Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 64: Huệ Ngạn bị đòn, luyện lại 2 bảo



Chương 64: Huệ Ngạn bị đòn, luyện lại 2 bảo

Sau khi về tới chân giới mọi người đều bình thường, chỉ có Sa Tăng trên cổ ra thêm 1 cái vòng Kim Cô, trong thức hải có thêm 1 cục sạn, à nhầm, một viên Xá Lợi chìm nổi, chính là hiện tại thân Khuê Thác Tư.

Ổn định tình hình, mọi người giả vờ hơi chếnh choáng 1 xíu, còn Sa Tăng hắn biết mình không giỏi diễn xuất, nên lấy viên thuốc Đường Tăng đưa nhai nát, một mùi vị khó tả xộc lên khiến nước mắt nước mũi hắn trào ra như suối.

“Huhuhu!”

Cứ thế, lão Sa ôm đầu, gục xuống đất khóc như mưa, Trương Thiên Xương thấy thế cũng sửng sốt một chút, sau đó nhớ lại lời Đường Tăng dặn, giả vờ lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.

Tội nghiệp Mộc Tra, lúc bị nh·iếp vào Sát Na giới, hắn còn đang ngự mây đáp xuống, nên khi vừa trở về, hắn cũng còn đang trên mây.

Trong khi còn hơi choáng váng, chưa biết chuyện gì xảy ra thì nghe tiếng khóc kinh hồn của Sa Tăng, giật mình lảo đảo, té khỏi đám mây rơi xuống đất.

“Oạch!”

“Ai da!”

“Huệ Ngạn Hành Giả? Ngài đang bắt chước động tác bổ nhào lên Cân Đẩu Vân của lão Tôn sao? Sao lại ngã lộn cổ từ trên mây xuống thế kia?”

Tôn Ngộ Không hí ha hí hừng chạy lại, lôi Mộc Tra dậy mà cũng không quên đùa cợt hắn 1 cái.

“Đau đau đau! Hầu tử nhẹ tay thôi, cánh tay của ta sắp rơi ra rồi đây này!”

“Ấy ấy! Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của lão Tôn!”

“Mô Phật! Chẳng hay Huệ Ngạn Hành Giả bị làm sao mà lại té ngã tại đây?”

“Vô Lượng Phật…ui da… Chủ! Hôm nay Từ Hàng Bồ Tát tính toán được các ngươi mắc nạn nơi đây, nên sai ta tới trước giúp các ngươi hàng phục hung yêu!”



“Mô Phật! Vậy thì đa tạ Hành Giả!”

Nói rồi, Mộc Tra cứ đầu óc mơ hồ bước tới chỗ Sa Tăng đang khóc ròng nói:

“Quyển Liêm Tướng Quân, năm xưa ngươi vì phạm tội mà bị đày xuống đây chịu phạt, may mắn được Từ Hàng Bồ Tát nói đỡ cho. Hôm nay, người thỉnh kinh đã tới, ngươi có nguyện ý phò tá hắn về Tây Phương thỉnh kinh để lấy công chuộc tội không?”

“Hụ HỤ hỤ! Ta đồng ý!”

“Được rồi! Ngươi không cần khóc nữa đâu, lúc nãy chỉ là ảo cảnh của Phật Chủ ban xuống để khảo nghiệm ngươi thôi, mặc dù ngươi đã thất bại, phải đeo Kim Cô trấn thủ bản tâm. Nhưng không sao cả, chỉ cần đến được Tây Phương, công thành danh toại, vòng Kim Cô tự khắc biến mất!”

“hỤ hụ Hụ! Cám ơn Hành Giả đã giải hoặc!”

Đúng lúc này, trên trời rơi xuống từng cánh sen trắng, Phật âm tiên nhạc nổi lên, một vị bạch y nữ sĩ 1 tay nâng Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, 1 tay cầm nhành dương liễu, ngự Bạch Liên đáp xuống.

Từ Hàng Bồ Tát vừa ra sân, chưa kịp nói gì, cả đám Đường Tăng cũng chưa kịp “hành lễ” thì Huệ Ngạn Hành Giả xum xuê lại khoe công.

“Ta đã làm xong hết theo lời dặn của Bồ Tát rồi!”

Từ Hàng được điều này, mỉm cười định khen Huệ Ngạn Hành Giả thì hắn lại nói tiếp.

“Ta đã giúp Đường Tăng thu phục Quyển Liêm Tướng Quân, giúp Quyển Liêm giải đáp nghi hoặc, lúc đó ta đã…”

Huệ Ngạn nói không ngừng, nhưng càng nói, sắc mặt Từ Hàng càng tối lại, đứng xa xa đám người Đường Tăng còn cảm nhận được rõ rệt sát khí từ trên người Từ Hàng bốc lên ngùn ngụt.

Ấy thế mà Huệ Ngạn Hành Giả đứng gần nhất lại dường như chẳng cảm nhận được gì, thậm chí hắn càng kể càng hăng.



Trong khi đó, Từ Hàng đã tức muốn nổ phổi, lồng ngực nàng trập trùng không ngừng chính là minh chứng.

Từ Hàng khó chịu vô cùng, kéo theo Huệ Ngạn Hành Giả bay đi đâu mất, không một lời từ biệt.

Nếu nghe kĩ vẫn có âm thanh vọng lại, đại loại là:

“Hu hu hu! Bồ Tát sao người đánh ta a?”

“Bản tôn kêu ngươi làm những việc đó khi nào? Ta chỉ kêu ngươi ổn định tình hình, sau khi ta đến thì sẽ làm nốt phần còn lại! Ai bảo ngươi tài lanh làm hết mọi chuyện?”

