Nhạc cười mà rằng:
''Ðã biết vậy. Song Lý Tài đánh giặc có công mà lòng phản bội chưa có hình tích. Trừ đi không khỏi mang tiếng bẻ ná quên nôm. Hơn nữa cũng như Tập Ðình, Lý Tài mạnh là nhờ nanh vuốt. Nay đám thủ hạ đã tử trận gần hết, thì con hổ già không nanh vuốt dù hung hãn đến đâu cũng không đáng sợ. Hiện còn dùng được cứ dùng''.
Nghe Nhạc nói thế, Diệu cũng đành im lặng. Chỉ là khi nhớ tới lời của đại học sĩ Huỳnh Văn Thuận khi xưa đã nói: ''Người hiểu ta nhất, chính là kẻ thù của ta'' thì trong lòng cảm thấy bất an, nếu như Châu Văn Tiếp chỉ hiểu đôi chút về nghĩa quân thì nay Lý Tài am hiểu gần như hết thảy, kẻ này nếu như phản bội thì ắt sẽ làm cho Tây Sơn gặp nhiều khó khăn.
Sự lo sợ đó của Diệu về sau đã thành sự thật. Bước đi sai lầm này của Nhạc đã gây ra không ít sóng gió cho quân Tây Sơn.
Song song với việc điều Lý Tài đi trấn giữ Bình Thuận thì Nhạc sai Nguyễn Văn Tuyết ra Mỹ Thị phối hợp cùng với Võ Đình Tú trấn giữ Quảng Nam. Đồng thời sắc phong cho Võ Đình Tú chức đô đốc, vì đã lập được chiến công đẩy lùi quân Trịnh. Truyền cho Phan Văn Lân trở về lại thành Quy Nhơn.
Buổi trưa hôm ấy, sau khi ngồi đàm luận cùng với Nguyễn Thung xong, thì Huệ bước vào.
''Đại huynh'' Huệ lên tiếng
Nhạc gật đầu: ''đệ ngồi đi, ta và Thung huynh vừa bàn luận về quân Trịnh, Phạm Văn Tham từ Mỹ Thị có gửi thư về, bẩm báo về việc quân Trịnh đang bị dịch bệnh hoành hành, số binh lính chết vì dịch rất nhiều, quận Việp cũng đang bệnh nặng, đi đứng rất khó khăn, những việc nâng tay nhấc chân đều phải có người theo hầu''
Huệ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:''Đại huynh có muốn nhân lúc này, chúng ta…''
Nhạc xua tay: ''Không, không, dù rằng quân Trịnh đang nguy khốn nhưng ở mặt nam chúng ta vẫn chưa ổn được. Tống Phúc Hiệp đã lui về lại Hòn Khói nhưng vẫn có thể tấn công trở lại bất cứ lúc nào. Định Vương ở Gia Định cũng cho tập hợp binh mã, do vậy không thể lơ là được, nghĩa quân chúng ta tuy rằng đang trong thế lớn mạnh, nhưng nếu một lần nữa rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch thì khó lòng thoát được nguy khốn. Ta cứ tạm thời dùng chính sách hòa hoãn với quân Trịnh, tập trung mũi nhọn để tiến công mặt nam, ổn định các nơi chiếm đóng, thiết lập hệ thống quản lý ở các phủ huyện, khi đã đủ lực thì mới lo đến chuyện ở mặt Bắc''
Huệ chắp tay:
''Đại huynh dạy rất phải, là đệ có chút lỗ mãng. Theo như tin tức đại huynh đã nói thì đệ nghĩ không bao lâu nữa quân Trịnh sẽ lui quân về Thuận Hóa. Khi chúng lui quân, chúng ta sẽ cho người dần tiếp quản, mở rộng địa bàn. Để thực hiện chính sách mềm dẻo như đại ca đã nói thì trước khi tiếp quản chúng ta vẫn cử người đến xin với quận Việp, phong chức tước cho người tiếp quản, vừa thể hiện mình là người của triều đình, vừa danh chính ngôn thuận''
Nguyễn Nhạc nghe những lời phân tích này của Huệ thì trong lòng cả kinh:
