Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 70: Đánh gãy Nhân Tham Quả Thụ



Chương 70: Đánh gãy Nhân Tham Quả Thụ

Ăn xong, Đường Tăng đứng dậy phủi phủi tay, thản nhiên bước ra khỏi cửa. Sau đó, rẽ sang 1 hướng, cứ như là hắn rất quen thuộc nơi đây vậy.

Đi xuyên qua vườn linh thảo, mùi hương thảo mộc thơm bát ngát, đủ loại dược thảo, linh căn khoe sắc khoe hương, làm người ta thần thanh khí sảng.

Đi hết vườn linh thảo thì tới vườn linh thực, đủ loại trái cây, rau củ 4 mùa, vô cùng phong phú.

Cuối cùng, đi hết đoạn đường, Đường Tăng mới đến dưới 1 gốc cây, dừng lại nhìn lên.

Trước mặt Đường Tăng hiện tại, là 1 đại thụ cao ngàn thước, cành lá rậm rạp, đâm thẳng lên trời, lá nào lá nấy tựa như lá chuối, thân cây to mấy người ôm không hết.

Trên cây vẫn còn 1 vài quả Nhân Sâm chưa chín, vẫn còn đung đưa, lắc lư trong gió như trẻ đánh đu, mùi hương phiêu đãng, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Cảm thán thì cảm thán, Đường Tăng vẫn không quên mục đích đến đây, liền vận pháp lực truyền vào 2 mắt, phát động Tuệ Nhãn. Hắn phải xem xem, vấn đề gì mà đến Chuẩn Thánh đại năng lâu năm Địa Tiên Chi Tổ cũng nhìn không ra.

Tuệ Nhãn mở ra, cảnh tượng trước mắt không khỏi làm Đường Tăng kinh hãi.

Bảo quang lượn lờ, tiên khí vờn quanh đâu không thấy nữa, mà chỉ thấy trước mắt tràn đầy oán khí cùng nghiệp lực, chúng giống như những con sâu mọt, giòi bọ, đang hủy hoại thần thụ từ bên trong vậy.

Tình hình hiện tại, nó đã ăn hết bộ rễ rồi, theo tiến độ này, chả bao lâu cả thân cây cũng không tránh khỏi số phận bi đát.

Cuối cùng, nếu không trị dứt điểm, Nhân Tham Quả Thụ, một trong thập đại Tiên Thiên Linh Căn sẽ cứ thế mà c·hết dần c·hết mòn hoặc tồi tệ hơn là bị ô nhiễm thành 1 cây ma thụ.

Cảnh tượng này không khỏi làm Đường Tăng nhớ lại 1 vài thuyết âm mưu tiền thế.

Đại khái là vì linh khí thoái hoá, nên Nhân Tham Quả Thụ rất khó ra hoa, kết quả. Do đó, người trồng cây đã phải nuôi dưỡng cây bằng huyết nhục của trẻ sơ sinh.



Đối với thuyết pháp này Đường Tăng khịt mũi coi thường.

Thứ nhất, Trấn Nguyên Tử là 1 vị phúc đức chân tiên, đã giác ngộ ra được đạo của chính mình. Ngài ấy đã cách cánh cửa Hỗn Nguyên Đại La không xa, nên không có lý do gì phải làm như thế để huỷ đạo đồ của mình cả.

Phải biết rằng nghiệp lực rất đáng sợ, cho dù là Thánh Nhân cũng phải kiêng dè.

Có người nói Thánh Nhân không sợ nhân quả nghiệp lực bám thân, thì đúng vậy thật, nhưng không có nghĩa là họ không bị ảnh hưởng gián tiếp.

Quá rõ ràng, Phong Thần lượng kiếp, các giáo đại chiến, rồi lại đến chư Thánh Đại chiến, không biết bao nhiêu sinh linh vô tội c·hết đi, để rồi số nhân quả nghiệp lực đó, đẩy tam giáo huyền môn về cõi chung yên.

Tiệt Giáo tan đàn xẻ nghé, Xiển Giáo năm bè bảy mảng, kẻ thì phản giáo, người thì tự thoát ra riêng, tự lập môn đình.

Thậm chí tam Thánh bị ép uống Vẫn Thánh Đan, bị cấm túc ở đâu cũng không rõ.

Thế mới thấy nghiệp lực đáng sợ thế nào.

Huống hồ, Trấn Nguyên Đại Tiên còn chưa phải là Thánh Nhân, lại phải càng sợ thứ đó phá huỷ đạo đồ của mình mới đúng.

Thứ hai, liên quan trực tiếp tới vấn đề thứ nhất, cây Nhân Sâm chính là bản thể của Trấn Nguyên Tử, nếu cây bị gì thì người bị ảnh hưởng nặng nề nhất chính là ngài ấy.

Bên cạnh đó, nó còn là linh căn trấn áp khí vận của cả Địa Tiên nhất mạch nữa, hệ luỵ mang lại đã vượt xa lợi ích rất nhiều.

Cuối cùng, vấn đề mấu chốt nhất, đó chính là Nhân Tham Quả Thụ là hấp thu và chuyển hoá Đại Địa Khí để kết quả, chứ có phải hấp thu Tiên Thiên Khí hay Hậu Thiên Khí đâu mà nói bởi vì linh khí thoái hoá, cây không kết được quả?

Thậm chí, những linh căn hàng đầu như Nhân Tham Quả Thụ còn có tác dụng thanh lọc và chuyển hoá tinh thuần linh khí, phản hồi để bồi bổ thiên địa nữa kìa!

Như thế thì oán khí và nghiệp lực này từ đâu chui ra? Không có gì là “tự nhiên nó bị vậy cả”.



