Trong khi các “bô lão” trên Thiên Đình đang tổ chức “Hội Nghị Diên Hồng” thì thầy trò Đường Tăng dưới này đã qua được bờ bên kia sông Lưu Sa và đi được 1 quãng cũng rất xa.
Hôm nọ, đang đi giữa vùng hoang vắng thì Tuệ Nhãn thần thông báo hiệu liên hồi. Đường Tăng cố nhớ lại, thì ra đã sắp tới kiếp nạn Tứ Thánh thử thiền tâm, bèn triệt hồi Già Thiên Xích Tán, tránh bị nghi ngờ.
Quả nhiên, khi sắc trời vừa sập tối, Kim Ô đã khuất bóng Tây phương, thì thầy trò bắt gặp 1 căn nhà to lớn, trang hoàng lộng lẫy sừng sững phía trước.
Nguyên thần giao lưu, 4 thầy trò hình thành 1 kênh chat truyền âm nội bộ:
“Sư phụ! Bọn họ lại giở trò gì đây?”
Ngộ Không xung phong hỏi.
Đường Tăng cười khẩy trả lời:
“Thử thiền tâm, thử xem thầy trò ta còn động lòng phàm không ấy mà!”
“Đại loại là cho mấy cô gái ra dụ hoặc chúng ta, nên các con nhớ cẩn thận! À! ‘Người mẹ’ để ta xử lý!”
Bát Giới há hốc mồm, kinh ngạc:
“Sư phụ! Gu ngài mặn dữ vậy?”
“Ai chà! Con heo mập, đừng bôi bác bần tăng! Nhân vật ‘người mẹ’ chính là do Lê Sơn Lão Mẫu biến hoá thành đấy, con có ứng đối nổi không?”
“Ấy, ấy! Lão Trư nhỡ mồm, sư phụ chớ trách!”
“Được rồi, ta cũng nói luôn: Trân Trân là Từ Hàng, Ái Ái là Phổ Hạnh, Liên Liên là Văn Trí, các vị Bồ Tát hoá thành, ráng lo liệu cho tốt!”
“Yes sir!”x3
Nói thì nhiều, nhưng thực chất chỉ giao lưu thoáng qua, vừa đủ thời gian để gia chủ chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra, 1 vị phu nhân đã độ trung niên, nhưng phong vận vẫn ngời ngời bước ra hỏi thăm mấy thầy trò:
“Chẳng hay chư vị là…?”
“Mô Phật! Bần tăng Đường Tam Tạng, ngài cũng có thể gọi ta là Đường Tăng. Thầy trò ta từ Đông thổ Đại Đường phụng mệnh bản tâm đi đến Tây Trúc thỉnh chân Phật, cầu chân kinh!”
“Hôm nay trời sập tối mà quanh đây chẳng có bóng người, may sao gặp được nhà thí chủ. Chẳng hay có thể cho thầy trò ta tá túc một đêm! Được không?”
“Không à? Không thì thôi vậy, ta đi đây! Tạm biệt thí chủ!”
Vị phu nhân kia chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy mấy thầy trò định quay lưng đi liền hồi thần lại nói:
“Đứng lại! Lão thân còn chưa trả lời mà?!”
Đường Tăng nghe vậy cũng đành quay đầu, vốn dĩ hắn cũng không trông chờ trò vặt của hắn có thể qua mặt được vị đại năng này.
“Mô Phật! Bần tăng thấy thí chủ không trả lời, tưởng đâu thí chủ không đồng ý!”
“Được rồi! Trời cũng tối rồi, xin mời các vị vào nhà, tránh hùm beo, rắn rết!”
Mặc dù nói thế, nhưng ánh mắt nàng toát lên 1 vẽ vô cùng bất mãn, kiểu: Hừ! Ta đáng sợ như thế sao?
“Đa tạ thí chủ!”
Đường Tăng giả vờ không nhìn thấy, vui vẻ bước vào nhà.
