Hắn bay liền hai ngày hai đêm mới dừng lại. Minh dạ đồng tận lực do thám trong phạm vi mười ngàn mét, mãi đến khi không còn phát hiện ra dấu vết về sự hiện diện của Tam đâu Hắc hùng tinh thì mới thở nhẹ, tìm một hang đá kín đáo chui vào ẩn náu rồi bày ra bốn, năm pháp trận vừa giúp che giấu khí tức vừa để phòng ngự khi có biến.
Hấp thu rất nhiều linh thạch lẫn yêu đan, sau nửa ngày hắn đã hồi phục hoàn toàn. Tuy hao tổn mất một con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng, một lần phát động Phục hổ phù và khôi lỗi tê giác cũng bị hư hại một chút, nhưng đổi lại có thể giết được Song đầu Hắc hùng vẫn xem như còn chút gỡ gạc.
Nhìn cái xác to lớn nằm giữa nền hang lạnh lẽo, hắn hỏi:
“Bách lão, thứ này nên giải quyết thế nào?”
“Yêu đan để riêng một chỗ. Chân trước bên phải cũng thế, đó là phần mạnh nhất sau hai cái đầu, ngươi có thể đem làm đồ luyện khí. Nội tạng lấy hết sau này làm thuốc…”
“Ngươi lột da của nó, ta sẽ dạy ngươi luyện chế một kiện pháp khí phòng ngự. Thịt để ăn dần, còn bộ xương thì đem làm khung luyện khôi lỗi hoặc để dành cho Đồ Huyết!”
“Đúng rồi, không biết Đồ Huyết đã luyện hóa yêu đan xong chưa?”
“Chắc đã xong rồi. Với bản lĩnh hiện tại sẽ không ai chủ động gây khó dễ cho hắn đâu!”
Quân cũng hy vọng là thế, nhưng đầu óc của Đồ Huyết không được thông minh, chỉ sợ chạy lung tung gây chuyện thì rắc rối.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, bèn lấy Tử lôi kiếm và trường thương ra bắt đầu lóc thịt. Con yêu hùng mạnh ngày nào giờ đây mỗi nơi mỗi mảnh. Tiểu U cũng nhảy ra ngoài chồm chồm thích thú. Quân ném cho nó một miếng thịt gấu sẫm màu, nó đớp ngay kéo vào góc hang ngồi ăn ngấu nghiến.
“Ăn từ từ thôi! Nghẹn chết bây giờ!”
Thịt của Song đầu Hắc hùng ẩn chứa năng lượng cực kỳ to lớn, ngay cả hắn cũng phải kiêng dè khi sử dụng. Vì vậy để an toàn, hắn quyết định dùng lửa u minh thiêu qua một lượt. Quả nhiên không ngoài dự đoán, không chỉ khí huyết dồi dào mà nội lực cũng tràn ngập trong kinh mạch. Đáng tiếc cả Đan điền lẫn Nguyên đan của hắn lại không thể nào hấp thu, chỉ đành nuốt sự tiếc nuối này xuống.
Hắn lấy ra một chiếc đỉnh màu vàng nhạt, trên thân chạm khắc hình ảnh một bãi biển cát vàng đơn giản.
“Đỉnh này cũng khá đấy. Tiểu tử ngươi kiếm đâu ra vậy?” Bách lão hỏi.
“Nó gọi là đỉnh Hoàng Sa!” Quân đáp.
Đỉnh này cũng là một kiện pháp khí thượng phẩm lợi hại, nếu ai còn nhớ thì ngày xưa hắn phải kì kèo mãi mới lấy được nó ra từ trong đạo tràng cổ. Trước đây tu vi không đủ, cũng không có hỏa diễm nên không sử dụng, bây giờ thì đã có thể rồi.
