Tiểu U thoáng chốc đã nhìn thấy hai người áo đen. Bọn họ đang tiến gần về phía một chiếc hang rất lớn, lớn đến mức hắn chưa từng thấy bao giờ. Bên ngoài hang là những thân cây cổ thụ hàng ngàn tuổi mốc meo và mục ruỗng. Những chiếc rễ uốn lượn nổi gồ trên mặt đất như hàng trăm con mãng xà cuộn mình hung dữ.
Trong cái không khí lạnh lẽo và âm u phảng phất một mùi tanh tưởi nhàn nhạt, phả vào trong gió cảm giác rờn rợn dựng tóc gáy như thể đang phải đối mặt với một nỗi sợ vô hình không cách nào tả được.
Đột nhiên từ bên trong hang sâu vang ra một tiếng gầm gừ nặng mùi sát khí. Hai người áo đen lập tức dừng lại.
Mặt đất run lên những chấn động nhè nhẹ theo nhịp điệu của từng bước chân oai hùng và tiếng gầm gừ ngày càng gần.
Trước miệng hang, thân hình to lớn của Cốt vĩ kim tử hổ dần lộ ra. Chiếc miệng với đôi nanh dài sáng bóng không ngừng phát ra những tiếng “Grừ! Grừ” khe khẽ tràn đầy oán hận. Chiếc đuôi gai nhọn hoắt phe phẩy qua lại đằng sau, chỉ chực chờ đâm vào cổ họng của những ai đến gần.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Cốt vĩ kim tử hổ quát.
“Là ta phải hỏi ngươi mới đúng! Tại sao lại dừng Thú triều?”
“GRÀO!”
Cốt vĩ kim tử hổ rống lên một tiếng kinh thiên động địa, gió cuốn ào ào hất văng chiếc mũ trùm đầu của cả hai người, lộ ra một đôi nam nữ.
Nam âm trầm, da hơi sạm, mày rậm mắt sắc, mũi cao môi dày, có râu quai nón. Nữ trắng trẻo gọn gàng, lông mày thanh mảnh, ngũ quan hài hoà, không tính tuyệt sắc nhưng cũng là giai nhân, trên trán còn đeo một chiếc vòng với hoa văn phức tạp.
“Nhân loại khốn khiếp! Các ngươi lừa ta, làm chúng ta tổn thất nghiêm trọng!”
Cốt vĩ kim tử hổ há miệng phun ra một đạo quang mang. Người nam đứng trước chỉ bằng một tay giơ ra đã cản lại được, nhếch môi khinh bỉ.
“Chỉ bằng ngươi?”
Đột nhiên, một chiếc cành trên thân cổ thụ ngay gần đó bỗng động đậy như vật sống. Nó uốn lượn mềm mại như cao su, co vào giãn ra từ từ trườn xuống. Một chiếc lưỡi chẻ đỏ hỏn thò ra thụt vào, và đôi mắt xanh xinh đẹp với con ngươi chỉ là một vạch kẻ đen sì mở ra.
Người đàn ông vẫn kiêu ngạo nhìn hai con yêu cường đại không chút lo lắng. Nhưng người nữ đằng sau đã tiến lại gần.
“Điền Phong! Vẫn còn!”
Tiếng thú rống vang dội và mặt đất rung chuyển dồn dập. Những thân cây đằng xa đang bị con gì to lớn lắm húc đổ ngã bừa bãi lăn lộn trên nền rừng.
Ba cái đầu gấu đen thui lao thẳng đến trước mặt người đàn ông, gầm lên một tiếng chói tai.
“Trả mạng con ta đây!”
Lời chưa dứt, mặt đất xung quanh đã lún xuống một gang như thể ai đó vừa đặt lên đó một quả núi. Hùng chưởng vỗ ra, năm móng xé toạc không khí rít lên những kèn kẹt mang theo yêu lực hùng hậu khai sơn toái nhạc.
Đôi nam nữ lần này không ra vẻ như trước, nháy mắt thân hình đã lùi ra xa mười mấy mét. Người nam ném ra một chiếc câu liêm, lưỡi câu liêm ánh lên sắc xanh đen bén ngọt bay vút về phía Hùng chưởng cắt nó ra làm đôi.
Hai bên va chạm, Tam đầu Hắc hùng tinh không làm gì được đối phương càng giận dữ hơn nữa, đang định lao lên sống mái thì một mũi gai xương đã bắn xuống cản lại. Cốt vĩ kim tử hổ ra mặt ngăn cản.
“Lùi xuống!”
Tam đầu Hắc hùng tinh gầm lên mấy tiếng không cam lòng nhưng vẫn phải nghe lời, mang theo nỗi uất hận ngập tràn đứng phía sau con hổ lớn.
“Chuyện đó không ai có thể ngờ tới. Chúng ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi!” Người đàn ông lên tiếng.
