Kỳ Tranh cùng với Cung Tử Mặc cũng đi vào “chị..chị không sao chứ..em lo chết đi được” Kỳ Tranh mặt mày nước mắt đi vào ôm lấy cô. Phương Bách Giao ôm lấy cô cười nhẹ nói “không sao..làm em phải lo lắng rồi”.
Tần Cảnh An nhận biết Phương Bách Giao vẫn chưa hết choáng nên đã lên tiếng đề nghị “khụ..khụ..bệnh nhân vẫn chưa khoẻ hẵn mọi người hãy ra ngoài bớt đi để cô ấy có thể nghĩ ngơi” Kim phu nhân định nói hãy để bà ở đây nhưng chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Âu Duật Phong đi vào “để tôi ở đây được rồi”…
Dinh thự Kim gia lúc này.
“Con nhỏ chết tiệt đó…nó vẫn chưa chết sao..” người hầu không ai dám cản Kim Mỹ Hà lại, người nhà đều đã bệnh viện thăm Phương Bách Giao chỉ còn có ả và Kim Quyên ở nhà.
Bà từ trên lầu đi xuống “Mỹ Hà con làm gì vậy hả..”.
Cô ta nhìn thấy Kim Quyên có vẻ tức giận nên lắng giọng xuống, cười cười “à..chỉ là con thấy bực mình.. không có gì đâu con xin lỗi làm mẹ thức giấc rồi”. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Kim Quyên ngồi xuống từ tốn uống trà “con dù sao cũng là thiên kim quý tộc sao lại tuỳ tiện làm loạn lên như thế” bà hiền từ nhìn cô ta khiến cô ta thấy chột dạ nói “con xin lỗi..sẽ không thế nữa đâu mẹ yên tâm”.
Ở phòng bệnh, chỉ còn có hai người là Phương Bách Giao và Âu Duật Phong hắn ngồi kế bên nhìn cô rồi dịu dàng nói “anh đã cho người chuyển đồ của em về dinh thự rồi…sau khi xuất viện anh sẽ đưa em về” cô ngỡ ngàng nhìn hắn khuôn mặt tức giận “anh là ai..sao lại tuỳ tiện dọn đồ của tôi đi như thế hả..tôi không cần biết các người là ai nhưng tôi nghĩ các người đã nhầm lẫn..tôi..” “ai cũng có thể nhầm lẫn nhưng anh thì sao có thể nhìn nhầm được người phụ nữ của mình chứ”.
Giọng nói của Âu Duật Phong nhẹ nhàng cưng chìu đến từng chữ khiến cô cảm thấy lắng động không thể nói thêm gì nữa. Chẳng lẽ hắn nói thật sao, cô là người phụ nữ của hắn trước đây sao…nhìn hắn dịu dàng gọt trái cây đưa cho cô thì bất giác lại thốt ra “Duật Phong anh…” Âu Duật Phong ngỡ ngàng ôm lấy cô “em nhớ ra anh rồi đúng không..Giao Giao..” cô chợt tỉnh ra rồi đẩy đẩy hắn ra nghiêm túc nói “không..tôi chỉ thuận miệng gọi thôi..anh tên Âu Duật Phong mà không phải sao..” có chút hụt hẫn nhưng hắn lại vui vẻ xoa đầu cô nâng niu gương mặt cô “được rồi…bao lâu cũng được anh nhất định sẽ đợi em nhớ ra và tự nguyện làm vợ của anh” tim cô lúc này đập nhanh khó hiểu, hai má cô phút chốc cũng đỏ ửng lên lay hoay xoay qua bên kia tránh ánh nhìn của hắn “tôi..tôi muốn nghĩ ngơi..anh ra ngoài đi..” “được..”. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>