Tam Điện hạ vừa hồi phủ liền phát giác có người động vào trận pháp của chàng. Có khả năng làm được điều này là Tẩm Nguyệt, nhưng từ mức độ vụng về của việc phá trận mà xét, thì người thực hiện là Mai Trưng.
Hiện tại, bố cục Tam Vương phủ trở nên bình thường và kém thú vị hơn trước. Cảnh trí cũng chẳng còn kỳ lạ như xưa, ngay cả ao cá chép của chàng cũng bị đẩy đến góc khuất nhất của nội viện.
"Nguyên Tịch." Tam Điện hạ lên tiếng, "Nàng thay y phục rồi nghỉ ngơi đi, ta qua nói chuyện với Tẩm Nguyệt một chút."
"...Được thôi."
Tam Điện hạ vừa rời đi, một con quạ đen đã đáp xuống vai Thẩm Nguyên Tịch.
"Lo lắng quá mức..." Ô Dạ cười khẩy, "Không cần bận tâm, U chủ thân hồn chưa quay về, bọn họ không đánh nhau được đâu."
"Có nghiêm trọng đến vậy sao?!" Thẩm Nguyên Tịch chỉ nghĩ đến giọng điệu không vui của Tam Điện hạ vừa rồi, định khuyên chàng vài câu kiểu như "gia đình hòa thuận, vạn sự hưng thịnh", để chàng đừng mặt lạnh với phụ thân mình. Không ngờ con quạ vừa mở miệng đã nói đến chuyện phụ tử có thể đánh nhau.
"Tam Điện hạ từ nhỏ đã khó bảo." Ô Dạ thích nhất là thêu dệt những "chiến tích bất ngờ" của Tam Điện hạ, đây là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của nó, luôn cố sức bôi đen và phóng đại, "Nhưng nếu thật sự đánh nhau, phần thua chắc chắn là Điện hạ. Hắn không biết chơi trò đánh lén, haha."
"Quân tử quang minh chính đại, không đánh lén mới đúng."
Tiếng cười của Ô Dạ đột nhiên ngưng bặt: "Giờ ta mới hiểu vì sao hai ngươi lại bị tơ duyên trói chặt với nhau. Không phải người nhà thì không vào cùng cửa. Nhưng chúng ta không phải quân tử đâu, tiểu Vương phi, ngươi chưa bao giờ thấy lạ sao?"
Lạ ở chỗ nào?"
"Con chim biết nói, nam nhân đi ngàn dặm mỗi ngày và hút máu người, cha mẹ chồng không già không chết..." Quạ đen kể lể.
"Chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao?"
"Bình thường cái gì, chúng ta không phải Chiêu nhân."
Ô Dạ nheo mắt nói: "Ta là con quạ kỳ lạ biết nói tiếng người, còn phu quân nằm chung gối với ngươi là một tên U quỷ đội lốt người, mọc nanh vuốt, gào rú "gừ"!"
Ô Dạ xòe cánh, từng bước áp sát, đôi mắt đỏ rực của nó chỉ còn cách mũi Thẩm Nguyên Tịch một chút.
Thẩm Nguyên Tịch bật cười khúc khích, đẩy con quạ tinh nghịch ra xa.
"Ta không phải trẻ con ba tuổi, hù dọa ta không nổi đâu."
Nàng bận rộn nghĩ đến đống đất gom được trên đường đi, vội vã rửa mặt thay đồ rồi đi đào đất, theo sách hướng dẫn, nàng đem hạt giống vùi xuống.
"Đứng yên." Từ phía xa, Tam Điện hạ cất tiếng, vài cây trâm vàng bay sượt qua tà váy của Thẩm Nguyên Tịch, cắm xuống đất tạo thành một vòng vây.
"Ta làm cái hàng rào cho nàng." Chàng chậm rãi tiến lại gần, nói: "Xòe tay ra."
Thẩm Nguyên Tịch mở tay, một viên ngọc bích mát lạnh nằm trong lòng bàn tay nàng.
"Lấy từ chỗ Tẩm Nguyệt đấy. Hay là để ta khắc thêm cho nàng một con thỏ?"
"Một cái chặn giấy là đủ rồi." Thẩm Nguyên Tịch nói, "Hơn nữa, con thỏ kia là lần đầu tiên ta tự tay cứu mình, rất đáng khen ngợi, nên mới có tình cảm với nó, không phải thật sự thích."
