Chương 97: Từ Hàng nổi lên nghi vấn, Thầy trò lên trời cáo trạng
Giờ Ngọ hôm sau, Ngao Liệt “cô nương” nâng Long Đảm Lượng Ngân Thương, xông vào c·ướp pháp trường. Phò mã Khuê Mộc Lang thấy vậy, hoá ra Bản Mệnh Linh Bảo của mình, là 1 cây đại đao, tên là Khuê Tú Mộc Lang Đao, ngăn trở Ngao Liệt.
Hai bên đánh nhau trên trăm hiệp, thì Ngao Liệt “đuối sức” bị Khuê Mộc Lang chém 1 đao trọng thương, té ngã xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự. Giữa lúc đại đao của Khuê Mộc Lang hạ xuống, sắp kết liễu Ngao Liệt, thì bất ngờ, có 1 cây gậy vàng chắn ngang.
“Keng”
Chính là Tề Thiên Đại Thánh – Tôn Ngộ Không, được Trư Bát Giới đi “cầu viện” “khuyên lơn” quay về cứu Đường Tăng. Chiến sự tiếp diễn tương đối chóng vánh, 3 huynh đệ Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng (vừa được tiện thể cứu về) vây công Khuê Mộc Lang, khiến hắn trở tay không kịp, b·ị đ·ánh bại chỉ sau vài chiêu.
Xong xuôi, Ngộ Không mới “giải trừ yêu thuật” giúp Đường Tăng hoá lại thành hình người. Mấy thầy trò “sum họp trong vui sướng” 1 lúc, rồi mới quay qua phía Quốc Vương nước Bảo Tượng, đã “sợ hãi hồn vía lên mây” cùng các văn võ bá quan, đã chui tọt xuống gầm bàn, mà trình rằng:
“Muôn tâu bệ hạ! Tên này mới đích thật là yêu quái đã hãm hại công chúa! Ta vốn dĩ là người trần mắt thịt, khó mà chống lại hắn, nên đã bị hắn ám toán! Cũng may, hôm nay, các trò ta về kịp để cứu giúp, trợ ta trở lại hình người! Nếu bệ hạ không tin, thì công chúa có thể làm chứng!”
Mấy thầy trò đứng sang 2 bên, chừa ra 1 lối đi. Từ sau lưng họ, công chúa Bách Hoa Tu dẫn theo 2 đứa trẻ, chạy đến bên Quốc Vương, than khóc sụt sùi.
Hai đứa nhỏ mắt mũi ửng hồng, để người ta nhìn thấy mà thương, đúng là “lang phụ sinh sói tử” diễn xuất, phải nói là tuyệt trần. Hoặc cũng có thể, chúng lâu quá mới gặp ông ngoại, nên xúc động thật cũng không chừng.
Đến đoạn cao trào nhất, công chúa Bách Hoa Tu xấu hổ, vì thất tiết với yêu quái, làm xấu thanh danh hoàng tộc, định rút kiếm ra t·ự v·ẫn, thì trên trời, đột phát dị tượng. Tiên nhạc hoà tấu, phạn âm lượn lờ, một vị La Hán đầu đeo Kim Cô, chân đạp vòng vàng xuất hiện.
“Mô Phật! Bản tôn chính là Kim Cô La Hán! Hôm nay, có dịp đi ngang đây, thấy được cảnh ngộ của vị công chúa đây, làm ta vô cùng đồng cảm! Haizz! Đúng là số khổ!”
“Bách Hoa Tu công chúa! Ngươi vốn là Bách Hoa tiên tử nhà trời, bị k·ẻ g·ian mưu hại, mà vướng vào kiếp nạn! Nay, kiếp nạn đã qua, ngươi có nguyện ý cùng ta về núi, tham ngộ đại đạo, khôi phục tiên chức hay không?”
“Kim Cô La Hán” điểm nhẹ, 1 luồng hào quang chui vào trán Bách Hoa Tu, khôi phục ký ức cho nàng. Ký ức tiền kiếp khôi phục, Bách Hoa Tu buông kiếm trên tay xuống, chắp tay hướng về La Hán, nói:
“Tiểu nữ xin đa tạ La Hán đã điểm hoá! Lúc nãy, là ta quá xóc nổi, bây giờ nghĩ lại, thì ta vẫn còn 2 đứa nhỏ phải…”
“Kim Cô La Hán” khoát tay nói:
“Hoàng Bào Quái này vốn là Khuê Mộc Lang Tinh Quân, 1 trong Nhị Thập Bát Tú trên trời hoá thành. Do động lòng phàm với ngươi đã lâu, nên mới hạ giới giả làm yêu quái, bắt ngươi làm vợ cho hắn. Hai đứa nhỏ này, bởi vậy, mà cũng là cốt cách bán tiên! Dưới trướng ta, cũng còn thiếu 1 đồng tử và 1 đồng nữ! Nếu ngươi chịu theo ta về núi, 2 đứa nhỏ này, cũng có thể vào môn hạ của ta!”
