lân sư huynh quả nhiên là người am hiểu sâu rộng, liếc nhìn qua là có thể nhìn thấu được huyền cơ, những người khác khi gặp thì ai nấy đều trố mắt kinh sợ''

Lân gắt lên: ''Ngài không được làm như vậy nữa, ta đã dặn do kỹ từ ngay buổi đầu về chất bột cháy kia, nó rất là độc…rất là độc, ngài có hiểu không, bây giờ không thấy bị gì nhưng về lâu dài, nó ảnh hưởng sức khỏe vô cùng''

Trong lòng Lân thầm than [Đại ca ơi là đại ca, chết người đó đại ca, chơi gì mà dại quá vậy, lúc trước khi vừa mới phát hiện phốt pho trắng ta đã dặn dò kỹ rồi, vậy mà không nghe. À khoan, lẽ nào cái chết của Huệ là do bị độc của phốt pho trắng, hình như là vậy.

Những người tiếp xúc lâu dài với phốt pho, khi nồng độ phốt pho trong không khí đạt 0,1ppm thì đều có hiện tượng tủy xương bị hủy hoại, giảm huyết sắc tố trong máu gây ra hoa mắt, xây xẩm mặt mũi, bị ngất rồi có thể chết, mất răng, hoại xương hàm, viêm lợi rất đau đớn… Nguyễn Huệ trước khi chết đã mắc phải những triệu chứng này, sau khi xây xẩm mặt mũi thì ngất đi, sau đó thì băng hà, mà người thời này gọi là chứng huyễn vựng]

Huệ lúc này mới hoảng sợ: ''Từ đây về sau đệ sẽ không dùng nữa''

Lân nói thêm: ''Nó là thứ vũ khí vô cùng lợi hại, trong thời gian ngắn có thể hủy diệt cả một đội quân, nhưng nó gây hại không chỉ cho quân địch mà còn gây hại cho cả quân của ta, tướng quân có thấy, khi những người lính sử dụng nó sẽ bị chứng đau đầu, khó thở, sức khỏe suy giảm, còn những ai đứng gần trong phạm vi ảnh hưởng thì có khi ngất xỉu hoặc thậm chí là chết hay không''

Huệ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trầm ngâm đáp: ''Lời tướng quân nói không sai, kỳ thật là có việc này. Chỉ cần hít phải khí của bột cháy là sẽ bị sây xẩm mặt mày. Sư huynh có cách nào để giảm thiểu những tác hại do nó gây ra không''

Lân đáp: ''Khi mạc tướng chuẩn bị cho việc chế tạo súng mới thì có nghĩ qua việc này, những người thợ phải thường xuyên tiếp xúc với các chất độc hại nếu như không có các biện pháp phòng hộ thì ắt sẽ bị bệnh, cho nên mạc tướng đã thiết kế ra trang phục bảo hộ cho họ, nhưng có lẽ chỉ giảm đi một phần thôi, còn về lâu dài thì vẫn ảnh hưởng sức khỏe''

Huệ đứng dậy vỗ vai Lân, chân thành nói: ''Sư huynh quả là người suy tính chu toàn, nhân đây đệ xin thay mặt các binh sĩ, những người thợ cảm tạ huynh''
Nói rồi Huệ vòng tay vái thật sâu. Lân thấy Huệ dùng trọng lễ thì vội vàng đỡ lấy:

''Tướng quân đã quá lời rồi, đó là trách nhiệm của mạc tướng nên làm''

Sau đó cả hai cùng nhau cưỡi ngựa trở về nơi ở của mình. Lân định bụng [dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không kịp với tên tiểu tử này, than hoạt tính có lẽ sẽ giúp giảm thiểu được khí độc của hóa chất]

Ngày hôm sau, khi vừa mới dậy thì đã có quân thân vệ đứng chờ ngoài cửa. Lân nhanh chóng rửa mặt rồi thay y phục, sau đó bước ra hỏi:
''Là có việc gì sao''

Người lính kia chắp tay hành lễ nói: ''Bẩm đô đốc, Nhạc trại chủ cho gọi ngài tới nghị sự''
Lân gật đầu: ''uh, đi thôi''

Vừa đi Lân vừa chửi thầm trong bụng [con bà nó, có cho lão tử nghỉ ngơi hay không, vừa mới về tới được vài hôm mà đủ các chuyện kéo đến, mệt chết ta rồi]
Khác với các cuộc nghị sự ở nơi tiền tuyến, nghị sự ở đây được tổ chức ở một sảnh đường lớn. Các loại thức uống, bánh trái, được chuẩn bị đầy đủ, phía trên cao là ghế ngồi của Nhạc, hai bên là ghế của Huệ và Lữ. Các quan viên tướng lĩnh cũng được triệu tập rất đông.

