Thanh Phong, Minh Nguyệt sau khi làm xong công việc của mình, quay lại phòng khách thì đã thấy Đường trưởng lão đã đi đâu mất. Hai tiểu đồng hỏi thăm thì huynh đệ Ngộ Không bảo là thầy mình đi vệ sinh, 2 tiểu đồng nghe thế cũng gật gù không hỏi gì thêm.
Nhưng đang nói chuyện giữa chừng thì Thanh Phong chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang Minh Nguyệt, Minh Nguyệt ngớ người 1 thoáng rồi cũng như nhớ ra điều gì. Hai người họ phát hiện ra rằng mình đã chỉ hướng nhà xí (vệ sinh) cho Đường Tăng đâu nhỉ?
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cả bọn đã nghe âm thanh “Oành! Oành!” như trời nghiêng, đất sập từ phía sau vườn truyền tới.
Nghe thấy tiếng động lạ, Thanh Phong, Minh Nguyệt tá hoả, 3 chân 4 cẳng chạy ra ngoài trước. Bởi vì phía sau vườn chính là nơi Nhân Tham Quả Thụ toạ lạc.
Tới nơi, cảnh tượng “kinh hoàng” trước mắt suýt làm 2 tiểu đồng ngất xỉu tại chỗ. Chao ôi! Cây quý của sư phụ đã b·ị đ·ánh bật cả gốc, cành lá thì xơ xác, trái cây thì rơi rụng đâu hết cả.
Trời đất quay cuồng, Thanh Phong, Minh Nguyệt thẫn thờ ngồi sụp xuống đất. Mặc dù bái vào môn hạ Đại Tiên không lâu, nhưng khoảng thời gian qua cũng đủ để cả 2 biết được tầm quan trọng của cây Nhân Sâm đối với sư phụ như thế nào.
Chuyến này về, có lẽ sư phụ đánh gãy chân bọn hắn đuổi ra sư môn đã là nhẹ rồi. Cả 2 thầm nghĩ.
Trong lúc này, 2 tiểu đồng nhìn thấy Đường Tăng tay phải cầm Cửu Bảo Tích Trượng, tay trái còn đang vuốt vuốt cằm, tấm tắc thưởng thức “tác phầm nghệ thuật” của mình. Nếu như bây giờ 2 đứa còn không suy đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra nữa, thì cũng xứng đáng bị đuổi ra khỏi đạo quan được rồi.
“Đường Tăng! Sư phụ ta vì nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, thấy thầy trò ngươi đi đường vất vả nên dặn bọn ta mời các người vào đạo quan, hái quả Nhân Sâm cho các người ăn. Ngươi không cảm kích thì thôi, hà cớ gì ngươi lại đánh gãy cây quý của thầy ta?”
Minh Nguyệt ấm ức nói.
Đường Tăng thấy vậy, cũng chỉ đành âm thầm xin lỗi 2 tiểu đồng. Ngoài mặt thì giả vờ tức tối đáp:
“Ta kính trọng thầy các ngươi là 1 bậc tiên nhân đắc đạo, nhưng không ngờ ông ta lại trồng 1 loại cây ác độc như vầy!”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thanh Phong lúc này cũng đứng lên, đối diện Đường Tăng, nén giận hỏi.
“Cây này rõ ràng là 1 yêu thụ, chắc chắn là đã được nuôi dưỡng từ máu thịt của trẻ sơ sinh! Vì thế, cây mới mọc ra những quả Nhân Sâm hình thù kì dị như vầy!”
Hai tiểu đồng nghe xong tức lắm, rõ ràng là lúc nãy bưng Quả Nhân Sâm ra, tên Đường Tăng này còn cám ơn rối rít, khen lấy khen để.
Ấy thế mà bây giờ hắn lại trở mặt, nói cây quý của thầy bọn hắn là yêu thụ, mọc ra những trái cây kì dị. Đã vậy thì thôi, hắn còn đập gãy luôn cả gốc cây. Sư phụ về tới, biết ăn nói như thế nào với ngài ấy đây.
