Thanh Hà miên man nhớ lại chuyện hôm trước, trong lúc vô tình nghe Đăng Quang Phật Tổ nói chuyện với Đa Bảo Như Lai. Thì ra kiếp trước nàng và muội muội còn có 1 người tướng công, từ lúc nàng chưa hoá hình đã che mưa che nắng cho 2 nàng. Sau này, vì tranh giành hắn mà cả 2 còn xảy ra không ít mâu thuẫn.
Trong 1 lần đánh nhau với Hỗn Thế Ma Viên bảo vệ tình lang, 2 nàng đã vẫn lạc và mất hết trí nhớ. Kể từ đó trở đi 2 người không biết vì sao mà cứ gây gổ nhau suốt. Bây giờ nàng mới biết, có lẽ là do chấp niệm với tình lang sâu thẳm trong tiềm thức của cả 2, khiến 2 người không ngừng tranh đấu, hơn thua với đối phương. Bởi vậy, nên 2 người mới bị Phật Tổ quấn lại thành 1 sợi bấc đèn, mong 2 người hiểu thấu và hoà thuận lẫn nhau.
Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa, quan trọng là tên Hỗn Thế Ma Viên kia vậy mà quay trở lại, thôn phệ lang quân còn chưa hoá hình của nàng. Sau đó thực lực tăng cao, tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh – Tôn Ngộ Không đánh khắp Tam Giới, không ai địch lại. Hiện nay, đã “cải tà quy chính” phụ trách hộ tống Đường Tăng đi thỉnh kinh.
Đối với ai thì không biết, nhưng đối với Thanh Hà, hắn chỉ là 1 tên đê hèn, khốn kiếp, là kẻ thù không đội trời chung của nàng.
Nhìn sang bên cạnh, thấy muội muội vẫn đang ngủ say, Thanh Hà thở dài. Biết được đầu đuôi mọi chuyện rồi, nàng không thấy Tử Hà đáng ghét nữa, chỉ thấy thương cảm cho muội muội ngốc nghếch này mà thôi.
“Muội muội ngốc ngủ ngoan nhé! Tỷ tỷ sẽ đi báo thù cho chúng ta cùng Thạch Đầu!”
Nói rồi, từ trong bấc đèn Linh Cữu Đăng ở Linh Thứu Cung, một bóng người yểu điệu thướt tha, mặc váy dài màu xanh ngực áo thêu hoa tím bước ra, cưỡi mây rời khỏi nơi đây.
Thanh Hà không biết là, khi nàng vừa mới rời đi không lâu, từ trong bấc đèn lại 1 tiên nữ váy tím ngực áo thêu hoa xanh bước ra, lén la lén lút theo đuôi nàng.
Cả Thanh Hà và Tử Hà đều không biết rằng, sau khi họ vừa rời đi, 1 tăng nhân dáng vẻ khắc khổ từ trong bóng tối bước ra, tay lần tràng hạt, miệng khẽ cười, niệm 1 tiếng Phật hiệu, nói:
“Vô Lượng Phật Chủ! Kim Cô La Hán ngươi hãy mau đi theo giá·m s·át kiếp nạn lần này, đừng để xảy ra sơ sót!”
“Vâng thưa Phật Tổ!”
Từ sau lưng Đăng Quang Cổ Phật 1 bóng người khác bước ra, tướng mạo nhìn không rõ, chỉ có cái vòng vàng trên đầu là vô cùng bắt mắt.
Rời khỏi Linh Thứu Cung, Thanh Hà bay thẳng 1 mạch về hướng đông, bỗng thấy phía dưới có 1 ngọn núi lớn, nếu đi ngang đây khó bề đi vòng, nàng liền hạ xuống. Khảo sát xong tình hình vòng quanh núi, Thanh Hà liền quyết định c·hiếm đ·óng nơi đây làm động phủ.
Dựa theo 1 chút mảnh vỡ ký ức còn sót lại, Thanh Hà hoá thành bộ dạng cùng cách ăn mặc của Bạch Cốt Hoa rồi tự xưng Bạch Cốt Phu Nhân, thu thập bầy yêu ở xung quanh Bạch Hổ Lĩnh về dưới trướng, chuẩn bị đón đường thầy trò tên Tề Thiên Đại Thánh.