[Ngày trước khi còn ở Mỹ Thị, Lân sư huynh có nói qua việc quân Trịnh sẽ lui quân, việc cắt đặt, phân phó người cũng như em mình nói, em ta quả nhiên là người thông tuệ, nhìn nhận phân tích cục diện hoàn toàn xác đáng]
''Đệ nói đúng lắm, việc này Lân đô đốc cũng từng nói qua với ta, không ngờ đệ cũng có sự nhận định như vậy, đệ đã thực sự trưởng thành rồi''
Huệ mỉm cười nói: ''đại huynh nói là Lân đại ca đã nói qua…việc này sao có thể, chẳng lẽ huynh ấy lại có thể dự liệu được việc quân Trịnh sẽ bị dịch bệnh, đệ sẽ phá được quân nhà Nguyễn''
Nhạc lắc đầu: ''Cái này ta cũng không rõ lắm, để vài hôm nữa Lân đô đốc quay trở về đây, đệ cứ trực tiếp mà hỏi. Tài dụng binh của Lân đô đốc cũng rất giỏi, đệ có thể trao đổi thêm với huynh ấy về việc quân''
Huệ hưng phấn vỗ tay đứng phắt dậy: ''Hay lắm, đệ có nghe kể nhiều về huynh ấy, nhất định phải thọ giáo một phen…Bây giờ đệ phải ghé qua xưởng chế tạo, đệ xin phép đi trước''
Nhạc gật đầu: ''uh, đệ đi đi, công tác đóng thuyền cũng cần được mở rộng ra thêm''
''Đệ đã rõ''
Về phía Phan Văn Lân, sau khi cánh quân của Nguyễn Văn Tuyết đến, Lân liền dắt theo các đội trưởng, binh lính bắt đầu xuất phát trở về lại thành Quy Nhơn.
Khi đi ngang qua Bến Ván, Lân có vào thăm hỏi các vị thương nhân và binh lính
Một lão thương nhân bước ra nói:
''Lần này tránh qua được một kiếp nạn, quả thật đội ơn ngài, lão hủ cũng có nghe qua về chuyện ở quê nhà, toàn bộ nhà cao cửa rộng đều đã bị thiêu rụi cả''
Nói xong vòng tay vái tạ. Lân vội vàng đỡ ông lão:
''Ông không cần phải làm vậy, đó là việc tiểu bối nên làm, trong vòng hai tháng nữa thì quân Trịnh sẽ rút khỏi Quảng Nam, đến lúc đó mọi người có thể trở về, còn bây giờ thì tạm thời ủy khuất cho các vị rồi''
Mọi người nghe Lân nói quân Trịnh sắp rút đi thì hò reo vui mừng.
''Thật tốt''
''Sắp được trở lại quê nhà rồi''
Đợi mọi người im lặng trở lại, Lân tiếp: ''Hội An là cảng biển thông thương quan trọng, khi mọi người quay trở lại ta sẽ cho người tiến hành sửa chữa, làm mới hạ tầng. Những nơi bị đốt phá sẽ được khôi phục lại nhanh nhất có thể. Các vị sẽ làm công tác tuyên truyền về việc cảng biển đã được khôi phục, để cho tàu thuyền trong và ngoài nước được biết mà đến buôn bán trở lại. Thiết nghĩ, với mối quan hệ rộng rãi, việc này nằm trong tầm tay mọi người''
Ông lão vuốt râu, cười nói:
''Kỳ thật là vậy, bọn người chúng tôi có nhiều nhất chính là mối quan hệ, mạng lưới thông tin các nơi để hỗ trợ cho việc kinh thương. Nếu như tuyên truyền thì chỉ trong một tuần đến nửa tháng là có thể lan rộng đến cả Ma Cao và Mạc Phủ''
Lân thầm nghĩ [những vị này toàn là bậc đại tài chủ, hiển nhiên mạng lưới tin tức cùng với mối quan hệ rộng rãi, chỉ cần tất cả đi tuyên truyền thì Hội An tất sẽ nhanh chóng khôi phục lại nhộn nhịp như xưa]
Một người khác nói: ''Bọn người chúng tôi có chuẩn bị một tiệc rượu, xin đô đốc dời gót qua đó để chúng tôi được thể hiện lòng biết ơn''
Có người nói nhỏ: ''Thời gian trước mấy lão gia có sai người đi thu gom hàng hóa, có vài nhóm không trở về được, ta e có chuyện chẳng lành''
