Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 68: (Nạn 17) Tứ Thánh thử thiền tâm? Tứ Thánh bị phiền tâm! (2)



Chương 68: (Nạn 17) Tứ Thánh thử thiền tâm? Tứ Thánh bị phiền tâm! (2)

Chuyện là sau khi thành đạo, tuy rằng Nữ Oa Thánh Nhân cũng không chém ra được bản ngã thi, nhưng để nàng kh·iếp sợ là nàng khi thử hợp nhất 2 thi vào bản thể thì lại thành công.

Phải biết, hợp nhất tam thi vào bản thể, khác với thu hồi tam thi về bản thể.

Về lý thuyết, chỉ khi hoàn chỉnh trảm ra tam thi, rồi tam thi hợp nhất, đẩy thực lực lên Thánh cảnh thì mới coi như chứng đạo tam thi.

Tuy nhiên, tất cả các vị Thánh Nhân đều không ai làm được điều đó. Đa số là trảm được 2 thi rồi dùng công đức chứng đạo. Chỉ có Thái Thanh Thánh Nhân trảm được 3 thi, nhưng cũng không hợp nhất được.

Hợp nhất tam thi vào bản thể thì mới đẩy thực lực lên, còn thu hồi về bản thể thì ai chả làm được. Cốt yếu là nó chỉ thu hồi đơn thuần thôi, không có sự biến hoá về chất nào ở đây cả.

Nữ Oa lúc đó phát hiện mình lại có thể hợp nhất được 2 thi vào bản thể, làm nàng vừa vui mừng, vừa kinh ngạc.

Dùng Thánh Nhân oai lực thôi diễn mới rõ: thì ra chỉ có Linh Bảo có đặc tính phù hợp với đạo pháp của chủ nhân, khi trảm thi kí thác vào đó, hoá thân mới theo sự dẫn dắt của đạo pháp mà hợp nhất được với bản thể.

Còn các vị khác, đa số vì truy cầu thực lực nhất thời, toàn là ký thác vào Linh Bảo càng mạnh càng tốt, chứ không thèm để ý nó có phù hợp với đạo của bản thân hay không.

Hoặc như Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, như đã từng nói. Bước đầu đi đúng, bước sau đi lệch, nên tới cuối cũng cũng không hợp nhất hoá thân vào bản thể được như Nữ Oa.

Có người nói, nếu họ đúng được 1 thi thì họ có thể hợp nhất 1 thi, chừa lại 1 thi được mà!? Không hề, nó không hoạt động như thế.

Tưởng tượng xem, tháo 2 bánh răng ra, lau chùi, đánh bóng lại cho chúng, khi lắp vào máy chạy rất êm.

Nhưng nếu tháo 2 bánh ra, 1 bánh cũng được lau chùi như thế, còn bánh kia đã bị thay đổi kết cấu mất rồi, gắn cả 2 vào máy tất nhiên là máy không chạy được nữa.

Hay nếu chỉ gắn 1 bánh răng vào, bỏ cái bánh răng “hỏng” ra thì lại càng hiển nhiên là máy không hoạt động được.

Quay trở lại vấn đề chính, Lê Sơn Lão Mẫu chính là thiện thi của Nữ Oa, thay tên đổi họ tới lui Tam giới.

Phần đa hậu bối đều không biết thân phận chân thật của nàng, chỉ biết rằng nàng tồn tại đã từ rất lâu rồi.

Thấy nàng hay lui tới đạo trường của Tây Vương Mẫu, nên nhầm tưởng nàng là 1 trong 3000 khách năm xưa nghe đạo ở Tử Tiêu Cung mà thôi.

Lần kiếp nạn này, Đa Bảo Như Lai đang đắn đo có nên tự hoá thân thành nhân vật “mẫu thân” hay không, thì chợt nhớ ra có 2 vị phù hợp.

Trong đó Tây Vương Mẫu đóng cửa miễn tiếp khách, chỉ mời được Lê Sơn Lão Mẫu mà thôi.

“Nói ra cũng thật trùng hợp, bổn cung cũng đang có chuyện muốn gặp các ngươi, không ngờ tiểu tử kia lại tự động tới tìm ta hỗ trợ bố trí kiếp nạn!”

Đường Tăng nghe vậy ngồi thẳng lưng lên, tay chống cằm hỏi:



“Ngài tìm bọn ta làm gì? Năm đó ta nhờ ngài giúp ta, kết quả là bị cho leo cây, bây giờ ngài tìm ta để tặng pháp bảo bồi thường à? Thế thì bần tăng xin cám ơn trước!”

