Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 74: Tề Thiên Đại Thánh cũng có phút yếu lòng



Chương 74: Tề Thiên Đại Thánh cũng có phút yếu lòng

Rời khỏi địa giới Vạn Thọ Sơn, đi thêm không biết mấy dặm đường, cuối cùng cũng tới địa phận Bạch Hổ Lĩnh.

Bên lề đường, 1 hòn núi mini mở miệng nói tiếng người, hỏi:

“Ngộ Không! Ta nghe nói ‘người yêu cũ’ của con ở đây à?”

Thì ra là Đường Tăng đang biến hoá thành 1 hòn núi nhỏ chỉ tầm 60cm để hấp thu Đại địa khí tu luyện, thấy lộ trình đã đến Bạch Hổ Lĩnh liền nổi ý trêu ghẹo Ngộ Không.

Ngộ Không nghe thầy nói vậy, cũng sững sờ trong giây lát rồi hỏi lại:

“Sư phụ đang nói tới ai vậy?”

Bát Giới đang vểnh tai lên nghe, nghe Ngộ Không hỏi câu này liền ôm vai Sa Tăng, chỉ vào Ngộ Không la lên:

“Á à! Sa sư đệ, ngươi nghe gì chưa? Thì ra sư huynh lại trăng hoa như vậy! Có nhiều người tình tới nỗi không nhớ ai là ai luôn!”

“Khẹc khẹc khẹc! Con lợn c·hết bầm, đừng có mà bôi nhọ lão Tôn! Lão Tôn vẫn còn là khỉ độc thân đây! Sư phụ, ngài mau mau giải thích đi chứ!”

Đường Tăng kết thúc tu luyện, cười ha hả hoá lại hình người nói:

“Con còn nhớ đoá hoa nhỏ mọc cạnh tảng đá lớn ở Hoa Quả Sơn không nhỉ?”

“Đoá hoa?”



Câu nói của Đường Tăng đưa Ngộ Không về miền hồi ức. Ngày xửa ngày xưa, ở Hoa Quả Sơn, Ngạo Lai Quốc có 1 hòn đá rất to, trong hòn đá có 1 quả trứng đá ngày đêm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, mong 1 ngày có thể được hoá hình, tự do bay nhảy.

Một hôm nọ, trong lúc trứng đá đang hấp thu linh khí như mọi ngày, thì bỗng nhiên có 1 cô gái máu me đầm đìa từ đâu chạy tới, rồi ngã gục tại đó. Trứng đá lúc đó còn rất mơ hồ, nó chỉ nhớ mang máng là nghe được trong lúc thoi thóp, cô gái đã thủ thỉ lại chuyện bi thảm của mình với nó như để giải toả sự bi phẫn.



Cô ấy vốn là con nhà gia giáo, nhưng cha bị k·ẻ g·ian hãm hại, mắc tội tù đày. Cô ấy nguyện gã mình cho 1 tên phú thương nọ để đổi lấy tiền chuộc cha.

Nhưng hỡi ôi, tên đó là 1 tên sở khanh, khốn kiếp, hắn đã lừa bán cô vào lầu xanh với giá cao. Cũng may, cô vừa có nhan sắc lại tinh thông cầm, kỳ, thi, hoạ nên rất được phú bà o bế, cho phép cô chỉ bán nghệ chứ không b·án t·hân.

Cho đến hôm đó, có 1 tên ác bá xông vào bảo là “Ta chơi xong không trả tiền thì đâu gọi là bán!”. Cô quyết liệt chống cự, đá vào háng hắn 1 phát đau điếng, nên bị tên đó cho người đuổi theo đánh g·iết.

Trong lúc chạy trốn, cô bị bọn gia nô của hắn bắn tên trúng, chạy tới đây thì mất máu quá nhiều mà gục xuống. Đoạn, hòn đá không nghe thấy gì nữa, chắc là cô ấy đ·ã c·hết.

Không biết qua bao lâu, không biết từ khi nào, bên cạnh hòn đá lại mọc ra thêm 1 bông hoa hình thù kỳ quái, phía trên màu tím, phía dưới màu xanh, nhuỵ hoa thì trông như cái đầu lâu trắng tinh.