''Haizz ta cũng nghĩ vậy, nhưng biết làm sao, thời buổi loạn lạc, trộm cướp đầy đường''
Cuộc đối đáp cách xa Lân nhưng với nội công thâm hậu nên Lân nghe rất rõ [đợi lát nữa mình thử hỏi những tên lính phòng vệ xem là chuyện gì]
Lân chắp tay: ''Trên người ta còn đang nhận mệnh, nên phải sớm khởi hành rời đi, mong các vị thông cảm, ta không thể ở lại dự tiệc được''
Nói xong vòng tay cáo từ, tiếp tục cho quân lên đường. Đi độ hơn mười lăm dặm đường thì Lân cho quân dừng lại nghỉ ngơi. Một lúc sau có thám mã chạy về báo:
''Bẩm đô đốc, việc ngài giao phó tiểu nhân đã tìm hiểu rõ. Gần đây có một số đoàn người đi thu mua lương thực, hàng hóa, không có trở về, khả năng là đã bị cướp giết hại. Các thương gia có nói, chỉ sai họ đi gần trong phạm vi trăm dặm, nên có thể đám cướp này chỉ nằm trong phạm vi Quảng Nghĩa''
Lân gật đầu: ''Rất tốt, nếu như ta đã biết chuyện thì không thể làm ngơ, giết người cướp của tội này khó dung''
Điểm đứng gần lên tiếng nói:
''Nhưng chúng ta cần nhanh chóng đi về Quy Nhơn, nếu có chậm trễ e là không hay''
''Việc này nằm trong phạm vi của Quảng Nghĩa, nên có thể nói chúng ta chỉ là thuận đường mà thôi. Bây giờ các đệ chia ra để dò la tình hình, tìm hiểu xem quanh vùng này có sơn trại hay đám cướp nào hay không, nếu như chúng công khai thì dễ cho chúng ta, chỉ sợ bọn chúng ẩn nấp kín, ra tay không ai ngờ đến thì việc truy xét không dễ. Các đường nhỏ đi tắt thì nên lưu tâm, những quán nước, quán ăn nằm nơi vắng vẻ, gần tuyến đường chính hay đường tắt cũng cần phải tìm hiểu rõ
Mỗi người đệ dắt theo mười người, chia nhau ra đi các hướng mà thăm dò, để ý các nơi ta đã nói''
''Tuân lệnh đại ca''
''uh, các đệ nhanh đi đi''
Đợi đến giữa giờ Dậu, mặt trời đã lặn hẳn thì mọi người mới lần lượt cưỡi ngựa trở về. Lân kêu tất cả đi ăn uống, sau đó đến lều của mình, vừa uống trà vừa bàn luận.
Trong lúc chờ đợi, Lân tự mình đi nấu một ấm trà lớn, ngồi suy ngẫm [Haizz cái thói quen khó bỏ, đi tới đâu cũng không quên mang theo trà, về lại Quy Nhơn chắc ta phải tìm một nơi để câu cá, đánh đánh giết giết triền miên kỳ thực có chút mệt mỏi. Phi Yến phải ở lại để quản lý chuyện sổ sách ở Mỹ Thị không theo về được, lần này trở lại quê nhà, chắc phải ghé qua xem mộ phần chôn cất mẹ của Phi Yến]
''Đại ca''
''Đại ca''
''Uh, các đệ vào trong đi, nước cũng sắp sôi rồi''
Nước sôi, Lân để một nhúm trà vào ấm nước, mùi thơm nhè nhẹ bốc lên. Lân thầm gật gù:
''uhm…mùi thơm dịu nhẹ rất dễ chịu''
Bước vào trong lều, Lân tự tay rót trà vào ly cho mọi người:
''Đa tạ đại ca''
''Đa tạ đại ca''
…
Hớp một ngụm trà, Lân nhẹ giọng hỏi: ''Các đệ đã thăm dò ra sao rồi''
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại
''Ðã biết vậy. Song Lý Tài đánh giặc có công mà lòng phản bội chưa có hình tích. Trừ đi không khỏi mang tiếng bẻ ná quên nôm. Hơn nữa cũng như Tập Ðình, Lý Tài mạnh là nhờ nanh vuốt. Nay đám thủ hạ đã tử trận gần hết, thì con hổ già không nanh vuốt dù hung hãn đến đâu cũng không đáng sợ. Hiện còn dùng được cứ dùng''.