Cố dùng Tuệ Nhãn dò xét thêm mấy lần, Đường Tăng mới phát hiện được có 1 sợi dây vô hình nối từ gốc của Nhân Tham Quả Thụ vào thẳng… hư không? Không! Không phải nối vào hư không mà là đoạn nối tiếp đã bị ai đó xóa đi vết tích.

Từng luồng từng luồng nghiệp lực cùng oán khí, từ sợi dây cứ đều đều đều đều truyền vào Nhân Tham Quả Thụ.

Nếu nhìn sơ qua thì giống như đang truyền máu cho bệnh nhân, nhưng thực chất là truyền bệnh độc cho người ta mới ác.

Đường Tăng bỏ vào mồm thêm mấy viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn, căng mắt ra tra xét, trán nổi cả gân xanh, mắt hiện cả tơ máu mà vẫn không thu hoạch được gì, nên thôi không tra xét nữa.

Tình hình không khả quan, Đường Tăng bình tâm tĩnh khí, hỏi thăm cố vấn Độn Khứ:

“Độn Khứ đại ca?”

“Chuyện gì?”

“Ngài thấy tình huống trước mắt như thế nào?”

“Ta cũng chỉ có thể cảm nhận được từ giác quan của ngươi thôi, nên khó mà cho ra kết luận được. Ngươi sờ vào sợi dây đó thử xem!”

Đường Tăng làm theo, nhưng rõ ràng là không thể nào đụng vào được sợi dây vô hình đó.

Độn Khứ thấy thế nói:

“Quả nhiên như ta dự đoán! Kẻ đứng sau chuyện này có thiên địa quyền hành rất lớn, với tình huống của chúng ta hiện tại, khó mà suy tính ra được! Bây giờ chỉ còn cách đánh gãy cây, phá rồi lại lập thôi!”



Thực tế thì Đường Tăng biết tỏng là trước khi hắn tới đây, Trấn Nguyên Đại Tiên có lẽ đã tìm đủ mọi cách rồi và kết quả là cũng không tra ra được. Dù sao thì ngài ấy cũng là 1 vị Chuẩn Thánh đại năng hàng thật giá thật mà.

Chủ yếu là câu nhờ vả sau, đó chính là nhờ hắn đánh gãy cây, phá rồi lại lập, tái tạo càn khôn, giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Nhưng tại sao phải là Đường Tăng? Thật ra chiếu theo nguyên tác có thể thấy, không cần Đường Tăng cũng được, nhưng nhất định phải là người trong đoàn đi thỉnh kinh, ví dụ như Ngộ Không chẳng hạn.

Thế mới có chuyện Ngộ Không là h·ung t·hủ đánh gãy cây Nhân Sâm, mà cuối cùng lại còn có thể kết bái với Địa Tiên Chi Tổ.

Đáng lý ra thì ngài ấy chỉ cần thả họ đi thôi mà, tại sao phải ra thêm 1 lời hứa là sẽ kết bái với Ngộ Không nếu cứu được cây trở lại?

Thì ra tất cả là do Ngộ Không trong vô tình, đã cứu cả Địa Tiên nhất mạch 1 mạng, Địa Tiên nhất mạch thiếu hắn 1 món nợ nhân quả rất lớn.

Biện pháp tốt nhất, chính là Địa Tiên Chi Tổ nhận hắn làm nghĩa đệ, cùng hưởng khí vận của cả 1 đạo thống, hợp tình, hợp lý vẹn cả đôi đường.

Chưa kể, sau này Ngộ Không thành Phật thì Địa Tiên nhất mạch cũng được thơm lây.

Quay trở lại chuyện chính, tại sao phải là người của đoàn thỉnh kinh đánh gãy mới được?

Đó chính là vì có thể hiểu thế này: ví Nhân Tham Quả Thụ như luật pháp (gánh chịu cả Địa Tiên đạo thống) ngay cả người làm luật (Trấn Nguyên Đại Tiên) cũng không thể phá vỡ quy định, chỉ có những cá nhân đặc biệt (đoàn thỉnh kinh) đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt (đang độ lượng kiếp) mới không bị phạm tội và chế tài (không bị khí vận phản phệ) cũng như không làm mất đi tính răn đe của luật (không làm căn cơ Địa Tiên nhất mạch dao động).

“Được rồi! Để bần tăng ra tay vậy!”

Nói rồi, Đường Tăng móc Cửu Bảo Tích Trượng ra cắm xuống đất, 2 tay chà xát làm động tác khởi động. Sau đó, hắn rút Bảo Trượng lên đập thẳng vào gốc cây.

“Oành! Oành! Oành!”

Tiên Thiên Linh Căn cũng không dễ b·ị đ·ánh bật gốc như thế, có lượng kiếp gia trì, Đường Tăng nốc thêm mấy viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn nữa, đánh 3 lần mới bật được gốc cây.

Điều đó làm Đường Tăng không khỏi nghi ngờ, có lẽ trong quỹ tích gốc, Trấn Nguyên Đại Tiên trong âm thầm dùng chút thủ đoạn trợ lực cho Ngộ Không nữa, hắn mới dễ dàng 1 gậy đánh bật cả gốc đơn giản như thế.

Trượng thứ nhất cây chấn động dữ dội, trượng thứ 2 cây bật nửa gốc, trượng thứ 3 mới hoàn toàn đánh bật gốc cây.

Tất nhiên, chắc là trước đó Trấn Nguyên Đại Tiên chắc cũng đã có để lại 1 chút ám chiêu, chứ như đã đề cập đấy, Tiên Thiên Linh Căn há nói đánh bật gốc là dễ!?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.