Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 78: Bồ Đề Lão Tổ! Bồ Đào Lão Tổ? Bổ Nhào Lão Mẫu?



Chương 78: Bồ Đề Lão Tổ! Bồ Đào Lão Tổ? Bổ Nhào Lão Mẫu?

Sát Na giới này có vẻ mạnh hơn 2 lần trước rất nhiều, song nó cũng đủ kiên cố để Độn Khứ Kỳ Nhất làm một số việc. Ví dụ như thoải mái tách ra khỏi Đường Tăng, để hít khí trời trong lành chẳng hạn.

Bồ Đề Lão Tổ – Đường Tăng nhìn Độn Khứ hỏi:

“Nếu ta đoán không lầm, lúc còn ở Trái Đất ngươi rất thích làm ca sĩ nhưng không thành đúng không?”

“Sao ngươi biết?”

“Từ khi vào Sát Na Giới này tới giờ, ngươi đã hát liên khúc: Hồng Nhan, Bạc Phận, Sóng Gió,… mấy mươi lần rồi!!!!”

Đường Tăng trong hình hài Bồ đề Lão Tổ ôm đầu nói.

Độn Khứ nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ, vờ lãng sang chuyện khác:

“Sát Na Giới này có vẻ khó nhằn, ta chỉ mới xâm lấn được phân nửa thôi! Chúng ta phải hành động kỹ lưỡng mới được!”

“Biết rồi! Ta đoán đoàn sơn tặc của Chí Tôn Bảo chắc cũng sắp tới rồi đó, biến hoá đi!”

Dứt tiếng, Đường Tăng biến thành 1 chùm nho treo lủng lẳng trên 1 cái cây khô, còn Độn Khứ thì biến thành 1 con côn trùng bám trên chùm nho đó.

Hôm nay cũng như mọi khi, Phủ Đầu Bang vẫn trắng tay trở về. Căn bản vì bọn họ quá đần, tự xưng là sơn tặc nhưng trước giờ chưa c·ướp được ai cả. Cứ hễ thấy người ta mới lấp ló thôi, bọn hắn đã hò hét chạy ra rồi, doạ người ta sợ chạy mất hết. Thử hỏi, như thế thì đánh c·ướp được ai?

Trên đường quay về, Chí Tôn Bảo – Ngộ Không đang ngổi nghỉ dưới 1 gốc cây thì có 1 vật thể lạ rơi trúng đầu hắn, rất may đó là 1 chùm nho chứ không phải quả táo hoặc… sầu riêng. Nhìn lên cái cây cằn cỗi, xơ xác, Chí Tôn Bảo nói:

“Chà! Cái cây đ·ã c·hết khô rồi mà vẫn có 1 chùm nho tươi như vậy sao? Đúng là ông trời thấy ta ở hiền nên ban phước mà!”

Về đến sơn trại, Bính Mù – Sa Tăng mang chùm nho đi rửa rồi đem lên cho Chí Tôn Bảo. Còn Chí Tôn Bảo lúc này đang loay hoay “nối” lại mấy sợi râu của mình, để phục hồi hình tượng trước mắt Bạch Tinh Tinh – Thanh Hà.

“Bang chủ, tôi để nho ở đây nha!”

“Được rồi! Để đó đi, cám ơn ngươi nha Bính Mù!”

“Không có gì đâu Bang chủ!”

Bính Mù đi ra ngoài, Chí Tôn Bảo tiếp tục cặm cụi “nối” râu. Trong lúc đó, chùm nho trở về nguyên hình, chính là Đường Tăng và Độn Khứ. Độn Khứ biến thành côn trùng cũng đã trở về hình dạng cũ, ít nhất là hình dạng của hắn ở giới này.

Chí Tôn Bảo nghe thấy tiếng động lạ, ngó ra thì thấy 2 người đang đứng cạnh cái đĩa trống, nơi đáng lẽ là có chùm nho của hắn ở đó.

“Các ngươi là ai vậy? Ăn cắp chùm nho của ta à?”



“Ta là chùm nho… Không phải, ta là Bồ Đào Lão Tổ! Không phải, không phải, ta là Bồ Đề Lão Tổ!”