Sau khi cơm nước xong xuôi, trò chuyện cũng đã lâu, vị phụ nhân có vẻ không kiên nhẫn nữa, trực tiếp vào chủ đề chính, cười nói:
“Hoà thượng! Ta thấy ngươi còn trẻ, đi Tây phương xa xôi thỉnh kinh làm gì! Chi bằng ở lại đây làm rể nhà ta, cưới vợ đẹp, ở nhà cao cửa rộng, sống trong giàu sang phú quý, có phải tốt hơn không?”
“Vị phu nhân này! Bà biết sư phụ của ta còn trẻ, vậy mà còn nói chuyện cưới xin? Bà là ‘thợ săn Hồng Hài Nhi’ à?”
Bát Giới lúc này chen mồm vào nói, thậm chí còn vận dụng 1 số cụm từ thú vị, học được từ chỗ sư phụ.
Lê Sơn Lão Mẫu không biết “Thợ săn Hồng Hài Nhi” là cái quái gì, nhưng cũng hiểu được đại ý Bát Giới muốn nói, nên cười đáp:
“Tiểu hoà thượng hiểu lầm rồi! Lão thân mặc dù goá chồng đã lâu, nhưng cũng chưa có ý tái giá! Chẳng qua là nhà ta có 3 cô con gái, cũng tới tuổi cập kê, thấy sư phụ ngươi tướng mạo…tướng mạo cũng tạm được, nên gợi ý đôi lời ấy mà!”
(Đường Tăng vẫn luôn trong trạng thái dịch dung thành “trai xấu”)
Dừng 1 chút, Lê Sơn Lão Mẫu nói tiếp:
“Ta thấy ngươi còn sốt sắng hơn sư phụ ngươi nữa! Làm sao? Để ta gọi các nàng ra cho các ngươi gặp mặt, ưng ý cô nào thì có thể lựa chọn tìm hiểu. Nếu cả 2 tâm đầu ý hợp, có thể ở lại làm con rể của lão thân!”
Nói rồi, không đợi thầy trò có cơ hội từ chối, Lê Sơn Lão Mẫu vỗ tay, 3 cô thiếu nữ nấp sau tấm rèm châu, oanh oanh yến yến bước ra.
Đường Tăng thấy cảnh này mí mắt giật không ngừng, kiểu: Lão Mẫu! Ngài chuyển sang nghề làm má mì từ khi nào vậy?
Sau đó cả 3 cô xếp thành 1 hàng, cung kính thi lễ:
“Trân Trân”
“Ái Ái”
“Liên Liên”
“Xin thỉnh an mẫu thân! Xin ra mắt các vị!” x3
Đường Tăng giả vờ nhắm mắt niệm kinh, Ngộ Không ngoáy mũi, Bát Giới giả vờ thích đến chảy dãi nhưng đang cố kềm chế, Sa Tăng thì ngoẹo đầu sang 1 bên giả ngốc.
Lê Sơn Lão Mẫu thấy thế bèn quay qua Đường Tăng hỏi:
“Hoà thượng, ngươi chọn ai?”
Đường Tăng mở mắt ra, không nói gì, đưa tay lên hướng về phía nàng.
Lê Sơn Lão Mẫu cũng bối rối rồi, nàng không ngờ tên này lại táo bạo như vậy, định nói gì đó thì Đường Tăng đã biến chiêu. Tay đang giơ lên giữa chừng thì chuyển sang khua khua nói:
“Phu nhân xin hãy thứ lỗi cho ta! Bần tăng hiện tại 1 lòng hướng Phật, còn các đồ nhi của ta ý muốn như thế nào ta không ngăn cấm!”
Lê Sơn Lão Mẫu biết là mình đã hiểu lầm, suýt nữa là gây ra chuyện xấu hổ, nên cũng khó chịu nói:
“Được! Nếu ngươi đã không muốn thì lão thân cũng không ép! Để lão thân dẫn ngươi đến phòng khác nghỉ ngơi, còn chuyện ở đây cứ để cho tụi nhỏ tự giải quyết!”
Nói rồi, nàng ra hiệu Đường Tăng đi theo. Đi ra khỏi cửa, đóng cửa phòng lại, để cho mấy người trong đó làm gì thì làm.
Qua gian phòng khác, Lê Sơn Lão Mẫu chưa kịp đi ra ngoài, Đường Tăng đã đóng cửa lại, làm nàng không khỏi nghi ngờ lần nữa.
