Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 126: Thiện Tài Đồng Tử



Chương 126: Thiện Tài Đồng Tử

Quay trở lại Hoả Anh Động.

Đường Tăng đang suy nghĩ đối sách tiếp theo để đối phó với Từ Hàng. Lão yêu bà này nhắm vào Hồng Hài Nhi đã lâu, không dễ gì buông bỏ được.

Dù rằng biết là hắn không thể lớn lên, để trở thành thống lĩnh của Atula bộ chúng, nhưng lại có Tam Muội Chân Hỏa, thì thu làm đồng tử vẫn có lời. Bằng chứng là trong nguyên tác, Hồng Hài Nhi vẫn b·ị b·ắt về làm Thiện Tài Đồng Tử đấy thôi.

Bây giờ, cho dù có giả vờ đánh bại Hồng Hài Nhi, thì sau khi họ rời đi, hắn vẫn có nguy cơ bị mụ ta hàng phục. Cái gì? Đưa hắn về với Minh Hà Lão Tổ á? Thế thì chả khác nào cho người ta biết, thầy trò Đường Tăng ta cấu kết với Minh Hà? Đừng quên, Minh Hà cùng Atula tộc, vẫn luôn đang trong tầm ngắm của Phật môn.

Trầm tư một lúc, Đường Tăng bỏ mấy lá bài trên tay xuống, có Đa Bảo Như Lai chứng giám, không phải vì hắn sắp thối tứ quý, mà là hắn đã tìm ra được đối sách.

“Sư phụ! Ngài không thể chơi ăn…”

“Suỵt! Bần tăng đã nghĩ ra đối sách rồi. Ngộ Không mau lại đây!”

Ngộ Không thua 9 trận, vẫn còn đang đang bị phạt quỳ chơi bài, nghe Đường Tăng gọi liền bổ nhào tới:

“Có đệ tử!”

“Mau mau tới Tiểu Tu Di Sơn, mời Linh Cát Bồ Tát, hàng phục yêu quái!”

“Đệ tử tuân mệnh!”

Sau đó, Đường Tăng lại lấy ra một nắm cát, bốc lên một ít, thổi vào trong gió, coi như “thông báo” trước cho Bồ Tát hay.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân về tới, theo sau, không ai khác chính là Linh Cát Bồ Tát. Hiển nhiên, trong lúc Ngộ Không đi mời Bồ Tát, thì cũng có kể lại đầu đuôi sự việc rồi. Chính vì vậy, Bồ Tát vừa đáp xuống, liền cười khổ nói với Đường Tăng:

“Đạo hữu lần này hại ta thảm rồi! Lần trước ở Ô Kê quốc, là đắc tội Văn Trí, ta đại chiến 500 hiệp với hắn, hắn mới chịu bỏ đi. Lần này, lại đắc tội với Từ Hàng. Có khi ‘họ’ sẽ nghi ngờ ta mất!”

“Bồ Tát nói vậy là sai rồi! Ngài càng bo bo giấu mình ở đạo trường, thì mới càng làm họ nghi ngờ ngài đang âm mưu chuyện gì khác chứ. Cho nên, ngài phải ra ngoài hoạt động thường xuyên vào, hãy thể hiện cho họ thấy, ngài cũng có dã tâm, có tham vọng. Khi đó, họ sẽ chú ý tới dã tâm, tham vọng đó của ngài, chứ không còn nghi ngờ, ngài âm mưu ‘chuyện kia’ nữa.”

Bồ Tát nghe lời ấy, thì hai mắt sáng lên, khuôn mặt như mướp đắng cũng tươi lên thành mướp hương, nói:

“Lời ấy của đạo hữu đúng là cao kiến. Bần tăng xin thọ giáo!”

Thế là, nhóm người trực tiếp vào vấn đề chính luôn. Đường Tăng quay qua, gật nhẹ đầu với mọi người, rồi cùng Hồng Hài Nhi chạy thẳng vào Hoả Anh Động.



Sa Tăng thì không biết từ đâu lấy ra một bộ đồ bị đốt cháy tơi tả thay vào, rồi thoa nhọ nồi khắp mặt mũi, mình mẩy, nằm lăn ra đất bất động. Bát Giới cũng nhập vai, nhào tới săn sóc, như thể Sa Tăng đang b·ị t·hương nặng lắm vậy.

Trên đỉnh đầu, Già Thiên Xích Tán được âm thầm thu hồi, màn kịch bắt đầu.

