Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 22



Lâm Nghiệt cúp hai tiết học đầu giờ, mãi cho đến tiết thứ ba anh mới chịu lên lớp.

Chung Thành Khê vừa trông thấy người liền nhào tới ôm chặt lấy cổ anh: “Mẹ kiếp, tớ còn tưởng hôm nay cậu cúp học luôn chứ.”

Lâm Nghiệt hất tay anh ta ra: “Tránh xa tớ ra một chút.”

Chung Thành Khê nhìn chằm chằm anh một hồi lâu mới phát hiện khí sắc của anh hôm nay có gì đó không đúng lắm, quan tâm hỏi: “Làm sao thế? Nhìn giống như người đang bị bệnh vậy? Tối hôm qua cậu trước thì cúp điện thoại sau lại tắt máy, trong người có chỗ nào không thoải mái sao?”

Trong lòng Lâm Nghiệt đang rất phiền chán, cũng lười quan tâm đến anh ta, quay về chỗ ngồi của mình rồi ngủ tiếp.

Chung Thành Khê cũng không có mắt nhìn xem tình huống trước mặt là gì, lại đi theo qua kéo cái ghế ở bàn sau lên, ngồi ở bên cạnh anh tiếp tục nói: “Này, Thầy Triệu nói sân thể dục không chiếm chỗ của chúng ta nữa, chúng ta có thể luyện bóng, tớ đã gọi Red Bull và gà rán rồi.”

Lâm Nghiệt phớt lờ anh ta, anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ, nói tiếp: “Tớ cảm thấy tớ không thích Tưởng Thuần nữa, cô ta khác với những gì mà tớ đã nghĩ.”

Sau đó anh ta bắt đầu lải nha lải nhải khác nhau thế nào, nói suốt một tiết giảng bài, nói đến khi tất cả học sinh đang tập chạy đều đã trở lại.

“Phụ nữ ấy à, có đôi khi làm cậu vò đầu bứt tai tìm cách có được, có đôi khi lại cảm thấy không cần thiết, có cũng chẳng ích gì. Tớ đã nghĩ thông suốt rồi. Cậu cũng nhân lúc còn sớm nhanh thoát ly khỏi biển khổ ấy đi, chị gái kia của cậu cũng không phải là cái đèn cạn dầu đâu.”

Nhắc tới Hình Tố, Lâm Nghiệt liền ngồi dậy, lạnh mặt ném cho anh ta một câu: “Cút!”

Chung Thành Khê bối rối: “Hai người cãi nhau à?”

Lâm Nghiệt bị anh ta quấy nhiễu càng thêm phiền chán, bèn bước ra ngoài.

Chung Thành Khê đang định đuổi theo anh thì nhìn thấy Giang Nhược từ cửa trước bước vào, thế là anh ta lại đi tới cửa trước trêu chọc Giang Nhược một phen, lớn giọng nói: “Úi chà chà, cậu Giang đã trở về rồi, mọi người mau tránh đường cho cậu Giang đi nào.

Đừng để cậu ta tức giận lại bị bột phấn trên mặt cậu ta rơi hết lên người bây giờ.”

Cả lớp học lập tức ôm bụng cười nghiêng ngả, sau đó lại có thêm nhiều người tham gia vào trêu chọc chế giễu Giang Nhược. Nhìn tình cảnh trước mắt, Giang Nhược không khỏi nhớ lại thời điểm mình bị Quách Gia Hàng bắt nạt.

Bị nhiều người nói như vậy khiến Giang Nhược đỏ bừng mặt, cúi đầu lầm lũi trở về chỗ ngồi của mình.

Chung Thành Khê đi qua, giật lấy quyển sách mà anh ta đang cầm trên tay, tùy tiện lật lật hai trang, sau đó cực kỳ khoa trương mà dùng tư thế như đang ném đĩa quăng nó ra ngoài, sau đó lớn tiếng nói xin lỗi với anh ta: “Xin lỗi nhé cậu Giang, là do bệnh viêm khớp

của tôi lại bị tái phát đúng lúc này cho nên tôi mới không thể kiểm soát được bàn tay của mình.”

Giang Nhược mím chặt môi, yên lặng nhặt quyển sách trở về, không buồn phản ứng lại trước sự trêu chọc có phần quá đáng của Chung Thành Khê.