“Đa tạ La Hán! Đa tạ La Hán!”
Quốc Vương cùng Bách Hoa Tu nghe vậy, liền vội vàng bái tạ.
“Kim Cô La Hán” mỉm cười, gật đầu, phất tay 1 cái, cả 3 mẹ con đằng không bay lên, đứng trên đám mây sau lưng ngài.
Lúc này, “Kim Cô La Hán” mới quay sang thầy trò Đường Tăng, nói:
“Những lời lúc nãy ta nói, chắc các ngươi cũng nghe rõ rồi! Mau mau mang Khuê Mộc Lang, về Thiên Đình quy án, rồi tiếp tục hành trình của các ngươi đi!”
“Đa tạ La Hán chỉ điểm! Được gặp La Hán tận 2 lần liên tiếp, thầy trò ta cảm thấy rất vinh hạnh!”
“Ừm! Có duyên gặp lại! Bản tôn đi đây!”
“Kim Cô La Hán” gật đầu, dẫn theo mẹ con Bách Hoa Tu bay đi mất.
Nhưng vừa mới đi được 1 đoạn, La Hán đã bị 1 thân ảnh áo trắng chặn đường lại.
“Từ Hàng Bồ Tát có ý gì đây?”
“Kim Cô La Hán” híp mắt, nhìn kẻ trên lý thuyết, là 1 “mình” khác ở phía đối diện hỏi.
“Kim Cô La Hán! Ngài không thấy mình nhúng tay hơi sâu rồi à?”
“Bồ Tát! Ta biết là chuyện đại kiếp là do Bồ Tát quản, nhưng ta chỉ xuống thu 1 nữ tử, cùng 2 đồng nhi thôi. Chẳng lẽ, chỉ 1 chuyện cỏn con như vậy, Bồ Tát cũng khó chịu sao?”
“La Hán thích thu người như vậy, có phải còn thiếu 1 hộ sơn thần thú không?”
“Ồ? Đúng là như vậy thật! Chẳng lẽ, Bồ Tát định giới thiệu cho ta 1 con sao?”
Từ Hàng nhìn chăm chú “Kim Cô La Hán” 1 hồi lâu, phát hiện hắn không có vẻ gì là đang giả vờ, bèn cười làm lành nói:
“La Hán thông cảm! Ta chỉ sợ, La Hán tiếp xúc với kiếp tử nhiều, kiếp khí quấn thân, nên thuận miệng, đùa với La Hán 1 chút, sẵn tiện nhắc nhở ngài thôi. La Hán cũng đừng để trong lòng!!”
“Vậy thì cám ơn Bồ Tát! Bản tôn còn có việc đi trước, mong Bồ Tát thông cảm!”
“La Hán đi thong thả!”
Từ Hàng nhìn theo bóng lưng Kim Cô La Hán rời đi, lẩm bẩm:
“Đúng như truyền ngôn, có vẻ, tên Kim Cô này, chỉ là có sở thích mới lạ với vợ kẻ khác thôi! Vậy thì ai ‘nẫng tay trên’ Hắc Hùng Tinh của ta nhỉ?”
Thì ra, Từ Hàng vẫn còn canh cánh, chuyện hộ sơn thần thú của mình b·ị c·ướp mất, nên lần này, thấy Kim Cô La Hán từ đâu chui ra thu người, thì liền sinh lòng nghi ngờ, “chặn đường” hỏi dò mà thôi.
Suy đoán hồi lâu, vẫn không có manh mối, Từ Hàng tức mình, cong ngón tay, búng 1 đạo pháp lực vô hình hướng về phía “thiếu nữ” Ngao Liệt, đang nằm b·ất t·ỉnh nhân sự dưới đất. Thế là, trong lúc mọi người không để ý, Ngao Liệt lại bị biến trở lại, thành Bạch Long Mã.
Từ Hàng nhìn thành quả của mình, cười đắc ý, lái Lục Phẩm Bạch Liên rời đi.
Lúc sau, thầy trò Đường Tăng quay lại, “mới thấy” sự biến đổi bất ngờ này, chỉ đành nhờ Quốc Vương, cho người trông ngựa hộ. Còn 4 thầy trò, thì cùng nhau “áp giải” Khuê Mộc Lang, lên Thiên Đình “cáo trạng”.
…
Nam Thiên Môn.
Do hiện tại, là đang trong đại kiếp, nên Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, cùng Tứ Đại Thiên Vương cũng không có việc gì làm (do thần thông của họ cũng bị kiếp khí ảnh hưởng, nên rất hạn chế) thế là cả bọn tụ tập lại, chơi lắc bầu cua (Kim Thiền Tử dạy).
Trong đó, Thuận Phong Nhĩ được cắt cử, làm nhiệm vụ đứng gác, nếu không, bị phát hiện vụng trộm lười biếng, cả đám sẽ bị trừ lương mất. Còn nhớ, lần trước sơ ý, bị Tư Pháp Thiên Thần – Dương Tiễn phát hiện, đề xuất Thần Tài, cắt hết bổng lộc cuối năm của cả bọn rồi.