[Cái gì vậy trời, ta tưởng chỉ có vài người, nhưng không ngờ lại đông đến vậy, là có vụ gì quan trọng hay sao ta, nhìn cái này sao thấy giống giống buổi chầu vua quan trên phim quá]

Đang đứng lơ ngơ thì có người vỗ vai từ phía sau:
''Phan huynh, đã lâu không gặp, em gái ta vẫn thường nhắc tơi huynh''

Lân quay lại nhìn thì thấy đó là Huỳnh Văn Thuận, Lân mỉm cười đáp lời: ''Đã lâu không gặp. Ta còn tưởng huynh đang ở thành Phú Yên chứ''

[Tên tiểu tử này bây giờ cũng ra dáng một vị quan rồi, thuở còn học với thầy Hiến, Thuận chỉ chuyên học văn, nhưng sau này đánh trận Nhạc thấy Thuận vừa am hiểu binh pháp lại hiểu đạo an dân nên bắt phải chạy đông chạy tây, khi thì ở Quảng Nghĩa, khi thì chạy về Phú Yên, người có tài cũng khổ thật. À mà em gái hắn ta là ai ta, họ Huỳnh, em gái nào họ Huỳnh đây…à à ta nhớ rồi, là Huỳnh Thị Cúc, từng nói chuyện qua, lúc đó ta còn cảm khái làm một bài thơ nữa mà

Đường trường ngang dọc, trận chông gai
Núi sông vững vàng chí nào phai,
Bên thành vây kín, thề quyết tử
Máu đẫm áo nàng, biệt ly chua xót ai.]

Thuận đáp: ''Cũng vừa về lại đây thôi, Nhạc trại chủ có một số việc cần phân phó nên gọi ta về đây, chắc vài hôm nữa sẽ quay lại thành Phú Yên. Thôi chúng ta vào trước đã, chắc trại chủ cũng sắp đến''

Lân quan sát qua một lượt thì thấy hầu hết các tướng lĩnh, đại học sĩ đều có mặt. Những người này đa phần Lân đều biết, chỉ có một số ít người chắc gia nhập sau này nên Lân không biết mặt. Đợi một lúc thì Nhạc đến, tất cả mọi người cung kính hành lễ.

Khi đã ngồi vào ghế trên cao, Nhạc mới nói:
''Hiện nay chúng ta tuy trên danh nghĩa là quy thuận triều đình, nhưng những địa bàn chiếm đóng đều là người của chúng ta. Các phủ huyện đều bố trí người để quản lý, thế nhưng sự quản lý còn rất lỏng lẻo, nạn trộm cướp vẫn thường xuyên xảy ra, đồng ruộng bị bỏ hoang rất nhiều, các vấn đề về hộ tịch, dân sinh vẫn chưa giải quyết được. Nay ta triệu tập các ngươi để bàn luận, cũng như đề ra các giải pháp để xử lý''

Hiệp Biện Đại học sĩ Trương Mỹ Ngọc đứng ra bẩm:
''Những vùng đất chúng ta chiếm đóng phải trải qua một cuộc chiến tranh, người dân ly tán khắp nơi, hoặc do chế độ thuế khóa quá nặng nề, ép người dân không sống nổi mà bỏ xứ rời đi, do đó có rất nhiều ruộng đất bỏ hoang. Để giải quyết vấn đề này, hạ thần kiến nghị nên đưa những người nghèo khổ ở những nơi đông đúc tới những nơi đó để cày cấy làm ăn. Chính quyền địa phương phải giúp đỡ mọi phương tiện''.

Nhạc gật đầu nói: ''Uhm, kiến nghị này rất khả thi. Để thực hiện được thì cần phải nắm rõ được tình hình từng nơi. Vậy ta lệnh cho các Tổng lý ở các phủ huyện nhanh chóng làm sổ điền, kê khai đầy đủ những ruộng đất canh tác và ruộng đất bỏ hoang, sau đó đưa những người dân ly tán, dân nghèo về để canh tác. Những ruộng đất bỏ hoang trong thời gian một năm mà không được khai thác trở lại thì các nhà chức trách địa phương phải bị tội''.

Lân nghe xong thì nghĩ thầm [chính sách này rất hay, có thể tránh được sự chênh lệch về mặt kinh tế cũng như về mặt mật độ dân cư từng địa phương. Có kỳ hạn để thi hành, nên quan viên sẽ không dám bê trễ]


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.