"Ồ, vậy để ta khắc cho nàng cái khác, muốn sói hay hổ?"
"Ta muốn con nào đối tốt với thỏ." Thẩm Nguyên Tịch đưa viên ngọc lại cho chàng, "Chàng khắc con gì không ăn thịt thỏ cho ta."
Ánh mắt Tam Điện hạ bất giác sáng rực lên.
Ô Dạ nhảy lên vai chàng, khúc khích cười nhạo: "Định lực có vậy mà thôi..."
Tam Điện hạ liền đáp: "Ngươi không thấy, ngươi ở đây rất chướng mắt sao?"
Ô Dạ lập tức ngậm miệng, vỗ cánh bay đi.
Thẩm Nguyên Tịch trách nhẹ: "Nó nói đúng mà, chàng sao lại nhắc đến ăn uống rồi thì..."
Tam Điện hạ vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, dịu dàng hôn lên tai nàng: "Ta khắc một con sói không ăn thịt thỏ cho nàng."
Nhiệt độ từ lòng bàn tay chàng truyền đến, từ eo lan dần lên đầu.
Tim Thẩm Nguyên Tịch đập nhanh hơn, tay nàng giữ lấy tay chàng, vừa chống đẩy để chàng không tiến lại gần hơn, vừa níu kéo không để chàng rời đi.
"Bên chỗ Công chúa... ta không cần qua đó sao?" Nàng bất an hỏi.
"Để ngày mai." Tam Điện hạ dụi đầu vào cổ nàng, giọng ấm áp: "Nếu nàng cảm thấy chán, thì đến tìm mẫu thân chơi. Còn lời hứa với ta, người vẫn chưa làm xong đâu."
"Việc phòng thủ kinh thành... quân vụ như vậy sao?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi, "Chúng ta nên giúp Công chúa chia sẻ bớt, đúng không?"
"Sao phải tranh việc với người? Để người tự làm, người đang rất vui mà."
"Ta cũng không biết giờ Hoa Kinh thế nào rồi, Trần tẩu nói đôi lúc có lệnh giới nghiêm, thi thoảng còn gặp người lạ mặt ra vào Vương phủ. Ban đêm đến cả nhà ngang cũng không cho họ ra, còn có vệ binh mặc giáp canh giữ ở cửa trong."
"Ban đêm không cho ra ngoài, là vì Tiêu Minh Tắc đến tìm mẫu thân uống rượu." Tam Điện hạ nói, "Còn người lạ mặt... có lẽ là thuộc hạ của Mười Hai gia thần."
Công chúa Yến Lan giỏi dùng người hơn Tam Điện hạ, nàng giao cho mỗi hậu duệ của gia thần một số nhiệm vụ nhất định, hoàn thành liền được giải trừ lời thề ba trăm năm trước, từ đó ân oán với U tộc cũng được xóa bỏ.
"Chuyện quốc gia đại sự, hỏi xong rồi, giờ..." Tam Điện hạ nói, "Nàng nên nhìn ta một chút."
Thẩm Nguyên Tịch nhạy bén nhận ra ý ngoài lời của chàng, đẩy tay chàng ra muốn chạy, nhưng Tam Điện hạ bế nàng lên, nói: "Nguyên Tịch, nàng nghe đi."
Chàng chỉ tay lên trời.
Giữa ban trưa, bầu trời trong xanh sáng sủa, ánh sáng dịu dàng rạng rỡ.
Trong không gian ấy, một câu nói mơ hồ cất lên, như vọng xa, lại như thì thầm bên tai: "Muốn nhìn."
Thẩm Nguyên Tịch đảo mắt tìm Ô Dạ, nhưng giọng nói vừa rồi vừa xa xăm vừa gần gũi, lại êm tai đến lạ, chắc chắn không phải nó.
"Ô Dạ không phát ra được giọng như vậy." Tam Điện hạ cười nói.
"Vậy thì là giọng chàng tự tạo ra."
Tam Điện hạ khẽ cong đôi mắt xinh đẹp, trong ánh nhìn chan chứa nụ cười rực rỡ: "Thẩm Nguyên Tịch, thua phải chịu phạt."
"Ta muốn trời..."
Tam Điện hạ không nói gì, chỉ mỉm cười bảo Thẩm Nguyên Tịch lắng nghe.
Thẩm Nguyên Tịch lại nghe thấy một tiếng nói mơ hồ vọng tới: "Muốn xem."