Mà Chung Thành Khê cũng không phải loại người thích đi bắt nạt người khác. Chẳng qua là anh ta không quen nhìn loại người giống một con sói mắt trắng như Giang Nhược mà thôi. Giang Nhược coi Lâm Nghiệt là người vô hình cũng đã đành, đằng này buổi chiều hôm thứ sáu có tiết kiểm tra tiếng Anh, Lâm Nghiệt chỉ tình cờ đi ngang qua bàn học của anh ta, vậy mà anh ta liền dùng tay che bài thi lại, giống như sợ Lâm Nghiệt sẽ sao chép lại câu trả lời của mình không bằng.

Chung Thành Khê lại cầm một quyển sách khác của anh lên vứt ra ngoài như lúc nãy, còn bắt chước khẩu khí nói chuyện của Giang Nhược: “Thưa thầy, bài kiểm tra này với em mà nói chẳng khó chút nào.”

Nói xong, anh ta khôi phục giọng nói bình thường của mình: “ Đúng vậy, cậu Giang thật sự rất tuyệt vời, đến cả người có thành tích xuất sắc nhất thành phố như Lâm Nghiệt còn phải đi sao chép bài kiểm tra của cậu thì đề kiểm tra lần này tất nhiên không có khó khăn rồi.”

Giang Nhược bị anh ta liên tục khiêu khích, nhịn không được nữa cầm sách ném thật mạnh lên bàn, nói: “Cậu có thôi ngay không hả!”

Chung Thành Khê không ngờ anh ta sẽ phản kháng lại mình, mặt mũi đều ngớ cả ra.

Giang Nhược chỉ nói đúng một câu như vậy, chờ đến khi Chung Thành Khê cảm thấy mình vừa mới bị anh ta phản ứng lại, trên mặt sắp không nhịn nỗi tức giận thì chuông vào học đúng lúc vang lên.

Trước khi quay trở lại chỗ ngồi, Chung Thành Khê chỉ vào Giang Nhược, nói: “Được, cậu cứ chờ đấy cho tôi.”

Giang Nhược cũng không phải chưa từng bị người khác ức hiếp, chờ thì chờ thôi, dù sao mẹ của anh ta cũng chết rồi, trên đời này chẳng còn thứ gì để bận tâm nữa, anh ta còn sợ gì nữa chứ? Còn mỗi cái mạng quèn này thôi, cùng lắm thì vứt bỏ thế là xong chuyện.

Bắt đầu giờ học nhưng vẫn chưa thấy Lâm Nghiệt trở về, giáo viên bộ môn nhìn thoáng qua chỗ ngồi của anh, hỏi: “Lâm Nghiệt đâu?”

Cả lớp mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn nhau, nhưng không ai trả lời.

Giáo viên bộ môn cũng không hỏi nữa: “Chúng ta học trước đi. Kế hoạch của lớp này hôm nay là nửa tiết đầu kiểm tra tại chỗ việc nắm vững các điểm chính quan trọng của bài ôn tập. Nửa tiết sau các em được phép tự do ôn tập, xoát lại đề hoặc là học tập thêm những kiến thức mới đều được.”

Ở giai đoạn chạy nước rút này giáo viên cũng không đề cập đến nội dung nữa, lên lớp chủ yếu là ôn tập lại những kiến thức trọng điểm mà thôi.

Lâm Nghiệt chỉ là không muốn vào lớp nên tìm một chỗ trên khán đài sân thể dục ngồi một lát. Lúc này trên sân có một số học sinh lớp Mười đang học thể dục, còn có một bạn học nữ chạy đến đưa nước uống cho anh.

Lâm Nghiệt không ngờ có một ngày anh cũng giống như một kẻ ngốc vậy, ngày đêm thương nhớ một người phụ nữ, không ngừng liếc nhìn di động chờ đợi tin nhắn của cô, nhận được tin nhắn của cô khiến anh khẩn trương, nhưng không nhận được tin nhắn của cô lại khiến anh lo lắng, một ngày ra vào vòng bạn bè của cô năm lần bảy lượt. Bất kỳ một trạng thái nào không tốt nào đều có thể khiến anh lý giải thành hàng trăm loại ý tứ khác nhau, khi thì cảm thấy cô đang ám chỉ cho anh cái gì đó, khi lại cảm thấy hình như cô đang gợi ý điều đó cho người khác …

Mỗi lần cùng cô ở bên nhau thời gian trôi qua thật ngắn ngủi, vậy mà cô còn cố tình thích cùng anh đối nghịch, khiến cho hơn phân nửa thời gian hai người gặp nhau đều là bực bội không vui. Mà anh

còn đột nhiên phát hiện ra một sự thật đáng buồn, đó là cho dù anh có tức giận bao nhiêu đi nữa thì cô căn bản cũng không thèm để ý xem anh có tức giận thật hay không.