Nghe Nhạc nói thế, Diệu cũng đành im lặng. Chỉ là khi nhớ tới lời của đại học sĩ Huỳnh Văn Thuận khi xưa đã nói: ''Người hiểu ta nhất, chính là kẻ thù của ta'' thì trong lòng cảm thấy bất an, nếu như Châu Văn Tiếp chỉ hiểu đôi chút về nghĩa quân thì nay Lý Tài am hiểu gần như hết thảy, kẻ này nếu như phản bội thì ắt sẽ làm cho Tây Sơn gặp nhiều khó khăn.
Sự lo sợ đó của Diệu về sau đã thành sự thật. Bước đi sai lầm này của Nhạc đã gây ra không ít sóng gió cho quân Tây Sơn.
Song song với việc điều Lý Tài đi trấn giữ Bình Thuận thì Nhạc sai Nguyễn Văn Tuyết ra Mỹ Thị phối hợp cùng với Võ Đình Tú trấn giữ Quảng Nam. Đồng thời sắc phong cho Võ Đình Tú chức đô đốc, vì đã lập được chiến công đẩy lùi quân Trịnh. Truyền cho Phan Văn Lân trở về lại thành Quy Nhơn.
Buổi trưa hôm ấy, sau khi ngồi đàm luận cùng với Nguyễn Thung xong, thì Huệ bước vào.
''Đại huynh'' Huệ lên tiếng
Nhạc gật đầu: ''đệ ngồi đi, ta và Thung huynh vừa bàn luận về quân Trịnh, Phạm Văn Tham từ Mỹ Thị có gửi thư về, bẩm báo về việc quân Trịnh đang bị dịch bệnh hoành hành, số binh lính chết vì dịch rất nhiều, quận Việp cũng đang bệnh nặng, đi đứng rất khó khăn, những việc nâng tay nhấc chân đều phải có người theo hầu''
Huệ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:''Đại huynh có muốn nhân lúc này, chúng ta…''
Nhạc xua tay: ''Không, không, dù rằng quân Trịnh đang nguy khốn nhưng ở mặt nam chúng ta vẫn chưa ổn được. Tống Phúc Hiệp đã lui về lại Hòn Khói nhưng vẫn có thể tấn công trở lại bất cứ lúc nào. Định Vương ở Gia Định cũng cho tập hợp binh mã, do vậy không thể lơ là được, nghĩa quân chúng ta tuy rằng đang trong thế lớn mạnh, nhưng nếu một lần nữa rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch thì khó lòng thoát được nguy khốn. Ta cứ tạm thời dùng chính sách hòa hoãn với quân Trịnh, tập trung mũi nhọn để tiến công mặt nam, ổn định các nơi chiếm đóng, thiết lập hệ thống quản lý ở các phủ huyện, khi đã đủ lực thì mới lo đến chuyện ở mặt Bắc''
Huệ chắp tay:
''Đại huynh dạy rất phải, là đệ có chút lỗ mãng. Theo như tin tức đại huynh đã nói thì đệ nghĩ không bao lâu nữa quân Trịnh sẽ lui quân về Thuận Hóa. Khi chúng lui quân, chúng ta sẽ cho người dần tiếp quản, mở rộng địa bàn. Để thực hiện chính sách mềm dẻo như đại ca đã nói thì trước khi tiếp quản chúng ta vẫn cử người đến xin với quận Việp, phong chức tước cho người tiếp quản, vừa thể hiện mình là người của triều đình, vừa danh chính ngôn thuận''
Nguyễn Nhạc nghe những lời phân tích này của Huệ thì trong lòng cả kinh:
[Ngày trước khi còn ở Mỹ Thị, Lân sư huynh có nói qua việc quân Trịnh sẽ lui quân, việc cắt đặt, phân phó người cũng như em mình nói, em ta quả nhiên là người thông tuệ, nhìn nhận phân tích cục diện hoàn toàn xác đáng]