Trứng đá lúc này cũng đã sinh ra linh trí, nó và bông hoa rất hay trò chuyện cùng với nhau. Bông hoa tự gọi mình là Bạch Cốt Hoa, còn gọi nó là Thạch Đầu. Thạch Đầu che mưa, che nắng cho Bạch Cốt Hoa, Bạch Cốt Hoa tâm sự với Thạch Đầu để hắn bớt cô đơn.

Cả 2 làm tri kỷ của nhau không biết bao năm tháng thì nàng hoá hình trước. Sau khi hoá hình, nàng quyết tâm bảo vệ hắn cho tới khi hắn cũng hoá hình, còn hứa sẽ làm nương tử tương lai của hắn.

Thạch Đầu vui lắm, mặc dù lúc đó hắn vẫn không biết “nương tử” là cái gì, có ăn được không? Hắn chỉ biết rằng người “nương tử” này rất thú vị, ban ngày thì vô cùng hiền hoà, vui vẻ, ban đêm thì vô cùng lạnh lùng, bá đạo, không cho kẻ nào lại gần hắn.

Trong chiều đông lạnh lẽo ấy, 1 con yêu quái xướng danh là Hỗn Thế Ma Vương đến nơi đây. Nó vô cùng hống hách, định chiếm Hoa Quả Sơn thành của riêng.

Khi nó nhìn thấy tảng đá thần kỳ có thể hấp thu tinh hoa trời đất thì nổi lên lòng tham, muốn đem về luyện thành pháp bảo. Bạch Cốt Hoa vì bảo vệ Thạch Đầu mà liều mình chống trả, rồi sau đó không biết ra sau.

Chỉ biết Hỗn Thế Ma Vương b·ị t·hương đã bỏ chạy đi đâu mất dạng, tới khi Ngộ Không học đạo về núi thì gặp nó 1 lần nữa. Mặc dù ký ức lúc còn là trứng đá đã bị phai mờ, nhưng Ngộ Không vẫn cảm thấy tên đó vô cùng đáng ghét, cứ thế 1 đập tiễn hắn đi Tây Thiên “thỉnh kinh” trước 500 năm.

Quay trở về với hiện thực, Ngộ Không mới nhận ra là sư phụ mới vừa dùng thần thông, khôi phục ký ức mơ hồ, lúc còn là quả trứng đá cho mình.

“Sư phụ! Nàng… nàng có phải đã…”

Tề Thiên Đại Thánh của chúng ta lúc này cổ họng đắng ngắt, lời nói cứ ứ nghẹn lại mãi không thành câu hoàn chỉnh.



Đường Tăng ra hiệu bình tĩnh, sau đó nói:

“Sau khi đánh lùi Hỗn Thế Ma Vương, Bạch Cốt Hoa cũng kiệt sức bỏ mình. Lúc này sự mâu thuẫn trong chính bản thân nàng cũng được thể hiện rõ. Sự oán thù đối với số phận bất công của thế gian hiểm ác ở cả 2 đời và sự bao dung, ôn hoà sau khi được ở bên Thạch Đầu, đã chia tách linh hồn của nàng thành 2 nửa. Một nửa màu xanh đại diện cho oán thù (với thế giới) và 1 nửa màu tím đại diện cho sự bao dung (với riêng mình hắn).”

“Hai nửa linh hồn vừa mới tách ra, chưa kịp xung đột đã bị 1 kẻ tên là Đăng Quang Đạo Nhân đi ngang ‘nhặt’ về, rồi luyện vào cái bấc đèn của hắn.”

“Haizz! Nhân quả việc này cũng do ta! Năm xưa ta nhặt được bấc đèn của Linh Cửu Đăng nên Linh Cửu Đăng bị giảm hơn 3 phần uy năng, bắt buộc người kia phải tìm được 1 bấc đèn khác thay thế! Nhân quả tuần hoàn, ta nhặt được mảnh vỡ Lưỡng Nghi Thuý Quang Đăng cùng với lửa đèn thì người kia nhặt được cái bấc đèn đã tắt, mất đi linh tính.”