Ngọn lửa xanh da trời bùng lên, Quân ném bộ da gấu vào bên trong lò lửa nóng rát. Đỉnh có thể luyện dược, cũng có thể luyện khí. Pháp khí không phải chỉ có mỗi đao kiếm, không nhất thiết phải mang đao to búa lớn ra gõ ra đập. Bên cạnh có một vị Luyện khí Đại tông sư hướng dẫn thì hắn có gì phải e ngại mà không luyện thử chứ!
Chẳng mấy chốc lớp mỡ và lông bên ngoài còn sót lại đã cháy hết, phần da cũng co rút chỉ còn bằng một phần mười lúc đầu.
“Ngươi lấy xuống đem may thành áo là xong, chắc là có thể chịu được một kích của Hoàng giai lục đẳng!”
“Ta biết rồi!”
…
Hắn thu tấm da gấu vào người, cầm chiếc xương chân phải lên hỏi.
“Còn cái này thì luyện thế nào?”
“Luyện một đôi bao tay. Nhưng giờ chưa đủ nguyên liệu. Chờ tìm được ta sẽ dạy ngươi!”
Quân gật gù cất hết mọi thứ chỉ chừa lại một ít thịt để hắn và Tiểu U ăn.
Trận chiến vừa rồi hắn đã thấy rõ, dù cho có tung ra đấu pháp mạnh nhất của mình thì khi gặp đối thủ cường đại, chênh lệch tu vi vẫn không thể bù đắp.
Trong khi đó, kẻ thù của hắn đang mạnh lên từng ngày, còn bản thân lại không thể tiến giai, ưu thế nhục thân cũng vì thế ngày càng giảm. Chỉ cần đối thủ biết giữ khoảng cách thì mọi cố gắng của hắn đều là công cốc!
Cũng do giậm chân tại chỗ mà hai tầng cuối của Bá vương thương và Tam hợp chỉ hắn chưa thể nào luyện được. Vậy nên muốn bình an thoát nạn chỉ có thể dựa vào ngoại vật. Hắn còn một thứ lợi hại hơn đa phần tu sĩ Hoàng giai đó là thức hải Khai hải cảnh nhưng hiện tại hầu như chỉ dùng để do thám phụ trợ, còn công kích thì hắn chưa học được được đấu pháp nào.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi.
“Bách lão, lúc trước bạch quang của Phục hổ phù và hắc quang của Song đầu Hắc hùng tại sao lại hoà hợp với nhau?”
“Chuyện đó khá hiếm thấy. Theo lý thuyết thì bọn chúng sẽ triệt tiêu lẫn nhau. Nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối. Vật cực tất phản, trong khắc có sinh. Dưới một số điều kiện nhất định, thay vì bùng nổ dữ dội, bọn chúng sẽ hoà hợp với nhau tạo thành một thể năng lượng mạnh hơn ban đầu rất nhiều…”
“Điều kiện là gì?”
“Tuỳ từng tình huống. Nhưng chắc chắn một điều là cần đạt đến một sự cân bằng hoàn hảo…”
…
Quân chỉ ở trong hang động hai ngày rồi lại rời đi. Hắn không định ở lại lâu một chỗ mà thay đổi địa điểm liên tục, phòng có chuyện bất trắc xảy ra.
Mới đó mà đã mười ngày, băng qua rừng thiêng nước độc, trên đường bỏ trốn giết chết hơn mười đầu yêu Hoàng giai, giờ hắn đến trú ngụ tại một gốc cổ thụ cao lớn.
Cây này dễ đến hơn sáu mươi mét, đường kính mười người ôm không xuể, cành lá rậm rạp xanh tốt. Đặc biệt trên thân có mấy chỗ rỗng ruột, chắc do yêu thú đến đục khoét kiếm mồi.
Hắn chui vào một hốc rỗng như thế, bày biện xong xuôi bắt đầu nghỉ ngơi. Tấm áo choàng đã làm xong. Mặc nó lên người giúp Quân thêm phần yên tâm, nhưng nếu gặp phải ai linh thức cường đại có thể cảm nhận được một chút khí tức của Song đầu Hắc hùng còn sót lại nên vẫn phải cẩn thận che giấu.
