“Ừm! Chỉ cần ngươi bắt được Đường Tăng, chúng ta sẽ có được con tin, uy h·iếp Thiên Đình, tra ra chân tướng sự thật.”
“Đồ nhi đã rõ, bảo đảm không làm lão sư thất vọng!”
“Được rồi! Ngươi ráng lo liệu việc của ngươi cho tốt, ta sẽ đi làm chuyện của ta.”
“Cung tiễn lão sư!”
Nói rồi, đạo nhân trùm áo choàng đen xoay một vòng, biến mất trước mặt Đà Long. Đà Long thấy lão sư đã rời đi, hắn liền nâng 3 viên châu hắc khí lượn lờ lên, vuốt ve không ngừng, tỏ vẻ yêu thích không muốn rời tay. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy, trong 3 viên châu có 3 hư ảnh lần lượt là: cá sấu, cá mập đầu búa và chó sói, đang ngửa mặt lên trời gào thét, dáng vẻ vô cùng hung hãn.
…
Rời Hoả Anh Động, thầy trò Đường Tăng đi thêm hơn tháng trời, thì gặp một con sông lớn, chục dặm có hơn. Điều kỳ lạ là nước sông này đen ngòm, như thể kẻ nào rảnh rỗi, gom hết mực thế gian đổ vào đây vậy.
“Khẹc khẹc! Nước sông này thật là quỷ dị, sông lại lớn, không biết làm sao qua được bờ bên kia đây?”
Ngộ Không ngó xem tình hình, gãi gãi đầu nói.
“Sư phụ! Chúng ta phải làm thế nào đây?”
Bát Giới cũng quay qua, hỏi dò ý Đường Tăng.
Đường Tăng thấy vậy thì cũng không gấp, từ tốn nói:
“Thôi thì chúng ta dựng lán, nghỉ tạm bên bờ sông vậy. Chờ xem có thuyền phu nào đi ngang, thì chúng ta quá giang.”
Thế là, mấy thầy trò đóng đô ở bờ sông hết mấy ngày, làm cho tên nào đó đang ngụp lặn, lấp ló cặp mé bờ, sốt ruột không thôi. Nhất là hôm nay, hắn không hiểu mấy người này giở trò gì, thỉnh kinh không lo mà lại đi vật nhau với một con ngựa?
Sự thật là tên đó cũng nói không sai, Sa Tăng hiện tại, đang luận bàn chiêu thức với Ngao Liệt. Ngao Liệt kể từ ngày được tự do, lại thêm có tài nguyên, Tiên Đan, Diệu Dược Đường Tăng bồi dưỡng, thực lực tăng lên như diều gặp gió. Chẳng mấy chốc, mà cảnh giới của Ngao Liệt, đã đề thăng lên đến Thái Ất đỉnh cao rồi. Chính vì vậy, hôm nay Ngao Liệt quyết định thử sức bản thân, khiêu chiên Sa Tăng để luyện tay.
Đồ đệ là như nhau, Đường Tăng không thiên vị ai cả. Nếu Ngộ Không có Đại Đấu Chiến Thánh Quyết, cùng Địa Sát Thất Thập Nhị Biến; Bát Giới có Đại Tiêu Diêu Tự Tại Pháp, cùng Thiên Cang Tam Thập Lục Biến; thì Sa Tăng có Đại Lực Kim Cang Bảo Kinh, cùng La Hán Thập Bát Biến; còn Ngao Liệt thì có Thăng Long Xuất Hải Điển, cùng Thần Long Cửu Biến.
Đại Lực Kim Cang Bảo Kinh của Sa Tăng, khai thác sâu vào “lấy tĩnh chế động” ưu tiên sức bền là chính, đánh tiêu hao chiến, từ từ bào mòn sinh lực đối phương. Chiến pháp này không chỉ phù hợp với tính cách, mà còn còn phù hợp với cả phong cách chiến đấu của lão Sa.