“Bổ Nhào Lão Mẫu?”

“Nói bậy bạ gì đó! Ta là Bồ Đề Lão Tổ, không phải là Bổ Nhào Lão Mẫu!”

“Còn người kia!”

“Ta là đom đóm chúa… Không phải ta là Độn Khứ Kỳ Nhất!”

“Cái gì? Ông chính là Độn Khứ Kỳ Nhất trong truyền thuyết đó sao?”

“Đúng vậy! Chính là ta! Làm sao, ngươi cũng nghe qua đại danh của ta à?”

“Chưa từng!”

Độn Khứ:…

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa:

“Cốc cốc!”

“Ai vậy?”

Chí Tôn Bảo quay sang cửa hỏi.

“Là ta! Bạch Tinh Tinh đây!”

“Tinh Tinh cô nương?”

Chí Tôn Bảo nghe là Bạch Tinh Tinh liền hí hửng mở cửa ra hỏi:

“Tinh Tinh cô nương thấy tạo hình mới của ta như thế nào?”

“Oa! Trông Bang chủ rất uy phong nha! Mà ta nghe lúc nãy Bang chủ đang nói chuyện với ai vậy?”

“Ta nói chuyện với Bồ Đề Lão Tổ và Độn Khứ Kỳ Nhất!”

“Bồ Đề Lão Tổ? Độn Khứ Kỳ Nhất? Bọn họ đâu?”



“Ở đây… Ủa đâu mất tiêu rồi!”

“Bang chủ ngươi có chùm nho to quá!”

“Cái gì!? Ta lại quên mặc quần nữa à?”

Bạch Tinh Tinh ngớ người ra, sau đó đỏ mặt nói:

“Không phải chùm đó! Ta nói chùm nho sau lưng ngươi kìa!”

Chí Tôn Bảo ngoái lại phía sau, hắn phát hiện quả thật có 1 chùm nho đang giắt ở lưng quần hắn thật, nếu nhìn kĩ trên đó còn có 1 con đom đóm lập loè.

“Đây rồi!”

“Cuối cùng là lúc nãy ngươi nói chuyện với ai?”

“Ta nói chuyện với chùm nho và con đom đóm ấy mà!”

“Ha Ha Ha! Bang chủ đùa có duyên thật! Đi! Chúng ta đi ăn cơm thôi!”

“Đi chứ! Đi chứ!”

Từ dạo đó trở đi, tình cảm của Chí Tôn Bảo và Bạch Tinh Tinh dần ấm lên, cả 2 cùng nhau chơi đùa (vẫn là đi c·ướp nhưng bất thành) cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau nghe Bính Mù kể chuyện Nhị Đương Gia bị bệnh trĩ h·ành h·ạ,…

Trong quá trình này làm Xuân Tam Thập Nương – Tử Hà ngứa mắt không thôi. Thực ra bản thân nàng cũng không biết mình là như thế nào, nhưng nói chung là không thích 2 kẻ đó cứ “phát cơm chó” như thế.

Một đêm nọ, trăng sáng sao thưa, Chí Tôn Bảo cùng Bạch Tinh Tinh đã đi đâu mất, chỉ còn lại Xuân Tam Thập Nương buồn thiu ngồi trên 1 mõm đá. Hai chân đung đưa, đôi mắt nàng nhìn về phía xa xăm, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Bỗng nhiên lúc này có 1 bóng dáng cao lớn di chuyển về phía nàng. Xuân Tam Thập Nương nổi lên cảnh giác, đứng dậy, rút kiếm quát:

“Là ai!”

“Xuân Tam Thập Nương! Có mồi ngon tại sao lại không mời bản Đại Vương?”

“Hỗn Thế Ngưu Vương!?”

“Khà Khà Khà! Chính là ta!”

Trước mặt Xuân Tam Thập Nương là 1 con yêu quái cao to, đầu như đầu trâu, cặp sừng cong v·út, mũi có xỏ 1 cái khuyên vàng, chính là Hỗn Thế Yêu Vương – Ngưu Ma Vương hay người ta thường gọi tắt là Hỗn Thế Ngưu Vương.



“Ngươi đến đây làm gì!”