Tiểu U đi theo hắn mấy ngày nay ăn đầy bụng thịt đã lớn lên không ít, thực lực cũng gia tăng rất nhanh.
Quân lấy ra một đôi mắt màu đen xám to bằng nắm tay, là mắt của Thạch giáp tích Hoàng giai thất đẳng ngày xưa bị săn giết tại thành Cổ Đằng. Hắn chợt nghĩ, nếu Song đầu Hắc hùng cũng giống Thạch giáp tích to xác nhưng não bé thì mọi thứ đã dễ dàng hơn nhiều.
“Bách lão, chắc bao nhiêu phần luyện hoá thành công thứ này?”
“Nghe theo cách của ta thì ít nhất phải tám phần!” Bách lão nói như đinh đóng cột.
Quân gật gù liền lấy ra đỉnh Hoàng Sa ném đôi mắt vào trong.
“Trước hết dùng lửa đốt sạch chỗ yêu khí còn sót lại. Sau đó làm như luyện khí, nung lấy tinh hoa, cô đặc rồi hấp thu.”
Đôi mắt bên trong lửa xanh dần biến đổi từ xám đen thành màu nâu đất trong suốt, biểu hiện của yêu khí đã tiêu tan hết. Quân tiếp tục đốt thêm một giờ nữa cho đến khi bọn chúng co nhỏ lại chỉ còn bằng đầu ngón chân cái thì mới dừng tay. Cầm hai con mắt đậm đặc Thổ nguyên lực, hắn không chần chừ mà bắt đầu hấp thu.
Mọi việc khá thuận lợi, yêu khí đã hết chỉ còn tinh hoa thuần nhất nên gần như không hề có phản ứng phụ nào. Thổ nguyên lực đi qua kinh mạch như nước chảy trên sông tiến ra biển lớn. Chúng nhanh chóng quy tụ về đan điền rồi xông thẳng vào Nguyên đan, hình thành một mảnh tinh thạch nhỏ màu nâu đất nằm lại luôn bên trong đó.
“Thành công rồi, còn ngưng tụ ra được Đan thạch nữa.” Bách lão cười.
“Không uổng công ta kỳ vọng! Tác dụng cũng giống Đan hoả phải không?” Quân hỏi lại.
“Đúng vậy. Ngươi có thể tuỳ ý phát động và sử dụng Thổ nguyên lực mà không cần phải dùng đến pháp quyết!”
“Như vậy ta có thể dùng nó để thi triển Tam hợp chỉ, không còn bị giới hạn về tu vi ngăn cản.”
“Đúng thế, nhưng phải cẩn trọng. Tu vi hiện tại dùng chiêu đó vẫn là quá sức, rất dễ nhận lấy phản phệ. Không đến đường cùng thì đừng dùng!”
Quân đương nhiên biết, nhưng đây là một trong những át chủ bài của mình, hắn bắt buộc phải luyện được!
…
Tam hợp chỉ - Tam chỉ hóa thạch.
Chạm vào điểm nào, dù vàng kim hay sắt thép, dù ngọc ngà hay châu báu, dù Đấu pháp cường đại hay thân thể hùng mạnh thì khi đối diện chỉ pháp của ngươi cũng chỉ có một kết cục.
Hóa thành sỏi đá!
Muốn làm được điều này, thì không chỉ cần nội lực hùng hậu, mà còn phải sử dụng Thổ nguyên lực vô cùng tinh xảo mới có thể đem chiêu thức của đối phương biến thành gạch nát.
Tuy khó, nhưng nếu luyện thành trong cùng cấp có thể vô hiệu hoá hầu như toàn bộ, thậm chí đem so với đấu pháp Huyền giai cực phẩm cũng không kém là bao.
…
Quân đang đắm chìm trong việc cảm ngộ chỉ thứ ba thì đột nhiên bên trong thức hải có một rung động truyền về. Có kẻ đang tiến lại gần phạm vi hắn quan sát.