“Hu hu hu! Bồ Tát đừng đánh mông ta nữa, lúc nãy té ngã còn đau lắm! Đúng rồi! Chắc là lúc nãy ta bị ngã nên nhớ nhầm! Huhu! Bồ Tát tha cho ta đi!”

“Không cần nhiều lời! Về tới Từ Hàng Tĩnh Trai bần ni sẽ tính sổ với ngươi!”

Đường Tăng lắc đầu thở dài:

“Mô Phật! Vì đại nghiệp mà phải để Huệ Ngạn Hành Giả chịu khổ rồi! Các đồ nhi 1 phút mặc niệm cho cái mông của Huệ Ngạn Hành Giả!”

Mấy sư đồ đứng thành 1 hàng, rất chi là thành kính phân ưu với cái mông của Mộc Tra. Trong đó, Sa Ngộ Tịnh vẫn còn đang rất hụ hụ, người ngoài không biết nhìn vào, chắc tưởng rằng hắn thành tâm mặc niệm cho cái mông của Mộc Tra thật cũng nên.

“À quên nữa! Lão Sa chịu cực rồi! Đây! Nhai nát viên thuốc này ra sẽ không còn cảm giác cay xè, nước mắt tuôn rơi nữa!”

Đường Tăng đưa cho Sa Tăng 1 viên thuốc khác, Sa Tăng nhanh chóng bỏ vào miệng, nhai nát ra, 1 hương vị ngọt ngào cùng mùi thơm dịu nhẹ, đánh tan hương vị khó tả làm hắn chảy nước mắt nãy giờ.

“Sư phụ! Thuốc này rất ngon, có thể cho ta thêm 1 viên không?”

“Thật ra nó không phải là thuốc, nó là kẹo! Đến đây, mỗi người 1 viên, ăn nhiều quá sẽ bị sâu răng đó!”

“Sư phụ, sư phụ! Lúc nãy Sa sư đệ ăn mất 1 viên, bây giờ ngài lại cho đệ ấy 1 viên nữa là 2 viên, ngài có thể cho ta 2 viên giống đệ ấy không?”



Bát Giới bỏ viên kẹo vào mồm, hương vị ngọt ngào thanh mát của viên kẹo làm hắn không kìm lòng được, nhai rôm rốp rồi nuốt ực trong tích tắc, làm hắn tiếc hùi hụi, năn nỉ Đường Tăng cho thêm 1 viên.

“Không được! Trường hợp của Ngộ Tịnh là khác, con là khác, với lại sắp đến giờ cơm rồi, không được ăn kẹo nhiều!”

Đùa nghịch 1 chút, Đường Tăng lấy ra 1 bọc kẹo mới toanh đưa cho Tứ công chúa Trương Thiên Xương, để nàng mang về cho phụ hoàng, mẫu hậu cùng các tỷ muội.

Sau đó, Ngộ Tịnh và Thiên Xương cũng bịn rịn rất lâu mới chia tay trở về Thiên giới.

Đường Tăng lấy ra Vô Lượng Ngọc Bình, quăng nó xuống sông nó liền biến lớn, mấy thầy trò chui vào như chui vào tàu ngầm, đóng nắp bình lại rồi bấm pháp quyết điều hướng cho nó trôi về phía bên kia bờ sông Lưu Sa.

Trong lúc đó, Đường Tăng lại lấy ra Tạo Hoá Hắc Đỉnh, Lục Diệp Thần Phiến cùng Chư Hoả Huỳnh Đăng, chuẩn bị luyện hoá lại Linh Bảo cho Sa Tăng.

Trước tiên là luyện lại Hàng Yêu Bảo Trượng, hàng này cũng thuộc hạng Thượng Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, cũng do 1 tay Thái Thượng Lão Quân rèn cho Ngọc Đế, để ngài tặng cho ái tướng.

Bởi vậy chất lượng thì miễn phải bàn, nhưng Đường trưởng lão vẫn thấy có chỗ có thể tối ưu thì sao mà không làm.

Giống như lần trước, bỏ thêm vỏ lột xác Kim Thiền, tinh huyết của lão Sa cùng 1 vài loại linh tài khác, luyện trong 7 ngày, 7 đêm, cho ra lò 1 kiện Cực Phẩm Bản Mệnh Linh Bảo: Hàng Ma Nguyệt Nha Sạn, uy lực vô cùng, lão Sa cầm lên vô cùng vừa tay.

Tiếp theo, Đường luyện khí sư lại lấy ra: Hàng Yêu Phủ, Thụ Yêu Lão Lão (nó đang bị nhét 1 cái giẻ vào mồm để không kêu la được) cái phân thân của Câu Trần, cùng với 1 số phụ gia khác như cũ.

Thụ Yêu Lão Lão bản thể là 1 cây Lôi Kích Mộc, được phân thân của Câu Trần điểm hoá, chính vì thế dùng để luyện chung với phân thân của Câu Trần thì còn gì bằng.

Còn phân thân của Câu Trần, mặc dù chỉ là 1 cái phân thân, nhưng vẫn còn sót lại 1 chút thần diệu. Người khác có thể không dám dùng để luyện bảo, nhưng Đường trưởng lão thì “say no”.

7 ngày 7 đêm sao, Hàng Yêu Phủ lột xác, cũng là 1 kiện Cực Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, uy năng mạnh mẽ, nếu b·ị c·hém trúng, v·ết t·hương sẽ bị thiêu đốt như vết bỏng bởi sét đánh vậy, khó mà lành lại.

Cây chiến phủ này được Đường Tăng mệnh danh là: Lợi Duy Thản Chiến Phủ.

*P/s: Lợi Duy Thản Chi Phủ = 利维坦之斧 = Rìu Leviathan
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.