Mọi người đều đã về đến nhà, Kim Quyên vui mừng đi ra “anh hai..Giao Nhi sao rồi con bé khoẻ chứ” Kim Trạc Quân cười hạnh phúc trả lời “đúng vậy..con bé ổn anh cứ nghĩ sẽ không thể gặp lại con gái của mình nữa rồi..” trong không khí như hạnh phúc vỡ oà thì Kim Mỹ Hà lại tức giận siết chặt bàn tay như muốn chảy máu không can tâm để Phương Bách Giao quay trở lại để cô làm người thừa kế được.
Đột nhiên từ phía sau cô ta vang lên giọng nói khàn lạnh như muốn bóp chết người ta vậy “cô tốt nhất an phận đừng đụng đến “em gái” tôi…nếu không tôi cũng không đảm bảo cái mạng của cô đâu” Kim Mỹ Hà giật mình xoay người lại nhìn thấy Kim Quốc Truỵ lạnh lùng nhìn cô ta “anh họ..anh nói gì vậy sao em lại làm mấy chuyện như thế chứ..” ngoài cười trừ lãng tránh thì cô ta hoàn toàn không biết và cũng không dám nói thêm gì nữa. Kim Quốc Truỵ không nhìn mà đi ngang qua cô ra xuống lầu, đây là lời cảnh cáo Kim Quốc Truỵ là người dám nói dám làm nếu thật sự cô ả dám động vào Phương Bách Giao thì không chỉ là chết đâu mà là sống không bằng chết.
Kim phu nhân sắc mặt liền thay đổi hồng hào vui vẻ khác hẵn với sắc mặt yếu kém ngày trước, Kim Quyên cũng vui mừng thay cho anh chị của mình.
Bệnh viện Hoàng Gia.
Ngay cả Âu lão gia và Âu phu nhân cũng cùng đi đến thăm sau khi nhận được tin báo, sắc mặt của Âu lão gia có vẻ tốt hơn trước rất nhiều không có cáu gắt khó khăn như trước nữa còn Âu phu nhân thì vui mừng vội vàng đi nhanh vào tay còn cầm theo canh sâm bồi bổ cho người bệnh.
Âu Duật Phong đang đứng nói chuyện với Tần Cảnh An thì thấy hai người lay hoay đi vào “ba..mẹ đến đây làm gì vậy” Âu phu nhân tức giận đánh mạnh vào vai hắn quở trách “cái thằng nhóc này..đương nhiên là đến thăm Tiểu Giao con nghĩ ba mẹ hại con bé sao” Tần Cảnh An giải thích tình trạng bệnh tình của Phương Bách Giao cho hai người nghe để tránh làm cô hoảng sợ và đau đầu nữa, bọn họ cùng với Âu Duật Phong từ từ mở cửa đi vào.
Phương Bách Giao ngồi một góc trên giường bệnh rồi nhìn ra phía cửa sổ im lặng trầm tư “Giao Giao em dậy rồi sao…ba mẹ anh đến thăm em..” giọng nói của Âu Duật Phong như thức tỉnh cô trong sự trầm lặng ở một thế giới nào đó, cô giật mình xoay mặt qua thì thấy Âu lão gia mặt mày nghiêm nghị còn Âu phu nhân hiền hoà mỉm cười nhìn cô “cháu..chào hai bác” mặc dù cô không nhớ họ là ai nhưng vì cô cũng tự biết bệnh trạng của mình nên cứ cuối đầu chào hỏi theo lệ.
“Tiểu Giao..cháu đã khoẻ hơn chưa, bác có đem đến canh sâm bồi bổ cháu ăn đi cho kịp nóng” cử chỉ của Âu phu nhân rất ôn hoà hiền từ khiến cô cảm thấy có chút gì đó là lạ không thoải mái nhìn qua Âu Duật Phong đang đứng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô.
Cô im lặng nhận lấy bát canh mà Âu phu nhân đưa rồi uống hết, cô không dám nhìn Âu lão gia vì ông thật sự rất nghiêm nghị căng thẳng “nếu Duật Phong nó có ăn hiếp cháu thì cứ nói với bác…” giọng nói có chút cứng nhắc lành lạnh nhưng lại rất thiện cảm phát ra từ chính miệng của Âu lão gia “à..vâng..” cô bất giác cũng trả lời theo như vậy đồng nghĩa với việc cô đồng ý sống chung với hắn rồi còn gì.
Một màng thăm hỏi kết thúc, mọi người đều đã về chỉ còn có cô và Âu Duật Phong ở lại. Hắn đột nhiên ngồi sát cô ghì mặt vào vai nhỏ giọng “Giao Giao..anh thật sự đã nghĩ mình đang nằm mơ…anh nhất định sẽ bảo vệ em không để em rời xa nữa” từng câu từng chữ như lắng động vào sâu trong tim cô khiến cô không muốn đẩy hắn ra nữa mà ngược lại cảm nhận được sự thân thuộc cứ như đã lâu lắm rồi mới có thể thấy lại.
“Tôi thật sự là bạn gái anh sao…tôi và anh từng yêu và từng như thế này sao..” giọng nói mềm yếu của cô làm hắn có chút đau lòng, nâng niu khuôn mặt nhỏ nhắn cô chậm rãi tiến sát lại “phải” nụ hôn nhẹ nhàn lắng động như thế giới riêng của bọn họ vậy, đây gọi là gì ? cảm giác quen thuộc này là sao ?…ý thức mơ hồ của cô như hoàn toàn bị hắn khống chế không khán cự được và lại mông lung theo trái tim vòng tay qua cổ hắn, nụ hôn càng nồng nhiệt hơn như muốn nuốt lấy đối phương.
Bàn tay lạnh bắt đầu thăm dò bên trong vạt áo mỏng manh của cô, nụ hôn của hắn di chuyển xuống cổ rồi đến xương quai xanh quyến rủ của cô “đừng..ở đây là bệnh viện..” âm điệu mong manh lại càng khiêu khích dục vọng bên trong con người hắn “không sao..không ai được phép vào đây cả” nụ cười tà mị của hắn như đang khẳng định một điều gì đó.
Lớp quần cuối cùng cũng bị hắn cởi ra, thứ nóng hổi đang cương cứng phía dưới của hắn bắt đầu tiến vào nơi mong manh đó của cô khiến cô không kiềm được rên lên “ưm..” giờ cô mới nhìn rõ người đàn ông này đẹp đến dường nào khuôn mặt này làm cô thật sự rung động bồi hồi.
“Giao Giao…gọi tên anh..” hắn ôm lấy eo cô áp sát vào tai thì thầm ám mị. Phương Bách Giao không chịu nổi sự trêu đùa của hắn “Duật..Phong..” hắn hài lòng tiếp tục tiến sâu vào hoà vào cơ thể cô một cách mạnh mẽ khiến cô rên rỉ không dứt.
Phòng bệnh có cách âm vô cùng tốt lại bị khoá chặt nếu bên trong không yêu cầu người đến thì chắc chắn sẽ không ai đến quấy rầy được cả. w๖ebtruy๖enonlin๖ez <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>