Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 21



Chung Thành Khê chỉ vừa gửi được hai tin nhắn WeChat cho Tưởng Thuần thì Lâm Nghiệt đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, anh ta nhìn quanh chỉ thấy người quản lý bước tới bên trái ghế dài nói chuyện cùng với một chị gái khá là xinh đẹp, thoạt nhìn thái độ đối với cô ấy có chút cung kính.

Anh ta quay sang hỏi người bên cạnh: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không biết, hình như có người đánh nhau.”

“Đi!” Chung Thành Khê lập tức cảm thấy việc này có thể liên quan đến Lâm Nghiệt, vội vã chạy ra ngoài gọi điện thoại cho anh.

Cuộc gọi thứ nhất cho Lâm Nghiệt không kết nối được, bị anh cúp máy, cuộc gọi thứ hai điện cũng bị tắt máy giữa chừng.

Lúc này anh ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Nghiệt đang làm gì vậy?

Đúng lúc này tin nhắn của Tưởng Thuần cũng được gửi đến: “Hôm nào ăn cơm rồi nói sau. Cậu hỏi thử Lâm Nghiệt xem rốt cuộc cậu ấy nghĩ thế nào, giữa Hề Đa Đa và Huệ Huệ thì dù sao cũng phải chọn lấy một người chứ? Tôi thì cảm thấy Huệ Huệ và cậu ấy rất hợp nhau, cả hai cùng học lớp Văn Hóa, sẽ có tiếng nói chung.”

Chung Thành Khê và cô ta nói chuyện đến tận nửa đêm, chủ đề của cả buổi nói chuyện đều xoay quanh Lâm Nghiệt, Lưu Tư Huệ thật đúng là rất may mắn khi có một người bạn tận tâm như cô ta vậy.

Anh ta cân nhắc một chút, cuối cùng mới trả lời lại: “Nếu Lưu Tư Huệ có hi vọng thì đến hôm sinh nhật thử nắm bắt cơ hội có lẽ sẽ thành công.”

Tưởng Thuần qua hơn mười phút mới trả lời lại anh ta: “Tuần sau ở giải bóng rổ nghiệp dư của trường trung học, các cậu sẽ chơi bóng, nhưng hoạt náo viên sẽ không để cho mấy học sinh năm ba như chúng tôi tham gia, nghe nói lớp Văn Nghệ đã tìm được không ít đàn em năm nhất. Nghe giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi bảo rằng bọn họ sẽ đến đội bóng rổ để luyện tập vài lần, cậu nhớ bảo vệ Lâm Nghiệt thật tốt đấy, đừng để mọi cố gắng của Hề Đa Đa và Huệ Huệ cuối cùng lại bị đàn em năm nhất cướp mất nhé.”

Chung Thành Khê cảm thấy lo lắng của cô ta quá dư thừa, nói: “Cậu cũng quá coi thường Nghiệt nhà tôi rồi, cậu ấy đâu phải là loại người chỉ cần nói hai ba câu là có thể cướp đi được?”

Tưởng Thuần nhanh chóng gửi lại cho anh ta một biểu tượng cảm xúc: “Lỗi của tôi lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ sửa lại cách nói chuyện của mình.”

Chung Thành Khê không nhắn lại nữa.

Cô gái này ấy à, chỉ đẹp nhất lúc chưa quen thân, một khi đã quen thân rồi thì chẳng còn cảm giác hồi hộp mà anh ta mong muốn nữa.

Lâm Nghiệt dẫn Hình Tố về nhà mình.

Những tòa nhà trong khu này đều thuộc diện di dời, lúc phá dỡ và dời đi nơi khác, bà ngoại anh muốn mua một căn hộ thương mại, nhưng mấy người bạn già của bà đều bên đây, thế nên bà lại quay về bên đây mua một căn hộ hai phòng ngủ của một người bạn hàng xóm, để lại cho bà với mức rất giá hữu nghị.

Tới nơi, Lâm Nghiệt mở cửa, Hình Tố hỏi anh: “Không cần đợi cậu thu dọn chút đã sao?”

Lâm Nghiệt không nói chuyện, đưa tay đẩy hẳn cửa ra.

Hình Tố khẽ cười, khá tự tin đấy.

Căn hộ hai phòng ngủ này không quá lớn, trang trí tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng. Bà ngoại là người thích sạch sẽ nên đương nhiên Lâm Nghiệt cũng như vậy. Lúc bà đi vắng, nhà cửa cũng vẫn sạch sẽ như mọi khi.

Hình Tố bước vào cửa, nhìn thấy đôi dép lê duy nhất đã bị Lâm Nghiệt mang, cô liền đứng im không động đậy.

Lâm Nghiệt đưa qua cho cô một đôi dép mới.