Hôm nay, lúc đang tu luyện trong động phủ, Bạch Cốt Phu Nhân được thuộc hạ báo tin, có 1 nhóm người rất khả nghi, rất có thể là đoàn người thỉnh kinh nàng cần tìm đã tới. Không nói nhiều lời, Bạch Cốt Phu Nhân ngay lập tức hoá thành làn khói trắng, biến mất ngay tại chỗ trong tích tắc.
Bạch Cốt Phu Nhân ở xa xa quan sát, quả nhiên là những người này rất khả nghi. Thế là nàng liền hoá thành 1 thiếu nữ định tiến đến thăm dò xem sao.
Song, nàng nghe nói tên Tôn Ngộ Không đó rất mạnh, nên nàng chờ hắn bị tên hoà thượng kia sai đi xin cơm, nàng mới bắt đầu hành động.
Thiếu nữ cầm 1 cái giỏ trúc, không biết bên trong đựng thứ gì, từ từ tiến lại gần chỗ thầy trò Đường Tăng đang nghỉ chân.
Trước đó, nàng thấy Ngộ Không trước khi rời đi, đã vẽ 1 vòng tròn to (Địa Sát 72 biến Bố Trận thần thông) cho mấy người còn lại ngồi trong đó, nên nghi ngờ là có kết giới, nên chỉ đứng cách xa 1 khoảng nhất định, giả vờ rụt rè hỏi:
“Xin hỏi các vị là người phương nào tới đây? Sao lại ngồi chắn giữa đường đi của người ta như thế?”
Đường Tăng nghe vậy liền mỉm cười đáp:
“Mô Phật! Nữ thí chủ xin đừng sợ! Bọn ta chỉ là những hoà thượng ‘hiền lành’ đang trên đường tới Tây phương thỉnh kinh mà thôi!”
“Thì ra là các vị hoà thượng! Tiểu nữ xin phép được tán thán hạnh tu của các vị! Sẵn đây ta có làm rất nhiều màn thầu, định mang ra cho cha, mẹ đang đi làm đồng, ta xin gửi tặng các vị 1 ít ăn lấy thảo!”
Thầy trò Đường Tăng nhìn nhau, ánh mắt của họ nói lên rất nhiều điều, đại khái lại là: Cô nàng này thật ngây thơ, quanh đây là núi đồi hoang vắng, âm khí mịt mờ, tới thú dữ còn sợ thì người đâu mà sống nơi đây? Lại còn đi làm ruộng nữa chứ!
Ngoài mặt, Đường Tăng nói:
“Cám ơn lòng tốt của thí chủ! Chúc thí chủ muôn đời bình an! Đời đời sống bình an trong ánh sáng hào quang 10 phương chư Phật. Xin Đức Phật A Di Đà từ bi gia hộ độ trì cho thí chủ muôn đời phước an. Một câu niệm Phật, để tâm chúng sanh trở thành tâm Phật. Một câu niệm Phật, để ao nước đục thành ao nước trong. Một câu niệm Phật, tăng trưởng phước duyên tiêu trừ nghiệp chướng. Xin Phật ban phước lành cho thí chủ muôn đời bình an. Nam mô A Di Đà Phật!”
(đoạn trên đã lược bớt hằng hà sa số từ)
Bạch Cốt Phu Nhân:…
Ở Linh Thứu Cung, hằng ngày mặc dù nàng vẫn thường hay nghe Đăng Quang Cổ Phật giảng pháp cho môn đồ, vốn dĩ cũng không xa lạ gì. Thế nhưng hôm nay, không biết vì lý do gì, nghe Đường Tăng chúc phúc mà nàng cảm thấy nhức đầu vô cùng, giống như có hàng tỉ tỉ con ve sầu đang kêu vậy.
Đường Tăng đã cám ơn xong, đã chúc phúc xong, nhưng mấy thầy trò vẫn ngồi im thin thít, không có vẻ gì là sẽ đến lấy màn thầu cả. Bạch Cốt Phu Nhân thấy vậy liền khó hiểu, chẳng biết là những người này có nghi ngờ gì mình hay không mà lại như vậy.