La Hán 18 Biến, đối ứng với thần thông của 18 vị La Hán ở Linh Sơn, được Kim Thiền Tử tổng hợp lại, chỉnh lý, thôi diễn thành 18 phép thần thông.
Bao gồm: Toạ Lộc biến, đề thăng sự biến hoá linh hoạt của thần thông. Khánh Hỷ biến, đề thăng sức phán đoán, tư duy. Cử Bát biến, đề thăng pháp lực. Thác Tháp biến, đề thăng năng lực ngự bảo. Tĩnh Tọa biến, đề thăng tốc độ tu luyện. Quá Giang biến, thuỷ chiến như trên đất bằng. Kỵ Tượng biến, đề thăng năng lực ngự thú. Tiếu Sư biến: đề thăng năng lực thiện xạ.
Thám Thủ biến, tăng tốc hấp thu linh khí. Khai Tâm biến, tâm tư thông suốt. Trầm Tư biến, đề thăng phòng ngự. Khoái Nhĩ biến, đề thăng độ linh mẫn. Bố Đại biến, khai mở không gian tu di. Ba Tiêu biến, đề thăng tốc độ. Trường Mi biến, xu cát tị hung. Kháng Môn biến, nghị lực kiên định. Hàng Long biến, lực lượng phi thường. Phục Hổ biến, đề thăng khả năng khống chế.
Trong khi đó, Thăng Long Xuất Hải Điển của Ngao Liệt lại thiên về sự uyển chuyển, nhưng mạnh mẽ mà cuồn cuộn như dòng nước, cương nhu phối hợp, khiến địch thủ khó bề phòng bị.
Còn Thần Long Cửu Biến, thực chất là những thần thông, mà Tổ Long dựa theo đặc tính của 9 đứa con (Long Sinh Cửu Tử) đã thôi diễn ra và truyền thụ cho chúng. Long tộc suy tàn, Kim Thiền Tử nhờ vào một số phương cách đặc biệt, mới thu thập được những thần thông đó. Sau này, hắn mang về chỉnh sửa lại đôi chút, cho phù hợp hay nói thẳng ra là “đạo văn”.
Cửu biến đối ứng với Cửu Tử của Tổ Long, gồm: Tù Ngưu biến, đầu rồng thân trâu, thính lực mạnh, phòng ngự cao. Nhai Tí biến, đầu rồng thân sói, sát phạt mạnh, chiến lực cao. Trào Phong biến, đầu rồng, thân ngắn, cánh phượng, tốc độ cao, phi hành nhanh. Bồ Lao biến, thân rồng, đầu bẹt như ếch, khuếch đại âm ba công kích.
Toan Nghê biến, đầu rồng, thân sư, linh mẫn cao, tư duy mạnh. Bá Hạ biến, đầu rồng, thân rùa, thể chất mạnh, lực lớn vô cùng. Bệ Ngạn biến, đầu rồng, thân hổ, chiêu hiền, trừ ác, nhận diện trắng đen, phải trái, thật giả. Phụ Hý biến, tên này thuần chủng nhất, phát huy cao khả năng hô phong hoán vũ, khống thuỷ của Long tộc. Li Vẫn biến, đầu rồng, thân cá, khai thác, hấp thu tối đa công dụng của linh tài, linh vật để bồi bổ nhục thân.
Ngày tháng qua, Ngao Liệt chính là dùng Li Vẫn biến, để hấp thu Linh Đan, Diệu Dược, nên thực lực mới tăng nhanh như vậy.
Quay trở lại với 2 người đang luận bàn, Sa Tăng đánh bật một đòn thương mang của Ngao Liệt ra, đòn đánh chệch hướng, đánh trúng một tảng đá to bên bờ sông. Tảng đá văng xuống sông, rơi trúng vào ngay đầu kẻ đang thập thò dưới nước.
“Ai da!”