"Thật sự là trời sao?" Thẩm Nguyên Tịch thì thào kinh ngạc.
Tam Điện hạ bật cười, một chiếc đèn máu nổi lên trên đỉnh đầu chàng, từ từ rơi xuống giữa hai người, rồi như bị hút vào trong lồng ngực của Tam Điện hạ, biến mất ngay lập tức.
"Ta đã dùng đèn máu để dẫn về," Chàng nói, "Cũng là trời hồi đáp. Như thế, nàng hài lòng chưa?"
Nhìn chàng bỏ ra nhiều công sức đến thế, lòng Thẩm Nguyên Tịch mềm đi đôi chút, nhưng lại tìm một lý do khác để từ chối: "Nhưng phụ mẫu của Điện hạ đều đang ở đây—"
Tam Điện hạ đưa tay áo bịt miệng nàng, làm động tác im lặng, rồi như mèo, không một tiếng động mà lật cửa sổ, xuyên qua cánh cửa, bước vào một căn phòng tối om.
Trong phòng không có ngăn cách trong ngoài, ba bức tường một cánh cửa, không có bàn ghế hay giường chiếu, nhưng lại chật ních, trên xà nhà và sàn đều treo kín những tấm vải như những bức bình phong.
Thẩm Nguyên Tịch hỏi đây là nơi nào, giọng nói của nàng rơi xuống như bị bông hút đi, lan không xa đã tan biến.
Tam Điện hạ kéo sợi dây bên cạnh, lớp lụa trên dạ minh châu rơi xuống, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng căn phòng.
Thật sự là từng hàng vải lụa được phân loại theo màu sắc. Những tấm trên sàn được căng bởi khung xương vàng, từng lớp treo lơ lửng, còn trên trần nhà treo đầy, giống như những tấm vải phơi trong xưởng nhuộm.
Đây đều là những tấm lụa yêu thích của Tam Điện hạ, trong đó tấm lâu đời nhất là một tấm lụa màu đỏ tía khói sóng, từ bảy mươi năm trước.
"Chàng thích những thứ này sao?"
"Đúng vậy, ta thích thu thập chúng như thế này. Có lúc không ngủ được, ta đếm chúng để tĩnh tâm." Tam Điện hạ hỏi: "Nàng thích nhất cái nào?"
"Về màu sắc hay hoa văn, thật ra ta không đặc biệt thích cái nào... nhưng khi để tất cả các màu cạnh nhau, quả nhiên màu vàng vẫn nổi bật nhất."
Tam Điện hạ đẩy tất cả các tấm lụa màu vàng ra trước mặt nàng.
"Chọn một tấm mà nàng thích nhất."
Đôi mắt Thẩm Nguyên Tịch sáng bừng, long lanh ánh lên niềm vui: "Là để làm áo cho ta sao?"
"Ừ, chọn đi."
"Ta chưa từng thấy tấm này." Thẩm Nguyên Tịch chỉ vào một tấm lụa mềm màu vàng nhạt, ánh sáng phản chiếu tạo nên những gợn sóng lung linh như nước.
Tam Điện hạ giật tấm lụa mềm ấy xuống, quấn lấy Thẩm Nguyên Tịch, rồi đặt môi lên đôi môi nàng.
"Đây là ban ngày..." Thẩm Nguyên Tịch khẽ nói.
Sau đó, giọng nàng vụn vỡ. Sợi dây căng giữ lòng nàng trong ánh sáng ban ngày cũng đứt phựt. Nàng nghĩ đến ngoài kia trời đang rực rỡ nắng vàng, phụ mẫu của Tam Điện hạ cũng ở gần, còn một con quạ đang bay lượn. Ban đầu, nàng kinh hãi, nhưng sự kinh hoàng nhanh chóng tan chảy, trở thành một thứ cảm giác khác, khiến tim nàng rung động.
Trong cơn mê, nàng chợt nhìn thấy một cây hoa.
Lần này, những đóa hoa trên cây tỏa hương thơm nồng nàn, rất quen thuộc, giống như mùi hương ẩn trong tay áo của Tam Điện hạ, phảng phất trên mái tóc nàng, từ nhẹ nhàng trở nên nồng đượm, cuối cùng đọng lại một giọt đỏ tươi, lan ra trên đôi môi, khiến nàng ngã vào làn hương.