Nàng chủ động nói 1 lần nữa:
“Các vị cứ đến lấy màn thầu đi! Đừng ngại gì hết, tiểu nữ làm nhiều lắm!”
Đường Tăng nói:
“Xin lỗi thí chủ, bọn ta là người xuất gia, không được phép chủ động đến lấy đi đồ vật của các thí chủ! Nếu thí chủ thương tình có thể đến gần đây đưa cho đồ đệ ta nhận lấy hoặc để đại dưới nền cỏ đó cũng được, ta không sợ bẩn đâu!”
“Không được! Không được! Để dưới này bẩn lắm, hoà thượng mập kia, ngươi lại đây nhận đi!”
Bạch Cốt Phu Nhân tiến lại sát biên giới của vòng tròn nói.
Bạch Cốt Phu Nhân thầm nghĩ: ngoại trừ Tôn Ngộ Không, thì những kẻ này xem chừng cũng xoàng thôi, chỉ cần bắt được 1 tên làm con tin là được, tên béo này nhìn có vẻ khờ khạo, chắc là dễ ra tay.
Giữa lúc Bạch Cốt Phu Nhân 2 mắt toả sáng vì Bát Giới sắp bước ra khỏi kết giới, thì từ trên trời cao, 1 âm thanh vang vọng xuống:
“Yêu nghiệt chớ có lộng hành! Ăn của lão Tôn…”
Tôn Ngộ Không nãy giờ dùng phép Ẩn Hình trong 72 phép Địa Sát, tàng hình đứng trên mây ngó xuống, thấy đã đến lúc ra sân, định bổ nhào ra bắt Bạch Cốt Phu Nhân lại, thì nàng hoá thành 1 bộ xương người rồi biến mất.
Ngộ Không đứng trơ mặt khỉ ra:
“Cái này…”
Đường Tăng nhìn thấy Ngộ Không ôm bộ xương đứng ngơ ra đó liền cười nói:
“Núi này ngày trước là sơn trại của bọn thổ phỉ, bọn hắn c·ướp, đốt, g·iết, h·iếp nhiều vô số. May sao có 1 vị ‘hoà thượng Pháp Hải nào đó’ đi ngang bắt gặp, cho chúng đi Tây Thiên cả rồi. Chẳng qua là thây n·gười c·hết oan nhiều quá, khó tránh lúc an táng còn sót lại. Có lẽ nàng dùng những bộ xương nhặt được để làm thế thân ấy mà!”
Ngộ Không nghe vậy cũng thở phào, quăng cái bộ xương qua 1 bên, sau đó dường như nhớ tới điều gì, quay qua chắp tay xin lỗi bộ xương liên tọi.
“Xin lỗi bạn trẻ c·hết sớm! Lão Tôn không cố ý, tha lỗi cho con khỉ già này nhé!”
Đang cười ha hả, Đường Tăng dường như cảm ứng được điều gì, chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, tằng hắng lấy giọng, chỉ vào Ngộ Không mắng:
“Nghiệt đồ hỗn xược! Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi dám ra tay hại người!
“Sư phụ! Đó rõ ràng là yêu quái giả dạng thành, nó định hại ngài mà?!”
“Ý ngươi là bần tăng có mắt như mù? Mau mau cút khỏi mắt ta, nếu không đừng trách ta niệm Khẩn Cô chú!”
Bát Giới cùng Sa Tăng thấy thế cũng vội chạy ra “can ngăn” Bát Giới nói:
“Sư huynh! Sao huynh đi xin cơm mà không lấy nước uống luôn một thể? Đệ khát khô cả họng rồi đây! Hay là huynh đi lấy 1 ít nước về dùm đệ đi!”
“Được! Ta đi!”
Ngộ Không “hậm hực” dậm chân nhảy lên Cân Đẩu Vân bay đi đâu mất.
Bạch Cốt Phu Nhân nấp ở 1 góc khuất mà nàng cho là rất kín đáo, đã thấy hết cảnh vừa rồi bèn nghĩ ra 1 cách hay.