Tư vị của lúc vừa mới biết yêu giống như một chất ăn mòn, anh cứ như vậy trầm mê vào trong đó, một chút sức chống cự cũng không có đã bị nó rút cạn tự tin.

Anh muộn phiền suốt một tiết học, đến khi vừa trở lại lớp đã bị lớp phó sinh hoạt gọi lại: “Vừa rồi cậu làm sao vậy?”

Lâm Nghiệt không đáp.

Lớp phó sinh hoạt nói: “Nếu cậu trốn học tôi sẽ ghi tên vào sổ kỷ luật, nhưng nếu cậu có lý do chính đáng thì tôi có thể bỏ qua cho cậu lần này.”

Lâm Nghiệt đáp: “Tôi không có lý do.”

Nghe vậy lớp phó sinh hoạt liền ghi tên anh vào sổ, chỉ cần có ba lần phạm lỗi bị ghi vào sổ kỷ luật thì sẽ bị đưa tới phòng giáo vụ ngay lập tức, ngày thứ Hai sau khi kết thúc nghi thức chào cờ sẽ bị thông báo phê bình trước toàn trường, thông báo phê bình vượt qua ba lần sẽ bị nhà trường buộc cho thôi học.

Nhưng điều này chỉ sử dụng được đối với những học sinh không chịu nghiêm túc đi học mà gia đình còn vừa không tiền lại không có quyền thôi, còn người có tiền có quyền thì chỉ cần tìm hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm mời ăn một bữa cơm, nhét cho cái thẻ mua sắm, cấp thẻ hội viên đến nhà tắm hơi miễn phí trong một năm, hoặc là đưa hai bình rượu quý được ủ lâu năm, mời bọn họ đi ra ngoài chơi một chuyến, nếu không thì hỗ trợ quảng cáo một chút những lớp học thêm do giáo viên mở ra, thế là lỗi lớn lỗi nhỏ trong sổ kỷ luật gì đó đều có thể cho qua ngay lập tức.

Lâm Nghiệt nhớ rõ trong sổ kỷ luật còn ghi rất nhiều tội danh của mình như đi trễ về sớm, trốn học lên mạng chơi game, hơn nữa còn hút thuốc đánh nhau. Anh quả thực là điển hình của những học sinh

cá biệt trong trường, nhưng điều không chịu nổi chính là anh học tập rất giỏi… Là thể diện của cả trường trung học số Sáu, cho nên trường học phạt thì cứ phạt, thời điểm nên bao che cũng hết sức bao che.

Hơn nữa bà ngoại cũng rất lợi hại, cho tới bây giờ những ngày lễ ngày tết đều có công an, chính phủ và các nhà phát triển cơ sở hạ tầng mua ít quà đến biếu cho bà.

Không phải là do thân phận địa vị của bà rất cao mà là vì bọn họ sợ bà, sợ bị bà kêu oan. Chỉ cần bà đi Bắc Kinh thì phía trên khẳng định là sẽ phái người xuống kiểm tra thực hư câu chuyện. Có thể tra ra thứ gì đó thì cũng không sao, quan trọng là nếu cứ nhiều lần như vậy bọn họ chắc chắn sẽ bị cho vào sổ đen, và chính quyền địa phương sẽ chú ý đến họ đầu tiên, tương lai sau này muốn làm gì cũng rất bất lợi. Đây cũng là lý do vì sao một người lãnh đạo cái gì cũng không sợ lại tuyệt đối không để cho dân chúng khiếu kiện mình với cấp trên.

Chung Thành Khê thấy Lâm Nghiệt đã trở lại vội nhảy qua ôm lấy bả vai anh: “Đi thôi. Đi luyện bóng đi.”

Lâm Nghiệt trở về lớp mục đích chính cũng là để lấy đồng phục chơi bóng, bây giờ anh rất cần một nơi để phát tiết hết những phiền muộn trong lòng.