“Grừ! Nếu không phải vì hợp tác với các ngươi tấn công Đại hồng tự thì làm sao con ta lại bỏ mạng?” Tam đầu Hắc hùng tinh phẫn uất.
“Ta sẽ giúp ngươi báo thù! Còn đây là một Nguyên hồn Huyền giai tứ đẳng, xem như chia buồn với ngươi!”
Người đàn ông lấy ra một hạt châu to bằng nắm tay người lớn, bên trong có hư ảnh một đứa bé tầm mười tuổi đang nhắm nghiền hai mắt. Tam đầu Hắc hùng tinh không ngần ngại há miệng nuốt ngay vào bụng, ánh mắt khi đó mới bớt đi hung dữ.
Cốt vĩ kim tử hổ thấy vậy liền mở lời nói với Hắc hùng.
“Ngươi biết ai ra tay sát hại con ngươi không?”
“Không rõ, chỉ biết hắn có tu vi cỡ…Hoàng giai tam đẳng?”
Lời vừa dứt không chỉ khiến cự hổ và mãng xà trợn mắt, mà đôi nam nữ cũng suýt phải buông lời chửi thề. Thực lực của Song đầu Hắc hùng vốn là hàng đầu trong đám yêu thú, được cho là nếu không có cao thủ Huyền giai thì không thể giết được. Vậy mà lại bị nhân loại Hoàng giai tam đẳng đánh chết, có phải là quá mức nhục nhã rồi không?
Tam đầu Hắc hùng tinh đương nhiên biết mấy tên kia nghĩ gì trong đầu, tuy vừa giận vừa xấu hổ nhưng vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh.
“Thì đã sao! Nếu trong vòng ba ngày ngươi không mang được kẻ đó về đây thì nơi tiếp theo chúng ta tấn công chính là Kim khuyết môn của ngươi. Và cả thảo nguyên La lung của ngươi nữa!”
“Ngươi dám!” Người phụ nữ giận dữ quát lớn, áng chừng sẵn sàng lao vào đánh nhau.
Minh dực ngân quang xà thấy vậy liền trườn tới há miệng khè lưỡi rít gào bảo vệ đồng bọn. Xem ai sợ ai? Cốt vĩ kim tử hổ bước lên trước toả ra bá khí uy nghiêm của kẻ đứng đầu rừng già.
“Lần này chúng ta tổn thất nghiêm trọng. Tam đầu Hắc hùng tinh còn mất đi con trai. Nếu như các ngươi không tỏ rõ thành ý thì đừng nói tới chuyện hợp tác, mà ngay cả việc rời khỏi đây cũng đừng hòng!”
Đôi nam nữ nhìn nhau giây lát rồi quyết định đưa ra một chiếc bình.
“Bên trong này là ba viên Bách thảo quy hồn đan, dùng một trăm loại dược liệu có tác dụng ôn dưỡng linh hồn tinh luyện mà thành...”
Cốt vĩ kim tử hổ dùng chiếc đuôi dài quấn lấy, mở nắp khẽ ngửi.
“Được rồi! Các ngươi có thể đi! Đây chỉ xem như bù đắp tổn thất lần này. Còn thoả thuận trước đó các ngươi hãy nhớ cho kỹ!”
Ba đầu yêu thú đứng nhìn đôi nam nữ biến mất cho đến khi toàn bộ chỉ còn là bóng đêm thì cự hổ mới quát lớn.
“Ra đây!”
Tiểu U nấp trong bụi rậm ngay lập tức bị một luồng hấp lực kéo ra nằm trơ trọi giữa mặt đất. Nó đứng dậy quay đơ đơ, hai mắt đảo long sòng sọc như người say rượu sủa lên mấy tiếng nhăng cuội rồi ngồi im bặt, há miệng lè lưỡi vẫy đuôi nhìn ba đại yêu ngơ ngác.
“Chỉ là một con sói con mà thôi!”
“Nó là U minh thương lang. Lần trước cũng có một con U minh thương lang Hoàng giai lục đẳng bị nhân loại giết không tìm được xác!”
“Nhân loại đáng chết, nếu không phải bất đắc dĩ làm sao có chuyện bắt tay với bọn chúng. Đợi xong xuôi nhất định phải cắn chết toàn bộ.” Tam đầu Hắc hùng tinh chửi mắng liên tục.
“U minh thương lang không còn nhiều. Con sói nhỏ này chắc đi lạc đến đây. Tha cho nó về đi.” Minh dực ngân quang xà bấy giờ mới cất tiếng.
Hai đại yêu kia cũng đồng ý, Tiểu U đến lúc đó mới quay đầu bỏ chạy thật nhanh. Nhưng nó vẫn đi lòng vòng suốt cả đêm, gần sáng mới trở về hốc cây nơi Quân lẩn trốn.
…
Hắn ôm Tiểu U vào lòng, trên trán vẫn còn mồ hôi.
Con m* nó chứ!
