Đến tận đây, 1 vị Đại Đế (fake) nữa đã vẫn lạc dưới tay thầy trò Đường Tăng.
Phân thân của Câu Trần yếu sao? Không hề! Ngược lại hắn rất mạnh, mạnh hơn cái hoá thân giẻ rách của Tử Vi nhiều. Nhưng rồi sao? Hắn quá ngạo mạn, hắn cho rằng thực lực mình cao hơn 1 bậc, lại có Đại Đế quyền hành trong tay, dễ gì mà thua được?
Đúng vậy, dễ gì mà thầy trò Đường Tăng thua được.
Bởi vậy, dân gian mới có câu “2 đánh 1 không chột cũng què” đằng này lại là 4 thầy trò hội đồng người ta thì có “quá đáng” không cơ chứ.
Lại nói, Tây Cực Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế chấp chưởng quần lôi, nên hắn thiên về t·ấn c·ông tầm xa, nếu gặp kẻ tầm thường thì chịu 1 đòn phủ đầu của Câu Trần thôi là từ đó về sau không ngóc đầu lên nổi rồi.
Nhưng thầy trò 4 người há lại là nhân vật tầm thường? Toàn là đầu có “sạn” lắc kêu đôm đốp cả rồi.
Cho nên, đợt công kích tổng lực đầu tiên, Câu Trần chủ quan, để Ngộ Không, Bát Giới và Khuê Thác Tư áp sát, thì hắn đã toang từ khi ấy rồi.
Sau khi hạ sát được Câu Trần, Khuê Thác Tư như trút được bao nhiêu ngột ngạt trong lòng, cầm búa giơ cao, ngửa đầu lên trời thét dài.
Dưới ánh nắng, 1 thân ảnh lực lưỡng, mình trần chân đất, đầu thì bóng lưỡng, râu thì chơm chởm, trên tay còn cầm 1 chiến phủ dính đầy máu huyết.
Toàn thân hắn thì là những phù văn màu đỏ do bị nguyền rủa, không những không làm xấu đi, mà ngược lại, lại càng tôn lên cái nét oai hùng, hoang dã của 1 kẻ sát thần.
Đường Tăng thu hồi Vô Địch Kim Chung, thả Tứ công chúa ra để nàng chạy lại vuốt ve, hỏi thăm tình lang. Trong khi đó, Ngộ Không quay sang hỏi:
“Sư phụ, người xem Sa sư đệ như thế…có bị ảnh hưởng gì không?”
“Ý con là những vết nguyền rủa màu đỏ trông như hình xăm ấy à?”
“Vâng!”
“Không sao, chẳng qua chỉ là 1 biện pháp để Câu Trần biết ai là kẻ s·át h·ại phân thân hắn thôi, chỉ cần lão Sa không thả Khuê Thác Tư ra thì đố cha đứa nào biết! Thần là do Khuê Thác Tư g·iết, liên quan gì đến Sa Ngộ Tịnh?”
“Ồ! Khẹc khẹc! Thì ra là như vậy!”
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ giấu diếm mãi sao sư phụ?”
Bát Giới lúc này cũng chen miệng hỏi.
“Giấu? Giấu chuyện gì? Sao lại giấu chuyện 1 tên Đại Đế lạm quyền, làm nhiều việc xấu bị đ·ánh c·hết! Lại nói ‘Ngồi lâu cũng nên dời chỗ, ngôi báu cũng tới lúc phải đổi thay’.”
Đường Tăng nói xong mỉm cười đầy ẩn ý nhìn các trò, Bát Giới cùng Ngộ Không hơi sửng sốt một chút, sau đó như nhận ra được “m·ưu đ·ồ” của thầy cả 2 cũng cười lại.
Sư phụ là muốn kéo 1 số người ngồi quá lâu trên cao xuống đây mà. Ba thầy trò nhìn nhau cười nham nhở… à không, nham hiểm,… à thôi kệ, đằng nào cũng như nhau mà.
Sau đó, cả 3 đặt sự chú ý vào đôi tình nhân mới.
“Nàng sẽ không hận ta những chuyện lúc trước chứ!”