Lớp của họ vừa lúc đụng phải tiết thể dục của lớp Âm Nhạc. Nhìn thấy Lâm Nghiệt, Dương Thi Hàm rốt cuộc cũng tìm được cơ hội cùng Hề Đa Đa nói chuyện riêng, dù sao cái gọi là chị em tốt đã được chụp ở trên đầu rồi, vậy nên cô ta cần gì phải sợ nữa chứ.

Cô ta mang theo người bạn mới của mình đến trước mặt Hề Đa Đa, nói với cô ấy: “Cậu biết việc Lâm Nghiệt đã tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Lưu Tư Huệ đúng không?”

Hề Đa Đa đang đọc sách ở bên cạnh sân tennis, nghe thế thì phớt lờ cô ta.

Dương Thi Hàm thấy vậy liền giật lấy quyển sách trên tay cô ấy: “Tớ đang nói chuyện cùng với cậu đấy, cậu không nghe thấy à? Cậu bị điếc hả?”

Hề Đa Đa giật quyển sách lại, quay đầu bỏ đi luôn.

Dương Thi Hàm đuổi theo ở phía sau, Hề Đa Đa cố gắng đi nhanh bao nhiêu thì Dương Thi Hàm càng đi nhanh hơn nữa: “Cậu cảm thấy Lâm Nghiệt sẽ thích Lưu Tư Huệ sao? Hồi đầu tớ cũng cho rằng cậu ấy có thể có hứng thú với Lưu Tư Huệ, nhưng thật ra không phải vậy, bây giờ cậu ấy đang qua lại cùng với một người phụ nữ khá lớn tuổi, còn rất có tiền.”

Hề Đa Đa đột nhiên dừng lại, trực giác của phụ nữ làm cho cô ấy liên tưởng đến người phụ nữ ngày đó ở tiệm cơm nhà mình. Người phụ nữ đó còn cùng cô đi đến trường học, cuối cùng còn đi đến lớp học Văn Hóa. Cô ấy xoay người lại: “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”

Dương Thi Hàm mỉm cười nói: “Tớ cần gì phải đi lừa cậu chứ? Dù sao chúng ta cũng từng là bạn bè của nhau, tớ thật sự không đành lòng nhìn cậu không biết gì như vậy mãi.”

Cô ta chính là muốn nói cho Hề Đa Đa biết rằng Lâm Nghiệt thà thích một người phụ nữ lớn tuổi cũng không cần cô ấy. Tuy làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng cô ta vẫn cảm thấy thật thoải mái, Dương Thi Hàm rất thích nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Hề Đa Đa như lúc này, cho nên càng muốn kích thích cô ấy hơn.

Vốn dĩ cô ta còn muốn nói thêm vài câu nữa, miêu tả tỉ mỉ cách Lâm Nghiệt lên xe người phụ nữ kia như thế nào, nhưng bàn tay của Quách Gia Hàng đã vươn tới kéo cô ta rời đi.

Hề Đa Đa sững sờ tại chỗ, có đôi khi cô ấy thật sự thực chán ghét trực giác rất chính xác của bản thân mình, khuôn mặt của người phụ nữ kia từ từ hiện rõ trong tâm trí của cô ấy, thậm chí cô ấy còn phác hoạ nên hình ảnh cô đứng cùng Lâm Nghiệt ra sao, bức tranh thật xinh đẹp đó làm trái tim cô ấy chợt nhói đau.

Quách Gia Hàng kéo Dương Thi Hàm đến phía sau tòa nhà nghệ thuật, ấn mạnh cô ta vào tường: “Lời tôi nói cô nghe không hiểu hả?”

Dương Thi Hàm đúng là nghe không hiểu, cậu ta không thể hiểu nổi Hề Đa Đa có chỗ nào tốt? Bộ dáng nhìn qua giống như một con thỏ trắng ngây thơ? Nhưng chỉ có con gái mới biết được bên ngoài càng giống thỏ trắng thì nội tâm bên trong càng giống bọn trà xanh, đám con trai nhìn không thấy cũng không sao, cô ta sẵn sàng giúp xé rách mặt nạ giả tạo của cô ấy ra cho bọn họ nhìn được rõ ràng hơn, nhưng vì sao tới khi Hề Đa Đa không thể giấu chiếc đuôi cáo của mình được nữa, bọn họ vẫn không chịu tin? Hay là mắt bọn họ bị mù cả rồi?