Đối phương có hai người đều khoác áo choàng đen che kín từ đầu đến chân, không toả ra chút dao động khí tức nào.
Bỗng nhiên người đi trước dừng bước, một luồng linh thức khổng lồ đột ngột bùng phát như sóng thần quét sạch xung quanh.
Quân hoảng sợ thu lại linh thức của mình ngay lập tức, tim đập thình thịch đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Có chuyện gì vậy?” Người áo đen đằng sau hỏi.
“Không có gì, kiểm tra một chút thôi!” Người đằng trước nói xong liền đi tiếp.
Một lúc sau Quân mới thở phào nhẹ nhõm. May mà hắn có bố trí pháp trận giúp che đậy khí tức, nếu không e đã bị lộ.
Đối phương không biết là ai nhưng có thể từ tốn bước đi giữa nơi thâm sơn thì chắc chắn thực lực bất phàm, hơn nữa có lẽ là đang làm chuyện bí mật, nếu phát hiện có kẻ nhìn lén thì hắn chết là cái chắc.
…
Hắn muốn rời đi ngay nhưng lại gặp một vấn đề. Đó là nếu chui ra ngoài thì không còn pháp trận che giấu, hai người kia không biết đang ở đâu, ngộ nhỡ chạm mặt thì chạy đằng trời. Mà ngồi im chờ đợi thì cũng không được. Dùng Ly hỏa minh dạ đồng để quan sát cũng khó bởi với linh thức cường đại như của bọn họ chắc chắn sẽ biết mình bị nhìn lén.
Giữa lúc bối rối thì Bách lão lên tiếng.
“Ngươi có thể bảo Tiểu U đi thăm dò.”
“Nó?” Hắn nghi ngờ.
“Bí pháp Tích huyết câu hồn do ta nghĩ ra, đương nhiên ta biết cách nó hoạt động. Ngươi và nó đã câu thông linh hồn, chỉ tập trung tinh thần làm theo lời ta thì mọi thứ nó thấy ngươi cũng sẽ thấy, lại không sợ bị phát hiện…”
Dù có chút nguy hiểm nhưng vẫn là phương án an toàn nhất. Quân tách ra một tia linh thức từ mi tâm của mình rồi ẩn giấu nó vào trong linh hồn của Tiểu U sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Quả nhiên bên trong thức hải của hắn đã hiện ra mọi thứ mà Tiểu U nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí là cả ngửi thấy…
Con sói con ve vẩy đuôi rồi nhảy vọt đi, nhằm hướng hai người áo đen lúc nãy chạy theo.
“Tiểu U trước là yêu thú Hoàng giai lục đẳng nên bây giờ dù tu vi bị giảm thì linh thức vẫn còn sử dụng được. Nó có thể dựa vào đó mà mở rộng phạm vi tìm kiếm!”
“Ta tưởng tu vi bị mất thì thức hải cũng mất theo?” Quân tò mò.
“Không! Thức hải luôn tồn tại, Hoàng giai chỉ là chiếc chìa khoá để mở cánh cửa tiến vào đó. Cửa đã mở thì sẽ không đóng lại, còn dùng được bao nhiêu là do khả năng của bản thân!”
“Thật sao? Ta không thấy ai nói đến hoặc trong sách nào ghi lại? Quân ngạc nhiên bởi không hề biết đến những chuyện này.
“Đương nhiên! Những người bị mất Nguyên đan đều chết hoặc tàn phế không thể tu luyện nên thường sẽ không có ai để ý đến. Hơn nữa đâu có ai rảnh rỗi tự nhiên đi nói những chuyện này cho ngươi…”
Bách lão giảng giải thêm một chút về mối quan hệ giữa thức hải và cơ thể khiến hắn được mở rộng được tầm mắt. Thế giới tu luyện có quá nhiều thứ kỳ lạ, tưởng không mà có, tưởng nọ mà lại kia…
Tri thức thật sự vô cùng rộng lớn, hắn chỉ như con kiến giữa cánh rừng bao la mà thôi!