Đại yêu Huyền giai truy tìm thì cũng thôi đi. Bây giờ cả cao thủ Kim khuyết môn, cả giặc cỏ La Lung cũng lùng sục, hắn biết đi đâu mà trốn?
Chỉ may mắn một điều là bọn họ chưa lần ra danh tính của hắn, nếu không thật sự trên trời dưới đất không có chốn cho hắn nương thân.
Ở lại chỗ này? Không được, quá nguy hiểm! Mà đi xuyên rừng để đến Bắc Sơn lâm còn dễ chết hơn. Đây là địa bàn của Yêu thú, sơ sẩy là mất mạng ngay!
Quay về Đại hồng tự? Hắn là người bị Hắc hùng đuổi theo thì chắc chắn sẽ bị tra khảo về cái chết của nó. Hơn nữa Kim khuyết môn, Thảo nguyên La Lung, Yêu thú đã cấu kết với nhau, trước sau gì cũng tấn công lần nữa, sợ rằng còn dữ dội hơn lần trước.
Đi không được, ở cũng không xong! Thật là bức bối!
“Tiểu U, mấy ngày tới ngươi thay ta đi do thám, tìm lấy một con đường an toàn để trở về!”
Hắn cuối cùng vẫn đưa ra quyết định quay lại ngôi chùa cổ. Bởi hắn hy vọng một điều, với danh tiếng vốn có của mình, Đại hồng tự dù biết cũng sẽ không ra tay với hắn.
…
Cố gắng thu liễm khí tức, pháp trận lúc nào cũng để trên tay và mấy con khôi lỗi luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, một người một sói lặng lẽ nối đuôi nhau tìm đường thoát.
Bỗng nhiên Tiểu U dừng lại, nó phát hiện đằng trước có một nhóm bốn người đi cùng nhau, trong đó có một người là nhà sư. Đám người này trông có vẻ như đang đi do thám trong rừng.
Hắn quan sát một hồi có đến tám phần chắc chắn là người mình mới quyết định chạy về hướng bọn họ. Đám người cũng đã phát hiện ra hắn, liền đứng vào thế thủ sẵn sàng ra tay nếu cần thiết.
Thấy thế hắn vội hét lên.
“Đều là người mình, xin các vị đạo hữu đừng động thủ!”
Hắn thở hổn hển đứng cách đó khoảng năm, sáu mét chắp tay cung kính.
“Tại hạ Bách Quân, là bằng hữu của Hồng Duệ đại sư. Ta bị lạc trong rừng đã mười ngày, đang tìm đường về thì may mắn được gặp các vị…”
Vị sư của Đại hồng tự cẩn trọng.
“Thí chủ nói là bằng hữu của Hồng Duệ sư huynh, có gì làm bằng chứng không?”
Quân liền lấy ra một miếng ngọc bội và mấy cuốn kinh cổ.
“Miếng ngọc này là Hồng Duệ đại sư cho ta. Chỗ kinh này là ta mượn của Đại hồng tự. Tất cả đều được đánh dấu trên đó. Mọi người cứ kiểm tra!”
Vị sư cẩn thận dò xét, xác nhận đúng là đồ của mình mới thả lỏng hơn.
“Xin hỏi thí chủ vì sao lạc tới đây?”
“Trong lần Thú triều vừa rồi ta lỡ tay giết một vài yêu thú quý hiếm nên bị số đông vây đánh. Ta vốn chỉ định chạy ra xa trận chiến để giữ mạng rồi quay về nhưng không ngờ rừng núi hiểm trở, yêu thú đuổi sát không ngừng, ta lại không thạo địa hình, thành ra lạc sâu vào rừng lúc nào không hay…”
Quân thấy bọn họ vẫn còn nghi ngờ liền vẫy tay gọi Tiểu U đến nói tiếp.
“Cũng nhờ con sói nhỏ này nên mấy lần suýt chạm mặt yêu thú mà vẫn may mắn tránh thoát…”
“U minh thương lang?”
Bốn người nhìn nhau. Loại yêu này đúng là không nhiều, cũng rất khó thu phục. Việc Quân nói giết nhiều yêu quý hiếm có lẽ mấy phần là thật, nhưng chưa đủ để bọn họ tin tưởng.
Quân liền nói tiếp.
“Ta khi ở đây vô tình phát hiện yêu thú đang chuẩn bị tấn công lần nữa, còn biết được có kẻ đằng sau xúi giục bọn chúng…”
Bốn người kia nhìn nhau giây lát, cuối cùng vẫn là vị sư trẻ ra quyết định.
“Việc này hệ trọng, phiền thí chủ cùng đi với chúng ta trở về Đại hồng tự! Nhưng đây là thời điểm nhạy cảm, chúng ta phải hạ một cấm chế lên người thí chủ. Nếu thí chủ thật là người mình, chắc sẽ không từ chối chứ?”
Quân mỉm cười gật đầu đồng ý, thuận lợi nhờ bọn họ đưa mình trở về.