Mọi người nghe âm thanh lạ, lúc này mới tụ tập đến gần mép nước, xem xem có chuyện gì. Từ dưới nước, một lão đầu râu tóc trắng phếu, ôm cái đầu u cục, khổ sở bò lên bờ.
Ngộ Không thấy vậy, liền lấy thiết bảng ra, đầu gậy dí sát mũi lão đầu hỏi:
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Lấp ló ở đó định làm gì?”
“Đại Thánh tha mạng! Đại Thánh tha mạng! Tiểu thần không phải yêu quái, tiểu thần chính là Hà Bá của sông Thanh Thuỷ này!”
Hà Bá Thanh Thuỷ Hà đang lúi cúi, xoa xoa cục u trên đầu, thấy thiết bảng dí sát mũi liền hoảng hồn phân trần.
Hà Bá thực sự không biết là mấy vị này rảnh rỗi quá hay sao, đi thỉnh kinh không đi, lại ở đây vật lộn với ngựa. Đã vậy, không biết một người, một ngựa vật lộn kiểu gì, mà có thể đánh bay một tảng đá to đùng như thế, làm rơi trúng đầu hắn đau điếng.
Đúng vậy, bởi vì ảnh hưởng của Già Thiên Xích Tán, Hà Bá của Thanh Thuỷ Hà chỉ thấy Sa Tăng vật lộn với một con ngựa thôi, chứ không phải đang đối chiến với Ngao Liệt.
“Ngươi là Hà Bá của sông này? Vậy ngươi lấp ló, thập thò ở đó làm gì?”
Ngộ Không hỏi lại.
Nghe vậy, Hà Bá cũng nghẹn ngào kể lại:
“Đại Thánh không biết đó thôi! Tiểu thần vốn là Hà Bá sông Thanh Thuỷ này, nhưng năm ngoái, có con yêu quái từ hướng Tây xuôi về đây, nó chiếm lấy Thuỷ Phủ của tiểu thần, b·ắt c·óc con gái tiểu thần, đánh đuổi tiểu thần đi. Kể từ dạo đó, nó náo loạn vùng này không ngày nào được bình yên, tôm, tép, cá, cua,… dưới sông đều bị hắn tàn sát hết. Nước sông cũng bị hắn quấy thành màu đen như vầy. Tới nỗi người ta cũng gọi là Hắc Thuỷ Hà, chứ không còn gọi là Thanh Thuỷ Hà nữa.”
“Tiểu thần tài hèn sức mọn, chỉ dám chui rút gần đây, trước là để lánh mặt yêu quái, sau là chờ xem có vị đại thần thông giả đi ngang, ngoi lên để xin giúp đỡ. Hôm trước, thấy được Đại Thánh cùng mọi người, nên ta mừng lắm. Nhưng lại sợ Đại Thánh không tin tưởng, nên chần chừ mãi không dám ngoi lên. Lúc nãy cũng nhờ tảng đá Quyển Liêm Tướng Quân đánh rớt xuống sông, tiểu thần mới hoảng quá mà đánh liều ngoi lên đại.”
Ngộ Không nghe vậy, liền thắc mắc:
“Sao ngươi không đi kiện hắn mà lại đợi chờ làm gì?”
“Haizz! Nó nói với tiểu thần, nó là cháu Long Vương biển lớn. Tiểu thần nghe vậy cũng sợ, nhỡ một thân một mình đi kiện nó, nó có ô dù che chở, tiểu thần thấp cổ bé họng, sao mà nói lại? Bởi vậy, tiểu thần cầu xin Đại Thánh giúp cho, cứu lấy con sông này và cả nữ nhi của tiểu thần nữa!”
Đoạn, Hà Bá định quỳ mọp xuống lạy, thì bị Ngộ Không tay mắt lanh lẹ đỡ lại được.
“Hà Bá đừng làm vậy! Nếu mọi chuyện đúng như ngươi nói, lão Tôn sẽ tìm cách giúp cho!”