“Ngộ Không! Ngươi hớt ha hớt hải, kéo theo bần tăng từ Tiểu Tu Di Sơn, đến tận đây là để làm gì?”

Linh Cát Bồ Tát hỏi.

Ngộ Không nghe vậy, liền phân trần:

“Khẹc Khẹc! Bồ Tát thứ lỗi! Lão Tôn cũng là vì lo lắng cho an nguy của sư đệ cùng sư phụ, nên mới lỗ mãng như thế. Số là ở đây có một con yêu quái, tên là Hồng Hài Nhi. Hắn dùng mưu bắt sư phụ ta, đến nay đã hơn 2 tháng trời.”

“Huynh đệ ta ngày nào cũng thay phiên nhau, đến khiêu chiến nó, trước là q·uấy n·hiễu nó, không cho nó ăn thịt sư phụ, sau là để tìm lối giải cứu sư phụ về. Nhưng yêu quái có thần thông mạnh quá, bọn ta địch không lại. Hôm nay sơ sẩy, lão Sa bị trúng chiêu trọng thương, nên ta mới nghĩ đến việc mời Bồ Tát tới, trước là cứu sư đệ, sau là giúp hàng yêu!”

Linh Cát Bồ Tát dường như vẫn còn nghi vấn, nhíu mày hỏi:

“Ta nghe nói, thầy trò các ngươi rất có giao tình với Từ Hàng Bồ Tát mà? Đạo trường của Từ Hàng cũng gần đây hơn, thế sao không đi mời Từ Hàng Bồ Tát, mà lại đến tận Tiểu Tu Di Sơn xa xôi mời ta?”

Ngộ Không nhanh nhảu nói:

“Bồ Tát không biết đó thôi, sư đệ ta vốn cũng là thân cát hoá hình. Ta nghĩ, chắc là có gốc gác gần xa với Bồ Tát, nên mới mời ngài đến, nghĩ cách cứu hắn. Hơn nữa, lần trước ta gặp yêu quái có Tam Muội Thần Phong, nhờ Bồ Tát có Định Phong Đan khắc chế. Lần này, là Tam Muội Chân Hoả, cũng có chữ “Tam Muội” nên ta đoán mò rằng Bồ Tát cũng có Định Hoả Đan gì đấy khắc chế, bèn đánh bạo đến núi Tiểu Tu Di mời ngài là vậy.”

Bồ Tát sửng sốt một chút, sau đó cười bảo:

“Ngươi xem trọng bần tăng quá rồi, Sa Tăng bị trọng thương, đúng là ta có thể giúp. Nhưng quả thật là ta không có thứ gọi là Định Hoả Đan.”

Lúc này, Bát Giới không nhịn được nữa, chen mồm vào:

“Bồ Tát cùng Đại sư huynh nói xong chưa? Xong rồi thì mau cứu lão Sa đi, hắn sắp tắt thở rồi đây này!”

Linh Cát Bồ Tát nghe vậy, cũng không nói nhiều nữa, tiến hành bắt tay vào “chữa trị” cho lão Sa. Cũng không có gì màu mè, Bồ Tát dùng thần thông, đắp cát lên người Sa Tăng, chưa đầy nửa nén hương, Sa Tăng đã “bình phục” trở lại, nhảy nhót như thường.

Sau đó, 3 huynh đệ Ngộ Không tiếp tục khiêu khích Hồng Hài Nhi, dẫn dụ hắn ra khỏi động. Hồng Hài Nhi ở trong động, đã “sắp nấu được Đường Tăng” thì bị 3 huynh đệ q·uấy n·hiễu nên tức lắm. Hắn vừa ra khỏi động, liền thổi lên Tam Muội Chân Hỏa, nhằm thẳng hướng mấy huynh đệ mà đốt, khiến họ phải né đông, né tây, vô cùng chật vật.

Linh Cát Bồ Tát thấy vậy, liền thi triển thần thông, hóa ra từng trận bão cát đánh tới. Thần sa của Bồ Tát đi tới đâu, thì Tam Muội Chân Hỏa của Hồng Hài Nhi, bị dập tắt tới đó. Thậm chí, không biết từ khi nào, Hồng Hài Nhi vì lơ là, đã bị bão cát tụ cát lại, dồn thành một ụ cát lớn vùi lấp. Khốn khổ lắm, hắn mới ngoi được đầu lên, thì cát tràn vào miệng mồm, khiến hắn sặc sụa dữ dội, khó mà thổi lên thần hỏa được nữa.