Hình Tố đi dép vào mới bước ra khỏi huyền quan, ngọn đèn ở phòng khách vừa mới chiếu đến trên người thì đã bị một bàn tay kéo đến trên ghế sô pha, sau đó chủ nhân của đôi tay này liền đè lên người cô, dáng vẻ giống hệt như một chú khỉ con gấp gáp đòi ăn sữa.

Lâm Nghiệt dán miệng lên môi cô: “Sao chị biết tôi ở đó?”

Hình Tố bị đồ vật cứng rắn kia của anh đè cộm đến phát đau: “Tôi ngửi được mùi vị của cậu.”

Khoé miệng Lâm Nghiệt khẽ nhếch lên như đang cười: “Tôi thì có mùi vị gì?”

“Mùi vị không thành thật.”

“Đi quẩy là không thành thật? Vậy chị cùng người đàn ông khác uống rượu sao chị không nói? Còn để cho bọn họ ôm eo nữa chứ?”

Hình Tố cũng không để mình bị anh dắt mũi dẫn đi: “Trong WeChat có nhiều phụ nữ không?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Nghiệt bị cô hỏi như vậy: “Ghen à?” Hình Tố cười: “Cậu có vẻ rất tự tin đấy.”

Lâm Nghiệt nhẹ nhàng cắn cắn môi cô: “Nếu không ghen thì chị hỏi tôi việc này làm gì? Tôi thêm bao nhiêu người phụ nữ vào WeChat thì cũng có liên quan gì đến chị?”

Hình Tố nhìn anh có vẻ sắp không nhịn được nữa: “Tôi đi tắm trước.”

Lâm Nghiệt không cho cô đi, đè lại: “Tôi không chê chị.”

Hình Tố ghé vào lỗ tai anh, thanh âm khàn khàn nói: “Tắm rửa xong, tôi sẽ giao mình cho cậu xử trí.”

Làm gì có người đàn ông nào chịu được những lời như thế này? Cho dù là ở thập niên sáu mươi hay hiện tại là thế kỷ 21, cũng sẽ không có người đàn ông nào có thể thờ ơ với câu nói ấy, Lâm Nghiệt cũng chỉ là một trong số những người đàn ông đó.

Cứ như vậy, anh để cho Hình Tố đi tắm, cũng đưa cho cô một chiếc quần lót của mình: “Đồ mới đấy.”

Ngoài ra còn có chiếc áo ngực mà cô đã đưa cho anh trước đây và một chiếc áo ngắn tay.

Hình Tố ngửi ngửi cái áo ngực của cô, chiếc áo mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng đó không phải là mùi hương của cô: “Giặt nó rồi?”

Lâm Nghiệt có chút không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, anh không định giặt nhưng bà ngoại nói quần áo chỉ cần mặc vào người rồi thì nên giặt sạch, nếu không mồ hôi tiết ra trong thời gian dài sẽ khiến quần áo biến chất, không thể nào sử dụng được nữa.

Sau một lúc lâu, anh mới đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Hình Tố bèn trả lại cho anh: “Giặt bằng máy sẽ bị biến dạng, tôi mặc vào cũng cảm thấy không được dễ chịu.”

Lâm Nghiệt không nhận, lúng túng nói: “Là giặt tay.”

Hình Tố nghe vậy thì nghiêng đầu qua một bên, hai mắt như đang nghiền ngẫm biểu cảm của anh: “Là ai giặt?”

Lâm Nghiệt không trả lời, xoay người bước ra ngoài rồi đưa tay đóng lại cửa phòng tắm cho cô.

Hình Tố mỉm cười, cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen.

Lâm Nghiệt trở về phòng của mình, ga trải giường và chăn gối đã được thay từ hôm trước. Bình thường một tuần anh sẽ thay chúng một lần, chỉ có mùa hè là thường xuyên thay hơn một chút, nhưng hôm nay Hình Tố tới nên anh không thể đợi tới một tuần mà thay ngay một bộ ga mới.

Hình Tố tắm rửa xong bước ngoài, tay xoa xoa tóc, lắng nghe âm thanh vọng ra rồi đi đến cửa phòng Lâm Nghiệt.

Lâm Nghiệt quay đầu lại, nhìn thấy cô đang mặc chiếc áo trắng ngắn tay của anh, tà áo vừa vặn che hết vòng mông căng tròn, chỉ là lúc cô giơ tay lên lau tóc, chiếc áo cũng theo động tác của cô kéo lên cao, chiếc mông đầy đặn vì thế cũng không che đậy được nữa, để lộ ra chiếc quần lót ở bên trong.

Chiếc quần lót mà cô đang mặc có mặt trước dùng để chứa đựng vật kia, vốn dĩ phải căng phồng nhưng bây giờ lại xẹp xuống trông thấy.