''Đệ nói đúng lắm, việc này Lân đô đốc cũng từng nói qua với ta, không ngờ đệ cũng có sự nhận định như vậy, đệ đã thực sự trưởng thành rồi''
Huệ mỉm cười nói: ''đại huynh nói là Lân đại ca đã nói qua…việc này sao có thể, chẳng lẽ huynh ấy lại có thể dự liệu được việc quân Trịnh sẽ bị dịch bệnh, đệ sẽ phá được quân nhà Nguyễn''
Nhạc lắc đầu: ''Cái này ta cũng không rõ lắm, để vài hôm nữa Lân đô đốc quay trở về đây, đệ cứ trực tiếp mà hỏi. Tài dụng binh của Lân đô đốc cũng rất giỏi, đệ có thể trao đổi thêm với huynh ấy về việc quân''
Huệ hưng phấn vỗ tay đứng phắt dậy: ''Hay lắm, đệ có nghe kể nhiều về huynh ấy, nhất định phải thọ giáo một phen…Bây giờ đệ phải ghé qua xưởng chế tạo, đệ xin phép đi trước''
Nhạc gật đầu: ''uh, đệ đi đi, công tác đóng thuyền cũng cần được mở rộng ra thêm''
''Đệ đã rõ''
Về phía Phan Văn Lân, sau khi cánh quân của Nguyễn Văn Tuyết đến, Lân liền dắt theo các đội trưởng, binh lính bắt đầu xuất phát trở về lại thành Quy Nhơn.
Khi đi ngang qua Bến Ván, Lân có vào thăm hỏi các vị thương nhân và binh lính
Một lão thương nhân bước ra nói:
''Lần này tránh qua được một kiếp nạn, quả thật đội ơn ngài, lão hủ cũng có nghe qua về chuyện ở quê nhà, toàn bộ nhà cao cửa rộng đều đã bị thiêu rụi cả''
Nói xong vòng tay vái tạ. Lân vội vàng đỡ ông lão:
''Ông không cần phải làm vậy, đó là việc tiểu bối nên làm, trong vòng hai tháng nữa thì quân Trịnh sẽ rút khỏi Quảng Nam, đến lúc đó mọi người có thể trở về, còn bây giờ thì tạm thời ủy khuất cho các vị rồi''
Mọi người nghe Lân nói quân Trịnh sắp rút đi thì hò reo vui mừng.
''Thật tốt''
''Sắp được trở lại quê nhà rồi''
Đợi mọi người im lặng trở lại, Lân tiếp: ''Hội An là cảng biển thông thương quan trọng, khi mọi người quay trở lại ta sẽ cho người tiến hành sửa chữa, làm mới hạ tầng. Những nơi bị đốt phá sẽ được khôi phục lại nhanh nhất có thể. Các vị sẽ làm công tác tuyên truyền về việc cảng biển đã được khôi phục, để cho tàu thuyền trong và ngoài nước được biết mà đến buôn bán trở lại. Thiết nghĩ, với mối quan hệ rộng rãi, việc này nằm trong tầm tay mọi người''
Ông lão vuốt râu, cười nói:
''Kỳ thật là vậy, bọn người chúng tôi có nhiều nhất chính là mối quan hệ, mạng lưới thông tin các nơi để hỗ trợ cho việc kinh thương. Nếu như tuyên truyền thì chỉ trong một tuần đến nửa tháng là có thể lan rộng đến cả Ma Cao và Mạc Phủ''
Lân thầm nghĩ [những vị này toàn là bậc đại tài chủ, hiển nhiên mạng lưới tin tức cùng với mối quan hệ rộng rãi, chỉ cần tất cả đi tuyên truyền thì Hội An tất sẽ nhanh chóng khôi phục lại nhộn nhịp như xưa]
Một người khác nói: ''Bọn người chúng tôi có chuẩn bị một tiệc rượu, xin đô đốc dời gót qua đó để chúng tôi được thể hiện lòng biết ơn''