Nữ Oa…

“Ta không biết gì hết, ta là Lê Sơn Lão Mẫu, chuyện của Nữ Oa nương nương can hệ gì đến ta?”

“Ngài…Nương nương, ngài học thói xấu đó từ ai vậy?”

“Hừ! Ngươi chứ còn ai nữa! Thôi được rồi, năm đó mặc dù là bản cung cũng bất đắc dĩ, không cứu ngươi được, nhưng cũng quả thật là thiếu sót của ta. Như vậy đi! Coi như bản cung thiếu ngươi thêm 1 món nợ nhân quả! Thế nào?”

Đường Tăng chề môi nói:

“Ngài là mắc nợ nhiều quá nên không sợ nợ thêm nợ chứ gì? Thôi được rồi, ta người nhỏ không chấp nhất với người lớn? Không thì chắc ta lại giống như Hồng Vân bị Tây phương 2 Thánh âm thầm thủ tiêu để khỏi trả nợ mất!”

“Hừ! Bản cung là bất đắc dĩ thật, không phải vô sỉ, thất tín như 2 lão già c·hết tiệt kia!”

Nữ Oa chống nạnh, hùng hổ nói.

“Được rồi, được rồi! Ta đùa ngài chút thôi. Dù sao mọi chuyện cũng đã có ‘định số’ ngài có đến cứu ta được lần 1 thì lần 2, lần 3 ta cũng bị ám toán mà thôi! Quên nữa, ngài nói là tìm bọn ta làm gì nhỉ?”

“Bổn cung tới thăm tiểu Sa Sa!”

“Tiểu Sa Sa? Ý ngài là… lão Sa?”

“Ừm”

“Ngài với hắn có quan hệ gì mà lại đến thăm?”

Đường Tăng nghi vấn.

“Hạo Thiên không nói với ngươi à? Quyển Liêm là sinh linh đầu tiên được ta tạo ra lúc ta luyện tay á, nên nếu xét về mặt nào đó thì ta có thể là mẫu thân của hắn!”

“Thảo nào, thảo nào! Thảo nào mà bóng người ta nhìn thấy lúc dùng Tuệ Nhãn dò xét thân thế của lão Sa lại quen thuộc như vậy!”

“Hì hì! Có phải là bị bóng lưng của tỷ tỷ hớp hồn rồi không?”

Nữ Oa xoay 1 cái, làm 1 tư thế tự cho là phong thái mê người nói.



“Dừng! Nương nương, ngài nên nhớ bây giờ ngài vẫn đang trong hình dạng 1 trung niên phụ nhân đấy! Đừng huỷ hoại Tuệ Nhãn của bần tăng!”

“Ngươi!”

Nữ Oa nương nương tức giận quá đỗi, nếu không phải nàng thiếu hắn quá nhiều ân tình, thì nàng đã cho tên này biết như thế nào là Hồng Hoang đệ nhất nữ Thánh Nhân rồi.

“Đùa thôi, đùa thôi! Lại nói, lão Sa rốt cuộc là loại sinh linh gì vậy?”

Nữ Oa nhún nhún vai nói:

“Ta cũng không biết nữa, lúc đó ta chỉ mới sơ nhập Tạo Hoá chi đạo, ta liền thử dùng đất, cát, nước trộn linh tinh lại xem sao. Ta thử 1 hồi lâu thì toàn là thất bại, chỉ có hắn là sinh ra linh tính, tuy nhiên thì hình thái không ổn định cho lắm, nên ta thu hắn vào Sơn Hà Xã Tắc đồ. Về sau, thấy Hạo Thiên nhậm chức mà không có bộ hạ nên ta mang Sa Sa ra theo hắn hầu cận. Tưởng đâu cũng được chức vị nhàn tản là tốt rồi, ai dè bọn c·hết tiệt kia lại hại nó thảm như thế!”

Nàng hậm hực nói.

Cũng may, đây là thiện thi, chứ ác thi Vạn Yêu Nữ Vương thì có khi nộ khí của nàng đã đâm thủng nóc nhà rồi.

Đường Tăng nghe xong gật gù, vậy là đã rõ hết thân thế của các đồ nhi.

Ngộ Không là thiên sinh địa dưỡng. Tương truyền trên Hoa Quả Sơn có 1 tảng đá rất lớn, bề cao ba mươi sáu thước năm tấc, chu vi hai mươi bốn thước, mặt trên có chín lỗ thông thiên, bốn bên có tám ô thông ra rừng rậm. Ngày đêm hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, nứt ra một viên trứng đá, sinh ra Thạch Hầu.