Hình Tố bước vào cửa, nhìn quanh một vòng căn phòng của anh, hai mặt tường đều là kệ, bên trong chứa đầy sách, còn có đĩa nhạc chưa được giải nén, đĩa CD xếp gọn gàng, kệ thủy tinh bên trái đặt những đồ thủ công, kệ thủy tinh bên phải đều là bật lửa. Dư lại hai mặt tường, một mặt phía trước để giường, một mặt là máy tính, máy chơi game cùng một bộ trống. Cô đi đến bên cạnh bộ trống, gập ngón tay gõ gõ lên mặt trống, thanh âm còn rất giòn tan, bèn tò mò hỏi anh: “Cậu còn biết chơi cái này à?”

Lâm Nghiệt bước tới: “Không biết, để trang trí thôi.”

Hình Tố vừa xoay người lại liền đối diện với vòm ngực rắn chắc của anh, bàn tay vẫn không ngừng lau tóc, đầu ngẩng lên: “Có rượu không?”

Lâm Nghiệt vươn tay lấy máy sấy tóc trên kệ trang trí xuống, đưa cho cô: “Có.”

Hình Tố cầm lấy máy sấy anh đưa, bắt đầu hong khô tóc.

Nghĩ đến buổi tối vẫn còn dài, Lâm Nghiệt lúc này cũng không quan tâm đến việc thời điểm này lại đi uống rượu, anh cầm đến hai chai rượu trắng, hai chai nước chanh, nửa hộp đá, tiện tay lấy thêm hai cái ly rồi đưa cho Hình Tố một cái.

Hình Tố ngồi bên cạnh anh, tay lắc lắc ly rượu, nhìn rượu sóng sánh trong ly, hỏi anh: “Biết loại rượu này uống thế nào là ngon nhất không?”

“Uống thế nào?” Lâm Nghiệt thuận miệng hỏi, tự mình uống một ngụm.

Hình Tố đột nhiên nghiêng người qua, đưa môi mình đặt lên môi anh, đem nửa số rượu chưa kịp nuốt xuống dồn sang miệng anh: “Là như vậy.”

Lâm Nghiệt hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, chỉ uống rượu thôi cũng bị cô mang ra đùa giỡn, giọng nói đã khàn đi một phần: “Không ngờ chị lại thích tìm chết như vậy.”

Hình Tố giống như không nghe thấy, còn hỏi anh: “Muốn thử không?”

Trong lúc nói chuyện, cô tự mình nhấp một ngụm, ngậm trong miệng rồi đưa mắt nhìn anh.

Lâm Nghiệt ném ly rượu đi, đẩy cô xuống thảm rồi hôn cô ngấu nghiến, anh không chỉ muốn uống hết ngụm rượu trong miệng cô

mà còn muốn cả nước bọt của cô và cả người cô. Muốn ngay lập tức!

Anh hôn cô, tay cũng không nhàn rỗi duỗi đến giữa hai chân cô.

Rượu còn chưa kịp uống xong, loại rượu trắng này một khi mở ra thì không thể giữ lại được đến ngày mai, Hình Tố ôm lấy eo anh nói: “Uống rượu trước đi.”

Lâm Nghiệt lúc này làm sao còn dừng lại được nữa: “Không uống.”

Hình Tố liền vặn người ra khỏi người anh, cúi xuống dưới kéo dây thắt lưng của anh ra và hôn lên cái kia của anh.

Người phụ nữ này chết tiệt thật… Lâm Nghiệt làm sao chịu nổi khi cô làm như vậy? Cuối cùng vẫn là theo ý của cô mà uống rượu trước.

Nhưng anh không thể ngờ lần uống rượu này lại uống một mạch đến nửa đêm, Hình Tố cũng không thực hiện lời hứa “Tắm xong sẽ giao mình cho anh xử trí”, cô dụ anh uống đến mặt mày choáng váng, hoàn toàn không còn sức để làm gì khác được.

Ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại thì Hình Tố đã rời đi, bên cạnh giường vẫn để cái áo ngực của cô, nhưng không thấy quần lót và cái áo ngắn tay của anh đâu, chắc là cô đã mặc chúng đi rồi.

Anh cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian, kết quả lại nhìn thấy tin nhắn WeChat của cô, cô nhắn: “Quần áo của cậu mặc rất thoải mái, tôi đã mặc đi rồi. À mà đúng rồi, tôi còn cầm hai cái kẹo hạnh nhân ở trên bàn của cậu nữa.”

Lâm Nghiệt vừa bực mình vừa tức giận, hồi âm lại cho cô một câu: “Trả lại cho tôi.”

“Tôi ăn rồi.” “Nhổ ra.”

Lúc Hình Tố đang lái xe đến công ty thì nhận được tin nhắn này, tuy chỉ có vẻn vẹn vài câu nói nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được Lâm Nghiệt lúc này đang tức giận như thế nào. Cô không trả lời tin nhắn của anh nữa, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại không ngừng nở rộ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.