Khuê Thác Tư thấp thỏm hỏi Tiểu Thiến – Tứ công chúa. Tứ công chúa nghe vậy, áp mặt vào lồng ngực Khuê Thác Tư, mỉm cười đáp:
“Ta có thể nghe được con tim của chàng, rõ ràng là nó nói rằng tất cả những chuyện đó không phải là bản ý của nó! Với lại chẳng phải kẻ đầu têu đã bị chàng hạ sát rồi sao? Hừ! Dám đụng tới bản công chúa, ta phải về nói lại với phụ hoàng mới được!”
Sau đó, cứ thế 2 con người ôm nhau, 2 trái tim hoà cùng nhịp đập, như đang trần thuật lại những khó khăn đã trải qua và cùng nhau thấu hiểu đối phương.
Khuê Thác Tư cũng không phải dạng lãng mạn như Trư Bát Giới, về bản chất hắn cũng chỉ là 1 Sa Ngộ Tịnh thật thà, cục mịch thôi. Nên dù là trong ký ức ở giới này, hắn và Tứ công chúa Trương Thiên Xương đã từng trải qua những năm tháng mặn nồng, nhưng hắn vẫn cảm thấy khá ngượng ngùng.
“Ai yo! Không biết lúc nào đó còn ôm hôn người ta thắm thiết, vậy mà bây giờ lại ngại ngùng như thế”
Đường Tăng thấy thế liền bước chậm tới trêu chọc.
“Haizzz! Nếu không phải bần tăng về kịp, ta không biết ăn nói sao với Ngọc Đế lão huynh nữa!”
Khuê Thác Tư mặt mày đỏ bừng, ánh mắt như van nài sư phụ đừng nói nữa. Còn Trương Thiên Xương đã xấu hổ tới nỗi chôn mặt vào cơ ngực rắn chắc của Khuê Thác Tư mà không dám lên tiếng.
Sau đó, như chợt sực nhớ ra điều gì, Khuê Thác Tư hỏi:
“Đúng rồi, sư phụ! Hài tử…”
Trương Thiên Xương lúc này cũng hiểu được ý tỉnh lang, quay qua với ánh mắt khẩn cầu nhìn Đường Tăng.
“Thánh Tăng…”
“Haizz! Thực ra về bản chất, những ký ức đó của các ngươi chỉ là những diễn biến hư ảo của giới này mà thôi. Tức là chuyện mà các ngươi đã từng *** cũng như sau khi *** thì có đứa trẻ,… đều là diễn biến hư ảo! Chỉ khi chúng ta bị lôi vào thế giới này, thì những sự vật, sự việc vào chính thời điểm đó mới bắt đầu hiện hữu, xen kẽ giữa hư và thực! Nên đừng lo về chuyện đứa trẻ nhé! Còn nếu muốn thì 2 đứa tạo ra 1 đứa khác! Bần tăng sẽ mặt dày thay các ngươi cầu tình Đại Thiên Tôn sau vậy!”
“Sư phụ!”
Khuê Thác Tư nghe đoạn đầu trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn 1 chút. Nhưng đoạn sau, Đường Tăng càng nói hắn càng không dám đối mặt Trương Thiên Xương, chỉ có thể cười khổ xin sư phụ tha cho 1 mạng.
“Hahaha! Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi, bây giờ vào việc chính! Giới này sắp tịch diệt rồi, chúng ta chuẩn bị về thôi!”
“Tứ công chúa, trong lá linh phù này là 1 số thông tin ta tổng hợp lại gửi cho Đại Thiên Tôn! Với lại công chúa cũng lưu ý, sau khi về chân giới, ngươi phải giả vờ như không còn nhớ gì về những chuyện ở giới này nữa! Nhất quyết không được nói bất kì chuyện gì có liên quan, nếu không để ‘1 vài vị nào đó’ biết, cả ngươi và bọn ta đều sẽ lâm nguy!”
“Tiểu nữ minh bạch!”
“Uh! Còn Ngộ Tịnh, con cứ giả vờ đau khổ nhất có thể cho bần tăng, còn nếu không được thì nhai nát viên thuốc này! Nhớ chưa?”
Đường Tăng vừa nói vừa đưa cho Sa Tăng 1 viên thuốc nén, chắc lại là tác phẩm của Ô Sào.