Thẩm Nguyên Tịch níu lấy tóc chàng, ánh đỏ đặc trưng trong mắt chàng chớp tắt. Nàng chợt nhớ tới lời Ô Dạ.
U quỷ đội lốt người, mọc nanh vuốt, gào rú.
Thẩm Nguyên Tịch bất giác rùng mình, như thể một cây kim vừa đâm mạnh vào trái tim, đem đến một cảm giác phấn khích thầm kín.
Càng sợ, lại càng thích.
Thứ cảm xúc này không phải sự thích yên bình, mà là cơn sóng trào mạnh mẽ, giống như nước sôi sùng sục.
Nàng vừa động tâm, Tam Điện hạ khẽ rên lên, vuốt mái tóc nàng vén ra sau tai, cắn nhẹ hỏi: "Nàng nghĩ đến điều gì mà kích động như vậy?"
"Cắn ta."
Nàng nhìn thấy ánh mắt run rẩy của Tam Điện hạ, lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin, nhưng rồi sự bất ngờ ấy biến thành kỳ vọng và phấn khích như nàng.
Răng chàng nhẹ nhàng lún vào, Thẩm Nguyên Tịch níu lấy tấm lụa mềm màu vàng nhạt trên người, nghĩ rằng nàng sẽ mặc tấm lụa này làm chứng cho câu chuyện hoang đường, khi nó trở thành một chiếc áo mới.
Mặt nàng đỏ bừng, dùng tấm lụa che mặt, phát ra tiếng rên khe khẽ.
...
Tam Điện hạ vốn muốn làm cho nàng một bộ y phục đẹp đẽ, loại lụa mềm này khi gió thổi qua sẽ gợn sóng giống như những vòng nước lan tỏa.
Đáng tiếc, tấm lụa mềm đã bị vò nát không còn hình dạng. Tam Điện hạ lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng chỉ cắt được một mảnh nhỏ còn dùng được.
"Không làm được áo rồi." Thẩm Nguyên Tịch thở dài.
Tam Điện hạ lại cầm mảnh lụa ấy ướm lên người nàng, nói: "Vẫn làm được, là yếm."
Thế là, Thẩm Nguyên Tịch thực sự có thêm một chiếc yếm. Tam Điện hạ còn tự tay thêu tên nàng lên đó.
Chỉ là sợi thêu không phải tơ lụa, mà chính là tóc của chàng. Những sợi tóc bạc mà Thẩm Nguyên Tịch đã giật xuống khi đùa nghịch. Nàng có thói quen này, hễ vui vẻ là quên mất nặng nhẹ, những lúc vuốt tóc Tam Điện hạ luôn vô tình rút xuống vài sợi, khiến chàng đau đến nhíu mày.
Tam Điện hạ thu nhặt mười mấy sợi tóc, không nói một lời, lặng lẽ xỏ kim thêu lên yếm. Từng mũi kim tỉ mỉ khâu tên nàng bằng chính tóc của mình.
"Mặc đi." Sau khi hoàn thành, chàng gấp yếm lại, đặt vào tay Thẩm Nguyên Tịch, "Ta dạy nàng cách dùng nó."
Thẩm Nguyên Tịch tưởng chàng định nói gì đó không đứng đắn, lập tức lấy tay che miệng, chuẩn bị sẵn tinh thần để cau mày mắng.
"Về sau, nếu nàng giận dỗi, không muốn nói chuyện với ta, nhưng khi cơn giận nguôi rồi lại không tìm được cách để làm hòa, nàng hãy mặc nó. Ta nhìn thấy là hiểu ngay, không cần nàng nói, ta sẽ tự mình đến dỗ dành nàng."
Thẩm Nguyên Tịch ngẩn người, tròn mắt nhìn chàng.
Một lúc lâu sau, nàng mới hỏi: "Điện hạ làm sao nghĩ ra cách này?"
Tam Điện hạ cong môi cười, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý: "Chợt nảy ra ý tưởng thôi. Cách này, thế nào?"
Trong lòng chàng, đây là một ý tưởng tuyệt vời. Sau này, nếu có cãi nhau, chàng cũng sẽ biết lúc nào có thể làm hòa.
Thẩm Nguyên Tịch cười cất chiếc yếm, khúc khích hai tiếng rồi nói: "Thú vị. Vậy mấy ngày tới ta thử không để ý tới chàng, chúng ta nói trước đi, nếu ta mặc thứ khác chứ không mặc nó, chàng không được phép động vào ta."