Có người nói nhỏ: ''Thời gian trước mấy lão gia có sai người đi thu gom hàng hóa, có vài nhóm không trở về được, ta e có chuyện chẳng lành''
''Haizz ta cũng nghĩ vậy, nhưng biết làm sao, thời buổi loạn lạc, trộm cướp đầy đường''
Cuộc đối đáp cách xa Lân nhưng với nội công thâm hậu nên Lân nghe rất rõ [đợi lát nữa mình thử hỏi những tên lính phòng vệ xem là chuyện gì]
Lân chắp tay: ''Trên người ta còn đang nhận mệnh, nên phải sớm khởi hành rời đi, mong các vị thông cảm, ta không thể ở lại dự tiệc được''
Nói xong vòng tay cáo từ, tiếp tục cho quân lên đường. Đi độ hơn mười lăm dặm đường thì Lân cho quân dừng lại nghỉ ngơi. Một lúc sau có thám mã chạy về báo:
''Bẩm đô đốc, việc ngài giao phó tiểu nhân đã tìm hiểu rõ. Gần đây có một số đoàn người đi thu mua lương thực, hàng hóa, không có trở về, khả năng là đã bị cướp giết hại. Các thương gia có nói, chỉ sai họ đi gần trong phạm vi trăm dặm, nên có thể đám cướp này chỉ nằm trong phạm vi Quảng Nghĩa''
Lân gật đầu: ''Rất tốt, nếu như ta đã biết chuyện thì không thể làm ngơ, giết người cướp của tội này khó dung''
Điểm đứng gần lên tiếng nói:
''Nhưng chúng ta cần nhanh chóng đi về Quy Nhơn, nếu có chậm trễ e là không hay''
''Việc này nằm trong phạm vi của Quảng Nghĩa, nên có thể nói chúng ta chỉ là thuận đường mà thôi. Bây giờ các đệ chia ra để dò la tình hình, tìm hiểu xem quanh vùng này có sơn trại hay đám cướp nào hay không, nếu như chúng công khai thì dễ cho chúng ta, chỉ sợ bọn chúng ẩn nấp kín, ra tay không ai ngờ đến thì việc truy xét không dễ. Các đường nhỏ đi tắt thì nên lưu tâm, những quán nước, quán ăn nằm nơi vắng vẻ, gần tuyến đường chính hay đường tắt cũng cần phải tìm hiểu rõ
Mỗi người đệ dắt theo mười người, chia nhau ra đi các hướng mà thăm dò, để ý các nơi ta đã nói''
''Tuân lệnh đại ca''
''uh, các đệ nhanh đi đi''
Đợi đến giữa giờ Dậu, mặt trời đã lặn hẳn thì mọi người mới lần lượt cưỡi ngựa trở về. Lân kêu tất cả đi ăn uống, sau đó đến lều của mình, vừa uống trà vừa bàn luận.
Trong lúc chờ đợi, Lân tự mình đi nấu một ấm trà lớn, ngồi suy ngẫm [Haizz cái thói quen khó bỏ, đi tới đâu cũng không quên mang theo trà, về lại Quy Nhơn chắc ta phải tìm một nơi để câu cá, đánh đánh giết giết triền miên kỳ thực có chút mệt mỏi. Phi Yến phải ở lại để quản lý chuyện sổ sách ở Mỹ Thị không theo về được, lần này trở lại quê nhà, chắc phải ghé qua xem mộ phần chôn cất mẹ của Phi Yến]
''Đại ca''
''Đại ca''
''Uh, các đệ vào trong đi, nước cũng sắp sôi rồi''
Nước sôi, Lân để một nhúm trà vào ấm nước, mùi thơm nhè nhẹ bốc lên. Lân thầm gật gù:
''uhm…mùi thơm dịu nhẹ rất dễ chịu''
Bước vào trong lều, Lân tự tay rót trà vào ly cho mọi người:
''Đa tạ đại ca''
''Đa tạ đại ca''
…
Hớp một ngụm trà, Lân nhẹ giọng hỏi: ''Các đệ đã thăm dò ra sao rồi''
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại