Sau khi vào Lăng Tiêu Bảo Điện, nhìn thấy nam tử trung niên, với khuôn mặt phúc hậu, ngồi trên long ỷ, Đường Tăng không kìm lòng được, mà ngâm rằng:
“Nhật nguyệt hai vầng treo trước mặt.”
Nam tử đó đứng phắt dậy, khí khái hào hùng đáp lại:
“Giang sơn một gánh nặng trên vai!”
“Đường Tăng đệ!”
“Ngọc Đế huynh!”
“Lần đầu gặp nhau, ta thấy tiểu đệ đây, khí chất bất phàm! Hay là chúng ta kết bái huynh đệ đi!”
“Tiểu đệ vốn cũng ngưỡng mộ đại huynh đã lâu! Được như vậy thì còn gì bằng?!”
Vương Mẫu nương nương vỗ tay lên trán, không nhịn được nữa, nói:
“Hai người các ngươi có thôi đi không? Bây giờ đang bàn chính sự đó!”
“Vâng thưa ái phi/đại tỷ!” x2
Các vị thần tiên thì trố mắt nhìn nhau, không biết đầu đuôi mô tê gì (vì nãy giờ Đường Tăng và Ngọc Đế đối thoại bằng Tiếng Việt). Nhưng họ có biết cũng chẳng sao, vì hiện tại, ở đây toàn là “người nhà” cả.
Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh lại, hỏi:
“Đường Tăng! Thầy trò các ngươi không đi thỉnh kinh, tạo phúc chúng sinh mà lên đây làm gì?”
“Muôn tâu Đại Thiên Tôn! Mọi chuyện là như vầy…”
Lược bớt 3000 chữ, với nội dung Đường Tăng “vạch tội” Khuê Mộc Lang.
Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn nghe xong thì hỏi:
“Vậy bây giờ Khuê Mộc Lang ở đâu?”
“Khẹc khẹc! Ở đây này Ngọc Đế! Bát Giới, Ngộ Tịnh mở bao ra!”
Ngộ Không cười khì khì nói.
Đoạn, Bát Giới cùng Sa Tăng mở cái bao tải ra, làm Khuê Mộc Lang lăn quay dưới đất. Thuận thế, hắn nằm rạp xuống, khóc lóc van xin:
“Tiểu thần biết sai rồi! Xin Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn khai ân! Xin Đại Thiên Tôn khai ân!”
“Trẫm tự biết xử lý như thế nào! Ngươi tạm thời đứng qua 1 bên đi!”
“Tiểu thần tuân chỉ!”
“Thái Bạch Kim Tinh, truyền Cang Kim Long vào đây cho trẫm!”
“Vâng thưa bệ hạ! Cho truyền Cang Kim Long vào điện!”
Cang Kim Long đứng ở ngoài như kiến bò trên chảo nóng, tay nàng vò góc tiên y, nhăn nheo hết cả, cũng thấy tâm trạng nàng hiện tại, đang lo lắng như thế nào.
Nghe xướng tên, Cang Kim Long nhanh chóng đi vào như 1 làn gió.
“Cang Kim Long tham kiến Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn!”
“Miễn lễ!”
“Tạ chủ long ân!”
“Cang Kim Long! Chuyện ngươi bao che cho Khuê Mộc Lang hạ phàm gây loạn, ngươi giải thích như thế nào?”
“Muôn tâu bệ hạ! Tiểu thần không có gì chối cãi, đồng thời xin chịu mọi h·ình p·hạt! Chỉ xin bệ hạ có thể suy xét lại, mà giảm nhẹ tội cho Khuê Mộc Lang Tinh Quân!”
Đại Thiên Tôn nghe vậy, liền nổi hứng nói:
“Ồ? Tình cảm của các ngươi, tốt như vậy sao? Như vậy, quả nhân cho ngươi lãnh tội thay hắn, ngươi có chịu không?”
“Đại Thiên Tôn hiểu lầm rồi, nếu thần có thể gánh tội thay huynh ấy, thần cũng cam lòng. Nhưng cũng là vì thần xốc nổi, mọi chuyện mới ra cơ sự như vầy, thần mới áy náy mà xin lãnh tội thay. Chứ thật ra, thần chỉ xem Khuê Mộc Lang đại ca như huynh trưởng mà thôi!”
Cang Kim Long hốt hoảng nói năng loạn hết cả lên. Nhưng lúc nói, cũng không quên liếc liếc phía Ngộ Không.
Đường trưởng lão để ý rõ ràng, Cang Kim Long từ lúc vào đây, đối thoại với Ngọc Đế, nàng đã liếc Ngộ Không tổng cộng 19 lần, lần này là lần thứ 20.
Nghe tới đây, Khuê Mộc Lang cũng hoảng hốt, chuyện ban đầu mọi người cũng đã có bàn bạc cả rồi. Nhưng cô nàng Cang Kim Long này hơi thật thà, lỡ nàng chọc giận Đại Thiên Tôn thì lại khổ. Khuê Mộc Lang định bước ra, thì có người đã làm trước hắn:
“Khẹc khẹc! Ngọc Đế lão…”
Ngộ Không buộc miệng, suýt nói “Ngọc Đế lão nhi” nhưng thấy ánh mắt sư phụ, hắn rụt cổ lại đổi giọng:
“Ngọc Đế lão gia! Ngài đại nhân đại lượng, sao lại đi chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này làm gì!? Tất cả mọi chuyện đều do Khuê Mộc Lang mà ra, ngài cứ xử tội hắn là được. Cang Kim Long cũng chỉ là người bị liên lụy thôi. Ngài hà cớ gì lại đi bắt tội nàng?!”
Ngộ Không nghĩa khí lẫm lẫm phân trần, làm Cang Kim Long ở 1 bên, 2 mắt đã lấp lánh ánh sao.
Tất nhiên, Tôn Đại Thánh đầu đá làm gì thấy cảnh này. Trong khi đó, Khuê Mộc Lang thì nước mắt đã chảy thành dòng: Đại Thánh, ngài có cần nói đến tuyệt tình như thế không?
Đại Thiên Tôn nghiêm mặt lại, nói:
“Được rồi! Con khỉ nhà ngươi đừng có nhiều lời! Quả nhân tự có định đoạt!”
Nói rồi, không để Ngộ Không phản bác, Đại Thiên Tôn quay sang Khuê Mộc Lang nghiêm mặt nói:
“Khuê Mộc Lang! Ngươi vốn là 1 trong Nhị Thập Bát Tú, lại đứng đầu của chòm sao Bạch Hổ tại phương tây! Ngươi không lo chức trách, lại động lòng phàm tục, hạ giới làm yêu! Nay trẫm giáng chức, phạt ngươi đến Đâu Suất Cung, làm đồng tử canh lửa cho Thái Thượng Lão Quân! Khi nào lập công, mới được phục chức! Ngươi có gì dị nghị không?”
“Tạ chủ long ân! Tiểu thần xin nguyện lãnh phạt, không có dị nghị gì thêm!”
“Ừm!”
Giây phút đó, kiếp khí dày đặc trên đầu Khuê Mộc Lang như rắn mất đầu, từ từ tiêu tán dần.
Quay sang Cang Kim Long, Đại Thiên Tôn lại nói:
“Cang Kim Long! Ngươi mặc dù có tội bao che, nhưng xét thấy, ngươi cũng là kẻ trung can nghĩa đảm, dám làm dám chịu! Nay trẫm phạt ngươi, phải kiêm luôn cương vị của Khuê Mộc Lang, cho tới khi hắn phục chức! Ngươi có bằng lòng?”
“Tạ chủ long ân! Tiểu thần xin nguyện lãnh phạt!”
Lúc này Tôn “Bất Bình” lại nhảy ra nói:
“Đại Thiên Tôn, nếu ngài để nàng kiêm nhiệm 2 chức vụ, thì bổng lộc của nàng, ngài cũng phải tăng gấp đôi chứ!”
Vương Mẫu cùng chư vị thần tiên thay nhau che miệng cười, Đại Thiên Tôn xoa xoa huyệt thái dương, cười mắng:
“Cái con khỉ nhà ngươi! Quả nhân là phạt nàng ta, chứ có phải là bắt nàng ‘tăng ca’ đâu, mà ngươi đòi ta ‘tăng lương’ cho nàng? Đường Tăng, ngươi mau dẫn con khỉ nhà ngươi về đi lấy kinh đi, trẫm nhức đầu với hắn quá!”
“Thần tuân chỉ!”
Đường Tăng mỉm cười đáp. Nhưng trong lòng âm thầm tổng kết: Cang Kim Long đã liếc qua con khỉ 99 lần, kiếp khí trên đầu nàng vẫn còn 1 sợi.
Xử án xong, mấy thầy trò ở lại, trò chuyện linh tinh cùng chư vị thần tiên thêm 1 chốc. Tiểu Na Tra nãy giờ ngoan ngoãn, đứng yên 1 bên, cũng không nhịn được nữa, lôi kéo Ngộ Không cùng Bát Giới và Sa Tăng, đòi kể chuyện vui trên đường thỉnh kinh, cho hắn nghe.
Trong khi đó, Đường Tăng thì hội đàm cùng các vị đại lão, như: Lão Quân, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Vương Mẫu, Thái Bạch,…
Tới khi ra về, tiểu Na Tra vẫn bùi ngùi không thôi, cứ nằng nặc đòi đi theo đoàn thỉnh kinh chơi đùa, nhưng bị Thác Tháp Lý Thiên Vương nghiêm mặt, từ chối. Chỉ tới khi Đường Tăng hứa, khi nào có chuyện, sẽ cho mời Tam Đàn Hải Hội thần giúp đỡ, Na Tra mới tạm lắng xuống.
Về tới Bảo Tượng quốc, thầy trò Đường Tăng xin “bảo lãnh” ngựa, rồi từ giã Quốc Vương, cùng văn võ bá quan, tiếp tục cuộc hành trình.
…
Tại phủ đệ của Võ Đức Tinh Quân.
Võ Đức Tinh Quân vừa được cấp dưới báo cáo lại vụ “xử kín” Khuê Mộc Lang. Chuyện này không khỏi làm hắn giận tím người. Tận 13 năm, Khuê Mộc Lang hạ phàm tận 13 năm, trong quãng thời gian đó xảy ra chuyện gì, Võ Đức Tinh Quân dùng cái đầu dưới (đầu gối) cũng nghĩ ra được, không cần thuộc hạ báo cáo.
Càng nghĩ càng thấy tức giận, Võ Đức Tinh Quân hất bàn, làm tiên tửu, linh quả trên đó văng tán loạn. Tên thuộc hạ đứng kế bên, cũng sợ đến nỗi không dám thở mạnh, sợ cơn lửa giận của Võ Đức Tinh Quân sẽ lan sang người hắn.
“Không được! Thứ mà ta không có được, thì hắn làm sao có thể có được? Hắn đã bị lãnh án phạt, còn nàng, chắc chắn vẫn còn ở trần gian!”
“Ngươi mau dẫn quân hạ phàm, bắt Bách Hoa Tiên Tử về đây cho ta! Ta phải dày vò nàng tới c·hết! Đúng rồi, chắc bọn hắn cũng đã có nghiệt chủng nhỉ? Rút xương, xẻ thịt, lột da bọn hắn cho ta!”
Tên thuộc hạ lúc này cúi thấp đầu, lắp bắp nói:
“Tinh Quân…ta nghe nói…nàng ta…nàng ta cùng 2 đứa nghiệt chủng đã bị Kim Cô La Hán, tiếp dẫn về đạo tràng rồi ạ!”
“Cái gì? Linh Sơn cũng nhúng tay vào chuyện này? Hay nói đúng hơn là Cổ Phật nhất mạch? Không được! Ta phải đi bẩm báo lại với các vị Đại Đế mới được!”
Võ Đức Tinh Quân vừa bước ra tới cửa, thì đã gặp Thái Bạch Kim Tinh cưỡi mây đáp xuống. Võ Đức thấy vậy, cũng hơi bất ngờ, nhưng hắn cố giả ra 1 nét tươi cười, hỏi:
“Hôm nay rồng đến nhà tôm! Chẳng hay, Thái Bạch lão huynh có chuyện gì, mà ghé thăm hàn xá của tiểu đệ?”
“Ha ha ha! Võ Đức Tinh Quân nói quá lời rồi! Tiểu lão đầu này sao chịu nổi chữ ‘rồng’!”
Thái Bạch Kim Tinh cười híp mắt, thâm ý nhìn Võ Đức nói.
Võ Đức Tinh Quân nghe đến đây chợt biến sắc, hắn định biện giải, thì Thái Bạch Kim Tinh đã đoạt lời trước:
“Lão đệ! Ngươi không biết gì sao? Ngươi mới là ‘rồng’ đấy! Sau khi Ngọc Đế bệ hạ xử lý Khuê Mộc Lang xong, thì 2 vị Đại Đế, Tử Vi, cùng Câu Trần có đến nói chuyện với Ngọc Đế bệ hạ. Họ nói rằng, chính ngươi là người đã phát giác, chuyện tình vụng trộm của Bách Hoa và Khuê Mộc Lang. Hai kẻ kia vì sợ mắc tội, mới bỏ trốn xuống trần gian. Còn ngươi không có đủ chứng cứ, nên không dám tố giác!”
“Ngọc Đế bệ hạ nghe vậy, thì rất thưởng thức tinh thần chí công vô tư của ngươi. Nên sai ta đến đây, truyền chỉ cho ngươi tới nhận thưởng. Nghe nói, lần này bệ hạ ban thưởng rất hậu hĩnh đấy! Không khéo, ta phải đổi lại, kêu ngươi một tiếng Võ Đức Đại Tướng Quân hoặc là Võ Đức Đại Nguyên Soái gì đó mất thôi!”
Võ Đức nghe tới đây, thì tâm tình đã lên tời tầng trời 36, Đại La Thiên mất rồi, hồ hởi đi theo Thái Bạch Kim Tinh đến Lăng Tiêu Bảo Điện nhận thưởng. Nhưng hắn không biết rằng, Tử Vi và Câu Trần không hề đến gặp Đại Thiên Tôn.
*P/s: “Nhật nguyệt hai vầng treo trước mặt (có tư liệu cho là ‘trước mắt’)/ Giang sơn một gánh nặng trên vai.”. Được cho là câu đối của chí sĩ yêu nước Phan Bội Châu (tên thật là Phan Văn San) với thầy, thể hiện được tinh thần, hoài bão lớn lao với nước non, dân tộc của ông, khi ông vẫn còn rất trẻ.