Cựa quậy không được, mắt mở không lên, vì mở ra là bị cát bay vào mắt, miệng mồm toàn cát là cát, Hồng Hài Nhi không chịu được nữa, bèn sặc sụa van xin:



“Khụ khụ! Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng! Ta chịu thua, ta chịu thua rồi!”

“Hồng Hài Nhi! Ngươi mặc dù có được thần thông lợi hại, nhưng lại không có danh sư dạy dỗ, tuổi còn nhỏ mà đã sinh tâm tà, nô dịch Sơn Thần, Thổ Địa làm tay sai, đòi bắt Đường Tăng ăn thịt. Nay bần tăng thu phục ngươi được lần một, khó chắc lần sau ngươi không tái phạm lần hai. Ngươi nói thử xem, bần tăng có nên tha cho ngươi hay không?”

Hồng Hài Nhi nghe xong liền hoảng sợ, tròng mắt đảo một vòng, rồi hốt hoảng nói:

“Xin tiền bối đừng g·iết ta! Ta vẫn còn nhỏ ta có biết gì đâu?! Xin tiền bối hãy cho ta một cơ hội, để ta bái vào môn hạ của tiền bối, học đạo làm việc tốt để chuộc lại lỗi lầm!”

“Bồ Tát đừng nghe lời nó nói bậy, nó đã hơn mấy trăm tuổi rồi đó!”

Ngộ Không ở kế bên không nhịn được, bèn đính chính, làm Hồng Hài Nhi cũng tức tối, giương nanh múa vuốt không thôi.

Linh Cát Bồ Tát ra hiệu, ý bảo với Ngộ Không là ngài đã biết, sau đó nói rằng:

“Hắn đúng là đã hơn mấy trăm tuổi, nhưng cũng vì dùng Tam Muội Chân Hoả nhiều, khiến cho Tinh, Khí, Thần hao hụt, tư duy, thể chất, vì đó cũng bị trì trệ theo. Bởi vậy, nói hắn ‘vẫn còn nhỏ’ cũng không sai!”

Đoạn, ngài quay sang Hồng Hài Nhi nói tiếp:

“Nếu ngươi đã thành tâm hướng đạo như thế, toạ hạ ta cũng đang thiếu một Thiện Tài Đồng Tử. Như vậy, ngươi có bằng lòng quy y bổn môn?”

“Hồng Hài Nhi đa tạ Bồ Tát tha c·hết! Hồng Hài Nhi đồng ý!”

Thấy hắn thành tâm như vậy, Bồ Tát cũng gật đầu, phất tay thu hồi thần sa. Hồng Hài Nhi được thả ra, liền dập đầu đôm đốp, chính thức bái sư.

Trong lúc đó, Bát Giới và Sa Tăng cũng cứu được Đường Tăng từ trong động ra. Trao đổi với nhau đôi lời, Linh Cát Bồ Tát từ giã thầy trò, gọi ra Phi Long Bảo Trượng, mang theo Hồng Hài Nhi quay về đạo tràng.

Khi đi được nửa đường, Bồ Tát bị một thân ảnh mặc váy trắng chặn lại, chính là Từ Hàng Bồ Tát chứ không ai khác.

“Từ Hàng Bồ Tát đã lâu không gặp!”

“Linh Cát Bồ Tát khách khí!”

“Chẳng hay Từ Hàng Bồ Tát chặn đường bần tăng là…?”



“Linh Cát Bồ Tát có điều không biết, kẻ này là môn hạ của ta, được ta sai phái đến đây bố trí kiếp nạn cho thầy trò Đường Tăng. Bây giờ, ngài thu hắn làm đồng tử, không phải có hơi không ngay tình phải lý hay sao?”

“Ồ? Thật có chuyện như vậy sao?”

Đoạn, Linh Cát Bồ Tát nhìn sang Hồng Hài Nhi hỏi dò. Hồng Hài Nhi núp sau lưng Linh Cát, lú cái đầu nhỏ ra, nhìn Từ Hàng một lượt, sau đó lắc lắc đầu, biểu hiện mình không quen người này.

Từ Hàng thấy vậy cũng nhớ tới, lúc mình tiếp xúc với Hồng Hài Nhi, toàn là dùng hình tướng của Bạch Y Chân Nhân, nên hắn không nhận ra là phải. Nghĩ tới đây, Từ Hàng liền lắc mình một cái, hoá trở lại hình dáng Bạch Y Chân Nhân, nói:

“Hồng Hài Nhi! Ngươi còn nhớ ta là ai chăng?”