Cô ta cũng nhanh chóng nổi giận: “Từ sau khi em và anh quen nhau, anh đã bao giờ chịu nhìn kỹ em lấy một lần hay chưa? Em là cốc tự sướng của anh hay chỉ là chiếc bồn cầu bằng thịt hả?”

Quách Gia Hàng nói với vẻ đương nhiên: “Chuyện này không phải do cô tự mình tìm tới cửa sao? Không phải là cô xin tôi hãy làm chuyện đó với cô à? Hiện tại hối hận rồi sao? Là tôi đã cưỡng bức cô? Hay là cô đã quên vẻ mặt của chính mình lúc hướng lên người tôi cầu xin rồi hả?”

Dương Thi Hàm thật sự sửng sốt, không nghĩ tới trong suốt khoảng thời gian ở bên nhau này Quách Gia Hàng lại nghĩ về cô ta như vậy… Những lời nói ngọt ngào anh ta dùng để dỗ dành luôn có thể khiến cô ta nhớ như in giờ đâu rồi!

Quách Gia Hàng chơi cũng chơi rồi, không còn cảm thấy có chút hứng thú nào với cô ta nữa, nhanh chóng dứt khoát nói: “Nếu cô còn tiếp tục đi tìm Hề Đa Đa gây khó dễ, tôi sẽ lập tức đem những chuyện hư hỏng của cô nói cho mọi người biết. Đừng cho là tôi không biết cô đã từng ngủ với bao nhiêu người rồi.”

Nước mắt Dương Thi Hàm rơi xuống như mưa, cô ta thật sự không nghĩ tới Quách Gia Hàng đối với người khác tàn nhẫn, đối với một cô gái bị anh ta dụ dỗ lên giường cũng vẫn có thể tàn nhẫn như vậy.

Quách Gia Hàng ghê tởm nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc. Đối với Hề Đa Đa anh ta còn có thể chịu đựng được, còn có thể nhẫn nại dỗ dành một hai câu. Nhưng Dương Thi Hàm thì không xứng, vì vậy liền quay đầu rời đi.

Dương Thi Hàm bị ném lại phía sau, một lát sau cả khuôn mặt đã đẫm nước mắt, vừa nhục nhã, vừa phẫn nộ, thống khổ, cô ta cố gắng đập lên người mình, hận không thể đem bản thân mình đánh cho té ngã, đập cho vỡ đầu chảy máu nhất quyết không dừng lại.

Sau khi đánh xong nửa trận bóng, Lâm Nghiệt đi đến khán đài, cầm lấy khăn giấy Chung Thành Khê đưa cho lau lau mồ hôi trên cổ, cầm lấy bình nước vừa uống vừa xem điện thoại, phát hiện có tin nhắn gửi đến WeChat, anh vội nhấn nút mở ra xem, thì ra là tin nhắn của Hình Tố đã được gửi tới từ nửa giờ trước.

Cô nói: “Kẹo ăn rất ngon, mua ở đâu thế?”

Lâm Nghiệt chưa vội trả lời cô ngay, dựa vào cái gì mỗi lần cô gửi tin nhắn cho anh thì anh đều phải vội vàng trả lời lại ngay lập tức, trong khi anh gửi tin cho cô thì toàn phải ngồi đợi tin nhắn trả lời? Anh không thể quen với cái tật xấu này của cô được.

Chung Thành Khê liếc mắt nhìn thấy Hề Đa Đa, vừa đúng lúc cô ấy đi từ sân tennis đến siêu thị bên kia: “Này này này, em gái Đa Đa.”

Lâm Nghiệt không rảnh nhìn xem em gái gì gì đó, chuẩn bị nghỉ một lát rồi đánh tiếp.

Nửa trận sau bắt đầu, Lâm Nghiệt buông di động trên tay xuống bước trở lại trong sân.

Khi chơi bóng trông Lâm Nghiệt rất đẹp trai, người đứng xem anh chơi rất nhiều. Kỳ thật người khác cũng rất đẹp, chẳng qua mấy cô gái này mỗi khi nhìn vào trong sân thi đấu người đầu tiên họ nhìn thấy mãi mãi là khuôn mặt của Lâm Nghiệt. Bởi vì Lâm Nghiệt là người có phong thái badboy nhất trong số những người này, mà họ lại thích những badboy như vậy.

Chờ đến khi những cô gái này trưởng thành sẽ không còn thích những chàng trai như vậy nữa, mà đến lúc đó có ít nhất một nửa đám con trai này cũng đã trưởng thành rồi.