Bát Giới là Tiên Thiên nhân tộc, dưới cơ duyên được Ngọc Đế thu về dưới trướng. Nói thẳng ra là đồ đệ của Ngọc Đế, nhưng không muốn lời ra tiếng vào nên 2 thầy trò chỉ coi nhau như quân thần.

Còn lão Sa, hoá ra lại là sinh linh đầu tiên Nữ Oa “nặn” ra, về bản thể có thể miễn cưỡng coi hắn là “cát chảy” hoá hình đi.

Tiểu Bạch Long thì không cần phải nói, chắc chắn là “con ghẻ” của Tây Hải Long Vương rồi, không có con ruột nào lại bị cha ruột tuyệt tình như thế…

“Nương nương, nếu ngài thấy bất mãn bọn hắn, sao ngài không ra tay?”

Đường Tăng làm động tác khứa cổ nói.

Nữ Oa thở dài, bất đắc dĩ:

“Ngươi không biết đâu, hiện tại Thánh Nhân bọn ta bị quản thúc rất nghiêm ngặt. Hừ! Cũng tại mấy lão già c·hết tiệt kia! Đánh đánh g·iết g·iết, suốt ngày cứ mưu kế, tranh đấu! Rốt cuộc không phải phần thắng cũng thuộc về 2 tên kia sao? Được rồi, nói tới đây thôi, không thì bên kia sinh nghi! Con cá nhỏ đi theo ngươi ta cũng an tâm rồi!"

"Chờ đã nương nương! Ngài có thể cho ta 1 vật gì đó để làm tin không? Kiểu như thứ gì liên lạc với ngài dễ ấy? Ta cảm giác sẽ có lúc cần tới ngài nha! Sơn Hà Xã Tắc Đồ gì đó cũng được!”

Nữ Oa dùng đôi mắt đẹp liếc Đường Tăng nói:

“Sơn Hà Xã Tắc Đồ nào có công dụng truyền tin? Đây! Đây là 1 mảnh lân phiến của bổn cung, không lấy thì thôi!”

“Lấy, lấy chứ! Đa tạ nương nương!”



Đường Tăng nhanh tay chộp mảnh lân phiến bỏ vào Ngũ Đạo Bì Lô Mũ 1 cách vô cùng “mượt mà” sau đó chắp tay cám ơn Nữ Oa.



Phòng bên kia.

“Nào nào, Trân Trân uống với Không ca ca thêm 1 ly nữa đi nào! Ta nói cho nàng biết, đây là ngự tửu của Ngọc Đế, năm đó lão Tôn đại náo Thiên Cung, còn cất giữ lại được mấy bình!”

Trân Trân nghe vậy thầm nghĩ, pháp lực ba người bọn hắn cao hơn 3 con súc sinh này không biết bao nhiêu cấp độ, cho dù là ngự tửu của Ngọc Đế thì 3 tên này cũng sẽ say trước họ mà thôi.

Thế là:

“Ai nha! Không ca ca thật là lợi hại, Trân Trân thật thích Không ca ca!”

Phía bên trái thì:

“Oẳn tù tì, ra cái gì ra cái này!” x2

“A ha ha! Ái Ái lại thua rồi, lại đây để Trư ca ca phạt Ái Ái 1 ly rượu nhé!”

“Hừ! Ta không tin ngươi có thể thắng mãi, chơi lại!”

Còn phía bên phải:

“Liên Liên cô nương, lão Sa cùng cô nương thi xem 50 vò ngự tửu này, ai uống được nhiều hơn nhé!”

“Được!”

Nhưng Trân Trân, Ái Ái, Liên Liên đâu có ngờ rằng, Ngộ Không, Bát Giới và Sa Tăng đã uống hết mấy viên thuốc chống say rượu, do Ô Sào bào chế mà Đường Tăng đã đưa cho họ rồi.



Sáng hôm sau, Trân Trân, Ái Ái, Liên Liên quần áo xộc xệch, nằm ôm nhau trông rất “cay mắt” có vẻ như còn chưa tỉnh rượu.

Lê Sơn Lão Mẫu bước vào thấy cảnh này thở dài, lắc đầu giá vân về đạo trường, nhưng thực chất trong lòng đã cười muốn nội thương.

Trong khi đó, thầy trò Đường Tăng đã tiếp tục lên đường không biết từ đời nào.

Đến chừng cuối ngày hôm đó, 1 vị Hộ Giáo Già Lam mới dám đánh bạo vào lay 3 vị “mỹ nữ” dậy, kết quả là:

“AAAAAAAAAA”X3
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.