Đột nhiên, Thuận Phong Nhĩ nói:
“Ta nghe có tiếng xé gió gần đây! Chắc là có người sắp đến đấy!”
Thiên Lý Nhãn nghe vậy liền thu “đồ nghề” vào hết, dùng thần thông quan sát. Mặc dù bị kiếp khí ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn có thể thấy, 1 vài hình bóng lờ mờ đang tiến đến, bèn nói:
“Đúng rồi! Quả thật có người đang đến! Các huynh đệ tản ra, ai về vị trí nấy!”
Tứ Đại Thiên Vương nhận được sự xác nhận của 2 người, lộn mèo 1 phát, về lại vị trí cũ, điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chốc sau, Quảng Mục Thiên Vương thấy rõ nhóm người tới, liền trợn mắt la lớn:
“Không xong rồi! Đại Thánh dẫn theo Thánh Tăng, Thiên Bồng Nguyên Soái cùng Quyển Liêm Đại Tướng, lại đến đại náo Thiên Cung rồi!”
“AAAA” x6
“Aizzzz! Khẹc khẹc khẹc! Phiền c·hết đi được! Các ngươi có tin, các ngươi chế nhạo lão Tôn 1 lần nữa, là lão Tôn thục cái gậy này, vào mông đít các ngươi không?!”
Tăng Trường Thiên Vương cười nói:
“Ấy đừng! Bởi vì, bọn ta lâu ngày không gặp lại Đại Thánh, nên mới phấn khích như vậy đó mà!”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Bọn ta hâm mộ Đại Thánh, như thao thao giang thủy liên miên bất tuyệt, như nước sông Hoàng Hà, chảy mãi không ngừng!”
Đa Văn Thiên Vương tiếp lời.
Trì Quốc Thiên Vương thì ngắm nghía mấy thầy trò, hỏi:
“Mọi người hôm nay không đi thỉnh kinh hay sao, mà lại có dịp lên đây?
“Khẹc khẹc khẹc! Các ngươi làm lão Tôn suýt quên hết cả đại sự! Mau mau vào tấu trình Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn đi! Hôm nay, lão Tôn có việc cần tìm ngài ấy!”
Bỗng nhiên lúc này, có 1 “sinh vật” kỳ lạ, mặt đẹp tựa thiên tiên, mỹ nhân thiên hạ không ai sánh bằng, nhưng lại sở hữu 1 thân hình cơ bắp quá khổ, không phù hợp với khuôn mặt chút nào, gây 1 sự đả kích thị giác nặng nề cho người nhìn, không biết từ đâu nhảy ra, nói:
“Ngộ Không! Ngươi lại đến chơi với ta đó à?!”
“Tiểu Na Tra? Sao hôm nay trông ngươi lại gầy đi vậy? Lại trốn đi chơi lêu lổng, không chịu ăn cơm đúng không? Giới thiệu với ngươi, đây là sư phụ của ta!”
“Na Tra xin kính chào Thánh Tăng!”
“Tam Đàn Hải Hội Thần quá lời!”
“Hi hi! Ngài kêu ta là Na Tra được rồi!”
Thì ra, người đến chính là Tam Đàn Hải Hội Thần – Lý Na Tra.
“Đi nào! Đi nào! Lúc nãy, ta nghe các ngươi có việc tìm Ngọc Đế đúng không? Để bản đại gia dẫn các ngươi đi!”
Nói rồi, Na Tra kẹp cổ Ngộ Không, sải bước tiến về Lăng Tiêu Bảo Điện.
Đường Tăng thấy vậy, chỉ đành lắc đầu cười, ra hiệu cho Bát Giới và Sa Tăng đang khiêng 1 cái bao lớn đi theo.
“Chậm bước đã!”
Trì Quốc Thiên Vương bỗng nhiên hô lớn, làm mọi người ngoái đầu lại nhìn. Sau đó ngài ấy nói:
“Tiểu Na Tra! Không được mách với Tư Pháp Thiên Thần, chuyện bọn ta chơi lắc bầu cua đâu đấy! Lần sau bọn ta hứa, sẽ rủ ngươi chơi cùng!”
Tiểu Na Tra nghe vậy, chớp chớp mắt ngây thơ nói:
“Ngài nói cái gì vậy? Tiểu Na Tra có thấy các ngài, cùng Thiên Lý Nhãn chơi lắc bầu cua, để Thuận Phong Nhĩ canh gác hồi nào đâu?”
Vâng, ngươi còn bảo không biết, thế mà lại kể rất chi tiết. À mà các vị không định kiểm tra xem cái bao tải, đựng cái gì thật à?
*P/s: anh em nào thắc mắc tại sao ta lại miêu tả Na Tra như thế, hãy Seach “10 Vạn Câu Chuyện Cười Lạnh” để biết thêm chi tiết nhé.