Mấy sư huynh đệ Ngộ Không lúc này cũng theo đuôi tới. Chưa kịp nói gì đã bị 2 tiểu đồng nổi xung thiên mắng té tát.
“Ta biết rồi! Thầy trò các ngươi thấy Quả Nhân Sâm ăn ngon, muốn ăn thêm nên hái trộm. Không biết cách hái nên không hái được, trong cơn tức giận đã đánh gãy cây chứ gì!”
“Chắc chắn là như vậy rồi! Thanh Phong! Chúng ta tuyệt đối không thể để những kẻ này đi. Bắt chúng lại chờ sư phụ về xử tội!”
Nói rồi, 2 tiểu đồng thi triển thần thông biến ra dây thần trói mấy thầy trò lại. Ngộ Không cùng các sư đệ lúc nãy đã được thầy dặn dò nên cũng không phản kháng, mặc cho 2 tiểu đồng thi pháp bắt trói.
Kể từ thời điểm đó trở đi, không biết lấy vốn ngôn ngữ từ đâu, Thanh Phong và Minh Nguyệt chửi mắng mấy thầy trò không ngóc đầu lên nổi.
Nếu không phải hiện tại đang bị trói, có khi Đường trưởng lão đã lấy giấy bút ra ghi chép lại rồi. Cũng nói thêm, nếu không phải Đường Tăng mấy lần truyền âm trấn an Ngộ Không, thì có khi Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đã mắc hoạ bầm mình.
Chửi được 1 lúc thì 2 tiểu đồng khát nước. Sau đó, chúng đi lấy nước uống và bắt ghế ra ngồi chửi tiếp. Cho đến khi…
Tiên âm theo gió lượn lờ, hoa thơm tranh nhau bay múa, mừng Đại Tiên đi xa trở về.
Trên trời cao, 1 vị đạo nhân tiên phong đạo cốt, gương mặt hiền hoà phúc hậu, tay cầm phất trần ngự mây đáp xuống. Phía sau đạo nhân, các vị đệ lớn nhỏ xếp thành 2 hàng, cũng nối đuôi nhau theo xuống tới.
Vị đạo nhân vốn dĩ đang tươi cười, nói gì đó với mấy học trò, nhưng thấy mọi chuyện ở đây có gì đó không đúng, liền nhíu mày hỏi:
“Thanh Phong, Minh Nguyệt! Có chuyện chi mà om xòm vậy?”
“Sư phụ! Cuối cùng ngài cũng đã về rồi!”
“Huhu! Sư phụ! Nhân Tham Quả Thụ đã bị tên Đường Tăng đánh gãy rồi!”
Trấn Nguyên Đại Tiên giả vờ chấn kinh hỏi lại:
“Cái gì? Đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào?”
Thanh Phong, Minh Nguyệt nghe thế liền mồm 5 miệng 10 kể lại mọi sự việc.
Đến khúc cuối, chắc là nãy giờ áp lực đè nén, ấm ức hoặc sợ bị sư phụ trách mắng hay sao đấy. Vậy mà 2 tên tiểu đồng ôm nhau khóc rống, làm Đại Tiên mất cả buổi dỗ dành, còn hứa là không trách bọn họ, bọn họ mới chịu nín.
Đại Tiên kêu mấy tên đệ tử “ai về nhà nấy” đi về làm việc của mình, còn thầy trò Đường Tăng bị ông ấy dùng thần thông Tụ Lý Càn Khôn hút vào ống tay áo, mang đi thẩm vấn riêng.
“Áp giải” mấy thầy trò vào thư phòng xong, Trấn Nguyên Đại Tiên thả họ ra, cởi trói ngay cho cả đám. Đoạn, ngài ấy định cúi người tạ lỗi thì đã bị Đường Tăng nhanh tay đỡ lại.