“Hoà thượng, ngươi…”
“Đường Tam Tạng tham kiến Nữ Oa nương nương! Nữ Oa nương nương thánh thọ vô cương, pháp lực vô biên, xưng bá giang hồ, nhất thống Tam giới, thiên thu vạn đại…”
“Dừng dừng dừng! Ngươi xem bổn cung là phường chợ búa chắc? Nhưng làm sao ngươi biết được thân phận của bổn cung?”
“Nương nương, năm đó là ta tiết lộ thiên cơ cho ngài, ngài không nhớ sao?”
“Kim Thiền Tử, quả nhiên ngươi không bị mất trí nhớ! Ngươi không sợ bổn cung nói chuyện này lại với mấy vị kia sao?”
“Vị nào? Ngài có chơi với ai đâu? Với lại chẳng phải hôm nay ngài là đến tìm ta sao?”
Nữ Oa nương nương cũng hết cách với tên này, kể từ khi nàng quen biết tên này, hắn đã cà lơ phất phơ như vậy rồi.
“Năm đó cũng nhờ ngươi, nếu không có lời nhắc nhở của ngươi, con đường thành đạo của ta cũng không được suôn sẻ như hôm nay!”
Thì ra Lê Sơn Lão Mẫu chính là thiện thi của Nữ Oa nương nương.
Năm xưa, Kim Thiền Tử biết sau này mình sẽ b·ị b·ắt đi thỉnh kinh, nên tính kế mách nước cho Nữ Oa về con đường thành đạo của nàng, định dùng ân tình đó để sau này nàng cứu mình 1 phen.
Khi đó, Nữ Oa chỉ mới Đại La Kim Tiên viên mãn cảnh giới, còn đang băn khoăn không biết trảm thi như thế nào, thì bắt gặp 1 con Hung Trùng 6 cánh thực lực cường hãn xuất hiện.
Phục Hy huynh trưởng đã được 2 vị yêu Đế mời lên Yêu Đình nghị sự, ở đạo trường Phượng Tê Sơn chỉ còn lại 1 mình nàng.
Tưởng rằng mình sắp làm mồi cho Hung Trùng, định liều mạng với nó, thì nó nói:
“Không nên gia nhập Yêu Đình! Trảm thi… Linh Bảo… phù hợp đạo!”
Sau đó, nó dường như sợ sệch điều gì đấy bỏ chạy đi mất dạng.
Ít lâu sau, cơ duyên trảm thi của nàng tới, con quạ ghẻ Đông Hoàng Thái Nhất ỷ vào Hỗn Độn Chuông, nhân cơ hội đại huynh không có ở nhà, ép nàng phải làm đạo lữ của hắn hoặc gia nhập Yêu Đình.
Trong cơn tức giận, nàng chuẩn bị trảm thi thì nhớ lại lời Hung Trùng, không biết trời xui đất khiến thế nào, nàng đã chém ra ác thi Vạn Yêu Nữ Vương, ký thác vào Sinh Mệnh Châu.
Sinh Mệnh Châu này chỉ là 1 kiện Trung Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng lại là Đồng Sinh Linh Bảo của nàng, rất phù hợp với đạo pháp của Nữ Oa.
Thái Nhất lúc đó cũng mới chỉ là Đại La viên mãn, bị Nữ Oa lâm trận đột phá, đánh rụng hết không biết bao nhiêu lông quạ, chật vật trốn chạy.
Lại nói tiếp, tới khi Nữ Oa tạo ra nhân tộc, nàng mới chém ra thiện thi là Oa Hoàng Thánh Mẫu, thì lại ký thác vào Tạo Nhân Tiên, 1 kiện Hậu Thiên Công Đức Chí Bảo do dây Hồ Lô hoá thành.
Tới khi thành đạo rồi, Nữ Oa mới biết không phải mình bị ma xui quỷ khiến, nghe lời con Hung Trùng đó, ký thác thiện, ác 2 thi vào những Linh Bảo yếu ớt thay vì Hồng Tú Cầu và Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Mà là từ sâu trong tiềm thức của nàng, cũng đã thôi thúc nàng đi theo hướng đó.