Xuân Tam Thập Nương thấy kẻ trước mặt là Hỗn Thế Ngưu Vương thì càng thêm thận trọng, lùi lại 1 bước gặng hỏi.

“Ngươi tìm được Tôn Ngộ Không rồi mà lại không cho ta biết nhỉ! Định ăn thịt Đường Tam Tạng 1 mình à?”

“Ngươi nói cái gì ta không hiểu, Tôn Ngộ Không ta còn chưa gặp thì làm sao biết kẻ nào là Đường Tam Tạng! Với lại, bản cô nương đâu có thân thiết với ngươi như vậy?!”

“Ổ? Thì ra ngươi vẫn chưa biết chân tướng à? Ở cạnh hắn lâu như vậy mà ngươi lại không nhận ra sao?”

“Ngươi càng nói ta càng không hiểu!”

“Khà khà khà! Thôi! Thôi! Nói cho ngươi biết cũng không sao. Chí Tôn Bảo chính là Tôn Ngộ Không đầu thai chuyển thế!!”

“Cái gì?? Nhưng dưới chân hắn đâu có 3 nốt ruồi?”

“Chẳng qua là thời cơ chưa tới mà thôi! Thôi! Thôi! Ngươi cũng biết quá nhiều rồi! Mau mau làm việc cho bản đại vương đi!”

“Nhảm nhí! Ta đâu phải là thuộc hạ của ngươi! Xem kiếm!”

“Keng! Keng! Keng!”

Chí Tôn Bảo và Bạch Tinh Tinh lúc này thì đang tình tứ chèo thuyền, ngắm trăng dưới cái đường mương chật hẹp. Bởi vậy mới nói, mấy ai bình thường khi yêu?

“Tiểu Tinh Tinh có thể cho ta thơm má 1 cái có được không?”

“Hừ! Ai là tiểu Tinh Tinh của ngươi chứ! Xê ra 1 chút đi! Nhìn thấy ngươi lại làm ta lại nhớ tới con khỉ thối tha đó!”

“Ấy ấy! Nếu nàng lại nhắc tới con khỉ đó 1 lần nữa, thì đừng trách bổn Bang chủ đánh mông nàng!”

Hiển nhiên, mối quan hệ của 2 người cũng đã thân thiết tới độ Bạch Tinh Tinh kể chuyện quá khứ của mình cho Chí Tôn Bảo nghe. Thậm chí kể cả chuyện nàng là yêu quái cũng không ngoại lệ.

Thời gian đầu Bang chủ của chúng ta cứ tưởng nàng đùa, nhưng có 1 hôm trăng tròn, hắn tận mắt thấy nàng hiển lộ chân thân hắn mới tin, lúc đó hắn sốc lắm.

Nhưng rồi sao? Chí Tôn Bảo bang chủ của chúng ta là ai kia chứ? Chỉ sau 1 đêm, hắn đã lấy lại phong độ, quyết tâm đối mặt với sự thật, hàng phục con “yêu quái” Bạch Tinh Tinh bằng trái tim của mình. (Thật ra là vã quá rồi, ở cái chốn hoang sơn dã lĩnh này cua được gái là ngon rồi, yêu quái hay con người quan trọng khỉ gì!)

Sau chuyện đó, lại l·àm t·ình cảm của 2 người ngày càng thêm khăng khít hơn.

Trong lúc 2 người đang anh anh, em em thì có âm thanh đánh nhau truyền đến. Bạch Tinh Tinh đứng dậy, trông về phía 2 bóng người lờ mờ đang đánh nhau nói:

“Là sư tỷ! Nàng đang giao chiến với ai nhỉ? Chàng ở yên đó, để ta qua bên đấy xem sao!”

Nói rồi, rút ra Bạch Cốt Kiếm, phóng tới chiến trường.

*P/s: Trong nguyên tác của Tinh gia Bồ Đề Lão Tổ nói nhầm mình thành Bồ Đào (chùm nho) Lão Tổ. Nhưng Chí Tôn Bảo lại nghe ra thành Bổ Nhào Lão Mẫu (nôm na là “nhảy lên người mẫu thân ngươi”) nên Lão Tổ mới bị Chí Tôn Bảo đánh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.