“Hay là mình lợi dụng kế này chia rẽ thầy trò hắn!”
Nói rồi, nàng lại biến thành 1 bà lão lưng còng từ phương khác đi chậm tới. Đến lúc tới gần chỗ mấy thầy trò thì nàng giả vở vấp ngã.
Nằm dưới nền cỏ 1 hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì, Bạch Cốt Phu Nhân vô cùng nghi hoặc, nàng hơi ngóc ngóc đầu lên thì hỡi ôi, thầy trò Đường Tăng chẳng biết đã quay lưng sang hướng khác tự bao giờ.
Nghĩ là vì lúc mình té xuống họ không thấy nên nàng hắng giọng:
“Khụ khụ khụ!...”
Vẫn không có gì xảy ra…cho đến lần ho thứ 9, lá phổi của Bạch Cốt Phu Nhân sắp văng ra ngoài rồi thì thầy trò Đường Tăng mới xoay người lại.
“Ôi chao! Sao lại có 1 bà lão nằm ở đó thế nhỉ? Bà lão ơi, bà bị làm sao thế?”
“Khụ khụ! Lão thân đang đi làm ngoài đồng, thấy tới giờ cơm rồi mà con gái ta chưa mang đồ ăn ra, ta sợ nó bị thú dữ ăn thịt nên đi tìm. Thấy các vị ở đây, ta định đến hỏi thăm, nhưng bị vấp té!”
“Ồ? Thì ra là như vậy!”
Bạch Cốt Phu Nhân:… Các ngươi thực sự là không định đỡ người dậy sao?
Trong lúc Bạch Cốt Phu Nhân định gượng dậy, thì Ngộ Không lại từ đâu xuất hiện, bổ nhào lên người nàng. Hoảng hồn, Bạch Cốt Phu Nhân lại tiếp tục dùng thế thân thuật, để lại 1 bộ hài cốt rồi chạy thoát.
Đường Tăng thấy thế lắc đầu nói:
“Ngộ Không! Con lại hấp tấp quá rồi, lần sau chú ý 1 chút, nếu để nàng chạy mất thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
“Vâng con biết rồi!”
Bát Giới cũng hùa theo:
“Đại sư huynh gà quá, tẩu tẩu đã ở trước mặt rồi mà còn để chạy mất!”
“Aizz! Im lặng đi con lợn béo! Phiền c·hết đi được!”
Ngộ Không vò đầu, bứt tai quát.
Cảm ứng được Bạch Cốt Phu Nhân lại quay lại, Đường Tăng giả vờ tức giận, mắng nhiếc Ngộ Không. Ngộ Không thì làm bộ như mình bị làm ơn mắc oán, tức tối bỏ đi đâu mất.
Bạch Cốt Phu Nhân đợi 1 lúc, chắc chắn là Ngộ Không đã rời đi, mới biến hoá thành 1 ông lão bước ra.
“Bà ơi! Con ơi! Hai người đi đâu rồi?”
“Trời ơi! Cái giỏ trúc này! Cái bộ đồ này! Là ai, là ai đã g·iết hại vợ con tôi!”
Đoạn, ông lão nhào tới ôm 2 bộ xương khô khóc thảm thiết. Chứng kiến cảnh “thương tâm” đó, Đường Tăng thở dài, rằng:
“Xin lỗi ông lão! Thầy trò bọn tôi ngồi đây tê chân quá, đi không được nữa rồi, không ra an ủi ông được. Ông cứ thong thả mà khóc tiếp đi nhé, đừng quan tâm tới bọn ta!”
Giữa lúc Bạch Cốt Phu Nhân còn đang ngớ người ra vì lý do trời ơi đất hỡi của Đường Tăng, thì Ngộ Không đã dùng định thân thuật vào người nàng, sau đó ôm chặt nàng lại không cho cơ hội trốn thoát.
Cuối cùng Ngộ Không cũng “bắt vợ” được, Đường Tăng cùng 2 sư đệ vui lắm, định bước ra khỏi vòng tròn kết giới thì biến cố xảy ra.