“Vâng thưa sư phụ!”
Chuyện ở đây cơ bản đã ổn thoả, Đường Tăng quay sang 1 góc nói:
“Ta có nói là cho các ngươi đi chưa?”
Ngộ Không cùng Bát Giới hiểu ý, nhảy vào 1 cái bụi cỏ gần đó lôi ra 1 tên nam tử xấu xí, lôi thôi lếch thếch cùng 1 “khúc củi”.
“Tiểu dân chỉ là 1 kẻ bần hàn thôi, tha cho ta đi, ta không biết gì hết!”
“Tha mạng! Đại tiên tha mạng! Tiểu yêu có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong đại tiên rộng lòng tha thứ!”
Thì ra là Thiết Nha – Mộc Tra, cùng Thụ Yêu Lão Lão đã bị chặt mất tứ chi, hoá lại thành 1 khúc gỗ, ẩn nấp trong 1 bụi cỏ, định chờ bọn họ không để ý rồi chuồn êm. Nhưng chúng không ngờ Đường Tăng lại “nhớ dai” như thế.
Không nghe kẻ ác kể lể, không nghe người nghiện trình bày, Đường Tăng giơ tay ra nói:
“Ngộ Tịnh đưa búa cho ta!”
“Đây thưa sư phụ!”
Khuê Thác Tư cung kính dâng Hàng Yêu Phủ cho Đường Tăng
Thấy Đường Tăng cầm Hàng Yêu Phủ bước tới, Thiết Nha sợ xanh mặt, ngất xỉu tại chỗ.
Trong khi đó, Thụ Yêu Lão Lão chỉ có thể cựa quậy, giãy dụa trong vô vọng, miệng không ngừng cầu xin, cầu xin không được lại chửi rủa.
Tới khi Đường Tăng sát khí đằng đằng, giơ cao Hàng Yêu Phủ lên thì miệng nó đã sùi bọt mép, b·ất t·ỉnh nhân sự.
“Cmn! Ta nhớ lúc đó hung ác lắm mà, sao bây giờ mới hù một xíu thôi lại s·ợ c·hết giấc thế kia? Dậy đi, dậy múa đi, dậy múa nữa đi!”
Đá đá Thụ Yêu Lão Lão mấy cái, Đường Tăng lấy Đại Thiên Ngân Bát thả Bạch Long Mã ra, sau đó thu Thụ Yêu cùng cái xác của Câu Trần vào, dù sao thì toàn là tài liệu luyện bảo tốt nha.
Lại nói, tên Câu Trần phân thân này cũng bựa lắm, mặc dù b·ị đ·ánh hội đồng hết bất đắc kì tử, nhưng đến lúc c·hết rồi, ánh mắt cũng rất trào phúng, kiểu: Cho dù các ngươi có g·iết ta, ta vẫn có thể về lại chân giới mà thôi.
Rất tiếc là Đường Tăng chưa kịp nói với hắn rằng: Mơ đi bé ơi!
Nhìn qua Thiết Nha, Đường Tăng nở 1 nụ cười nham hiểm, tiến hành chỉnh sửa 1 chút ký ức của hắn, đồng thời thêm vào 1 số ám thủ.
Xong xuôi, Đường Tăng kéo cả đám lại bàn bạc chuyện sau khi vừa về tới chân giới phải làm như thế nào, rồi đứng yên 1 chỗ chờ đợi bị bài xích về trở về chân giới.
Sau khi họ rời đi, thế giới này bắt đầu huỷ diệt.
Ở đâu đó 1 con giun đang bò dưới đất, trên thân nó có 1 sợi dây vô hình kết nối với 1 nơi nào đó trong hư không tới chân giới. Nhưng đến lúc thế giởi huỷ diệt, con giun này c·hết đi, sợi dây cũng tan biến theo.
…
Thiên giới, Câu Trần Cung.
Tây Cực Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế không cảm ứng được phân thân của mình nữa, hắn nghĩ chắc là do Sát Na giới đó đã huỷ diệt, phân thân cũng đã tịch diệt cùng với thế giới đó, không trở về được nên thôi.