Giờ học thể dục kết thúc, bọn họ lại chơi thêm nữa tiết học nữa, mãi cho đến khi thầy Triệu kêu trở về phòng học, phạt bọn họ đứng ở ngoài hành lang tự ôn tập thêm nửa tiết học nữa.

Sau khi tan học, vài người lại chạy đến sân bóng rổ đối diện khu chung cư đánh thêm nửa ngày. Trước kia Lâm Nghiệt chơi bóng rất điều độ, cơ bản chỉ chơi khoảng một tiếng đồng hồ rồi thôi, nhưng do ngày hôm qua nổi giận, hôm nay muốn tìm cách hạ họa nên không chú ý đến chuyện này.

Đánh tới một nửa, Chung Thành Khê nằm bò lên lưới sắt trên tường giả chết: “Trời ạ, không được không được, tớ mệt lắm rồi, thời gian chơi bóng cũng quá lâu rồi.”

Có người cười trêu: “Đàn ông không thể nói mình không được, hiểu không?”

Chung Thành Khê liếc anh ta một cái: “Cút đi!” Lâm Nghiệt đi đến một bên uống nước.

Chung Thành Khê gân cổ hét lên: “Lâm Nghiệt! Có người bắt nạt chồng của cậu kìa! Cậu nói gì đi chứ!”

Lâm Nghiệt vẫn phớt lờ lời nói của anh ta.

Người nọ thấy vậy cười càng vui vẻ hơn: “Cậu đừng có làm cho chúng tôi buồn nôn chứ, còn gọi chồng ơi, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả!”

Chung Thành Khê đá một chân qua: “Mẹ kiếp, chỉ mình cậu có miệng à!”

Vài người vui vẻ nháo loạn, Lâm Nghiệt uống xong nước lại nhìn vào điện thoại, Hình Tố không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Đột nhiên

anh có một loại trực giác Hình Tố sẽ không để cho anh gửi tin nhắn cho cô nữa, hoặc có thể vì anh chưa chịu hồi âm cho cô, cho nên cô đã chặn tin nhắn của anh rồi.

Nghĩ đến đây anh vội vàng gửi cho cô một dấu chấm câu, vẫn còn có thể gửi đi được, vậy nghĩa là chưa bị chặn. Anh lập tức thu hồi tin nhắn lại, nhưng dòng chữ “Bạn đã thu hồi một tin nhắn” quá bắt mắt, bắt mắt đến mức đáng ghét.

Má nó, phút chốc mất kiên nhẫn lại để cô chiếm được thế thượng phong.

Trong lòng Lâm Nghiệt càng thêm khó chịu, anh đi vào sân bóng chơi tiếp.

Vừa bắt đầu trận thì có một người mang giày cao gót tiến vào sân, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai khiến họ không thể không dừng lại trận bóng, vừa xoay người lại thì nhìn thấy một người phụ nữ với thân hình nuột nà đang đi về hướng bọn họ, trong ngực đang ôm mấy chai nước: “Mệt rồi đúng không?”

Trừ Lâm Nghiệt và Chung Thành Khê ra thì mấy người còn vẻ mặt đều mờ mịt.

Chung Thành Khê dịch đến trước mặt Lâm Nghiệt, dùng bả vai đụng đụng vào người anh, ý bảo: Cậu đánh có một trận bóng thôi mà còn mang theo người nhà tới đây, có phải làm hơi quá rồi không.

Lâm Nghiệt kéo cô sang một bên, cũng không quan tâm vì sao cô lại biết được anh đang ở chỗ này, hỏi: “Có chuyện gì cần nói sao?”

Hình Tố khoanh tay, dựa người vào lưới sắt: “Thu hồi tin nhắn? Cậu học từ ai vậy?”

“Chị quản được sao?”

Hình Tố cười, không nói với anh nữa mà quay sang nhìn các bạn học của anh hỏi một câu: “Tôi mời mọi người bữa cơm được

không?”

Nghe nói được mời ăn cơm, bọn họ liền không nhận người thân nữa, lập tức đem bán Lâm Nghiệt đi, gật đầu còn hơn cả chim gõ kiến: “Cảm ơn chị gái!”

Lâm Nghiệt quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng bọn họ đều làm như không trông thấy, da mặt thoạt nhìn còn dày hơn cả mấy bức tường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.