“Đại huynh cớ gì lại làm như vậy?”
“Haizzz! Cũng vì giúp đỡ vi huynh mà đệ cùng các trò phải chịu tiếng oan. Bị 2 tên tiểu đồng nhà ta nhục mạ! Ta không cúi đầu tạ lỗi thì còn nói đạo nghĩa gì nữa?”
“Thôi! Thôi! Huynh đệ ta quen biết cũng đã lâu, huynh cũng biết tính ta như thế nào rồi! Không cần phải như thế đâu! Lát nữa, cho thêm mấy Quả Nhân Sâm to to là được!”
“Ha Ha Ha! Được! Được! Còn bao nhiêu Quả Nhân Sâm ta cho đệ hết!”
“Ha ha ha! Ta đùa với huynh thôi! Chuyện quan trọng bây giờ là chẳng lẽ huynh cứ để Nhân Tham Quả Thụ như vậy sao?”
Đường Tăng nghi vấn hỏi.
Nghe vậy Trấn Nguyên Đại Tiên khua tay nói:
“Không cần gấp! Không cần gấp! Cứ để nó ở đó 1 chốc nữa để ‘c·ách l·y nguồn bệnh’ làm cho sợi dây kia triệt để không cảm ứng được Nhân Tham Quả Thụ nữa. Khi đó, ta sẽ dùng Địa Thư thay đổi kết cấu địa mạch, rồi đi Lạc Già Sơn xin Từ Hàng Bồ Tát 1 ít Tam Quang Thần Thuỷ để cứu cây cũng không muộn. Chuyện này chắc phải nhờ Ngộ Không rồi!”
“Ngộ Không cùng các sư đệ xin kính chào Đại Tiên! Nếu Đại Tiên có việc nhờ vả, Ngộ Không xin sẵn lòng!”
Lúc này, nghe Trấn Nguyên Đại Tiên nhắc tới, Ngộ Không cùng các sư đệ mới bước ra chào hỏi trưởng bối. Đồng thời cũng bày tỏ rất sẵn lòng hỗ trợ bạn thầy, làm Trấn Nguyên Tử vuốt râu gật gù, không ngừng khen giỏi.
Đường Tăng lúc này cũng nói:
“Đại huynh đi tìm đâu xa? Ta cũng có Tam Quang Thần Thuỷ mà!”
Sau đó, Đường Tăng lấy Vô Lượng Ngọc Bình ra, lắc lắc trước mặt Trấn Nguyên Đại Tiên.
“Ổ? Đệ cũng có Tam Quang Thần Thuỷ sao? Thế thì không cần lòng vòng chi cho phiền phức! Nói thật chứ bần đạo cũng chả ưa gì tên kia!”
“Ha Ha! Tên đó thì không cần phải nói rồi! À! Chuyện cây Nhân Sâm là đâu đuôi cơ sự như nào thế đại huynh?”
“Haizzz! Thật sự là bần đạo cũng không rõ! Chuyện xảy ra cũng không biết tự khi nào. Chỉ nhớ, hôm đó bần đạo đang tĩnh toạ tu hành thì cảm giác sống lưng lạnh ngắt, tâm thần không yên. Nghe theo trực giác mách bảo, ta chạy ra xem thì tình huống đã như thế rồi!”
“Thế thì quái lạ thật!”
Trấn Nguyên Đại Tiên cũng gật đầu rồi nói tiếp:
“Ta cũng dò xét không ra, chỉ đành dùng pháp lực áp chế ‘bệnh độc’ nhờ các vị đạo hữu khác giúp đỡ. Tuy nhiên, kết quả như ngươi thấy đấy! Thậm chí thời gian trước ta đi Đâu Suất Cung là để nhờ 3 vị Thiên Tôn giúp đỡ, nhưng 3 người họ cũng lắc đầu!”