Hồng Hài Nhi thấy người trước mặt, 2 mắt sáng lên, một tay giật giật cà sa của Linh Cát Bồ Tát, một tay chỉ vào Từ Hàng, nói:

“Sư phụ! Chính là người này, chính là người này đã dụ dỗ con bắt Đường Tăng! Hắn còn nói, chỉ cần ăn được thịt Đường Tăng, thì con có thể lớn lên!”

“Ăn nói hàm hồ! Ta thấy ngươi đã bị kiếp khí làm đầu óc mê muội rồi! Mau đi theo ta về Lạc Già Sơn thanh tu, tiêu trừ kiếp khí!!”

Chuyện xấu bại lộ, Từ Hàng Bồ Tát muối mặt quát lớn, định vươn tay ra bắt lấy Hồng Hài Nhi, cưỡng ép mang hắn đi, thì đã bị Linh Cát Bồ Tát dùng tay phải giữ chặt lại. Linh Cát Bồ Tát nhíu mày, nói:

“Từ Hàng Bồ Tát làm vậy, có phải hơi quá rồi không? Theo như lời Hồng Hài Nhi, thì ngài chỉ mới thôi thúc nó, để bố trí kiếp nạn, chứ chưa nhận làm môn hạ. Nay nó đã quy y theo ta, Bồ Tát cũng nên hoan hỉ, đừng nên cưỡng ép như thế.”

“Lời nó nói ngài cũng tin sao?”

Từ Hàng híp mắt lại, hỏi.

“Trẻ con mà, nó có biết gì đâu!”

Linh Cát Bồ Tát thản nhiên nói.

“Ngài…!”

Từ Hàng biết mình đã mất lý lẽ, liền dùng khí thế ép về hướng Linh Cát, hòng đánh bật tay ngài ta ra, cưỡng ép lôi Hồng Hài Nhi về núi. Linh Cát Bồ Tát đứng bất động như núi, nhưng khí thế cũng không hề kém cạnh Từ Hàng, khiến Từ Hàng không khỏi chấn kinh.

Nhân lúc Từ Hàng còn đang chấn kinh, Linh Cát Bồ Tát dùng tay trái của mình, chụp qua tay phải của mình, truyền thêm pháp lực vào tay phải. Khí thế trên tay phải ngài chợt tăng vọt, đánh bật tay của Từ Hàng Bồ Tát ra. Từ Hàng loạng choạng, lái Bạch Liên lùi về sau một đoạn mới hết dư chấn.

Đoạn, Từ Hàng định ra chiêu tiếp, thì từ phía xa xa, một thân ảnh đạp trên vòng vàng phi hành tới. Không ai khác, chính là Kim Cô La Hán. Kim Cô La Hán thấy Linh Cát Bồ Tát liền tiến tới, tay bắt mặt mừng, giống như bằng hữu chí giao, lâu ngày mới gặp lại vậy.

Lát sau, Kim Cô “mới thấy” Từ Hàng, liền chào hỏi, xã giao vài ba câu. Trong lúc đó, ngài cũng mời hai vị Bồ Tát về đạo trường ngài chơi, phẩm trà luận đạo. Từ Hàng biết là Kim Cô chỉ mời lơi mình thôi, nên lựa lời từ chối. Thế là Kim Cô La Hán và Linh Cát Bồ Tát sóng vai đi mất.

Từ Hàng nhìn theo bóng lưng hai người, tức giận không có chỗ phát tiết. Chốc sau, tâm tình lắng xuống, nàng như bừng tỉnh đại ngộ, lầm bầm:

“Thì ra là như vậy! Linh Cát đã lựa chọn gia nhập Cổ Phật trận doanh rồi sao? Thảo nào hôm trước còn hùng hổ đánh với Văn Trí 500 hiệp giành địa bàn. Hoá ra là có Cổ Phật nhất mạch chống lưng. Ta phải quay về, bẩm báo chuyện này cho Đa Bảo Như Lai mới được!”

Bị nẫng tay trên mất một hộ sơn thần thú chưa tìm gặp, bây giờ lại bị đoạt một tên đồng tử ngay trước mặt. Phải nói rằng, tâm trạng Từ Hàng Bồ Tát hiện tại, đang rất không dễ chịu, nên gặp ai cũng thấy chướng mắt. Mà đã chướng mắt rồi, thì cũng không ngại đi "mách lẻo" chút chuyện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.