“Đã gọi là Lưỡng Nghi thì phải có 2 sự vật vừa ở đối lập, nhưng đồng thời cũng vừa tương hợp với nhau mới đánh thức được linh tính của bấc đèn. Sự xuất hiện của 2 linh hồn Bạch Cốt Hoa vô cùng phù hợp với tính chất này, nên đã bị đạo nhân kia dưới cơ duyên mang về luyện vào bấc đèn, đánh thức linh tính cho ngọn đèn của hắn.”

“Đối với ngoại giới thì hắn nói 2 kẻ này là tỷ muội song sinh, bởi vì bất hoà tranh đấu với nhau suốt, nên hắn mới bện cả 2 lại thành 1 sợi tim đèn, để họ hiểu thấu tình thâm mà hoà thuận trở lại! Ngọn thần đăng của hắn cũng được thắp sáng trở lại, đổi tên làm Nhật Nguyệt Minh Quang Đăng!”

Ngộ Không nghe xong thì yểu xìu như diều đứt dây, ngồi thở dài mãi.

Bát Giới cùng Sa Tăng thấy vậy liền chia ra an ủi 2 người. Bát Giới nói:

“Sư huynh cũng đừng buồn sư phụ, chuyện đời quanh co khúc khuỷu như thế, ai mà lường trước cho được?”

Phía bên kia, Sa Tăng cũng nói thêm:

“Nhị sư huynh nói đúng đó sư phụ! Chuyện tương lai như thế nào, đâu có ai nắm bắt được tuyệt đối! Ta nghĩ nếu lúc đó sư phụ biết được hậu quả sau này, ngài cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra! Nên sư phụ cũng đừng buồn lòng quá!”

Ngộ Không nghe 2 vị sư đệ nói thế thì đứng lên nói:

“Các đệ hiểu lầm rồi! Ta không phải trách sư phụ, chuyện nhân quả xa lắc xa lơ như thế ai mà đoán được chứ! Chẳng qua là ta tự giận bản thân mình lúc đó quá nhỏ yếu, không bảo bọc được cho nàng. Để nàng hi sinh vì ta đã đành, thậm chí nếu không có sư phụ giúp đỡ, có khi ta đã quên nàng ấy luôn rồi! Ta đúng là 1 con khỉ tồi tệ!”

Đường Tăng thấy thế liền nói:

“Thật ra không phải con quên đâu mà là do có người giở trò đấy!”

Ngộ Không nhíu mày hỏi lại:



“Là ai vậy sư phụ?”

“Còn ai vào đây trồng khoai đất này? Tại sao sau khi Bạch Cốt Hoa biến mất thì con cũng mất trí nhớ?”

“Là Đăng Quang Đạo Nhân sao? Nhưng hắn là ai? Ở đâu vậy sư phụ?”

“Đăng Quang! Đạo hiệu này con không nghe quen à?”

Trong lúc Ngộ Không còn đang suy tư, hồi tưởng thì Bát Giới đã có đáp án:

“Có phải Đăng Quang Cổ Phật không sư phụ?”

“Đúng vậy! Đăng Quang Đạo Nhân chính là ác thi của ông ta!”

“Khẹc khẹc khẹc! Lão Tôn thề sẽ trả mối thù này!”

“Từ từ đã! Trước tiên chúng ta nên đón khách trước!”

Ngộ Không nghi vấn hỏi:

“Đón khách? Là ai vậy sư phụ?”

“Tình nhân cũ của con?”

“Cái gì? Không phải là nàng đã bị luyện vào bấc đèn rồi sao?”

“Nhưng nàng vẫn chưa c·hết! Kìa chẳng phải nàng đã tới rồi sao?”

Đường Tăng vừa nói, vừa chỉ tay về 1 hướng.

Theo hướng chỉ tay của Đường Tăng, 1 thiếu nữ thôn quê ăn mặc giản dị đang từ xa xa tiến đến nơi đây.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.