"Bình tĩnh nào, vậy là Sensei đã nói với cậu rồi à."
Minako biết Toyotomi-kun từ câu lạc bộ kendo. Có vẻ như khi tôi ngất đi, Toyotomi-kun tình cờ đi ngang qua nên cậu đã giúp và bế tôi đến bệnh xá.
Tôi, tôi đã bị Toyotomi-kun chạm vào!?
"Uu......, chắc là cậu ấy nghĩ rằng mình nặng lắm......."
"Chúng ta đều là con người mà, ai cũng nặng cả. Mà đúng hơn là, cậu gầy quá đấy."
"Xấu hổ quá, tớ có thể chết mất......"
"Với cơ thể yếu ớt của cậu, điều đó thật đáng sợ, Yumi."
Cô không hề tô hồng sự thật.
Tôi không quan tâm cô nói gì nữa.
"Vì giờ cậu đã mắc nợ cậu ấy rồi nên cậu phải cảm ơn cậu ấy tử tế nhé."
"Tớ hiểu rồi, tớ phải cảm ơn cậu ấy. Cậu nghĩ bao nhiêu là đủ? Cậu nghĩ 50.000 yên là đủ chứ?"
"Cậu ấy sẽ ghét cậu nếu cậu đột nhiên đưa tiền cho cậu ấy như vậy. Toyotomi-kun có vẻ không quan tâm đến tiền bạc cho lắm."
"Minako, cậu không thân với Toyotomi-kun đến thế nhỉ?"
"Tớ gặp cậu ấy ở câu lạc bộ mỗi ngày nhé! Ít nhất thì tớ thân với cậu ấy hơn cậu nhiều!"
"Uu.....khi nghĩ đến việc có một đối thủ gần mình như thế này.........."
"Tớ đã có bạn trai rồi. Rõ ràng là không phải Toyotomi-kun rồi nhé."
Hôm nay tôi không thể suy nghĩ thấu đáo được nên quyết định sáng mai sẽ cùng Minako đi cảm ơn Toyotomi-kun.
Nhưng tôi chỉ có thể hoãn lại một ngày thôi.
.
.
.
.
[Đi gặp cậu ấy đi], Minako nói khi đẩy tôi vào lớp học của Toyotomi-kun. Tôi lấy hết can đảm và bước đến chỗ Toyotomi-kun đang ngồi ở chỗ của mình.
"To......, Toyotomi-kun đúng không!?"
"V, Vâng?"
Toyotomi-kun ngạc nhiên khi tôi đột nhiên gọi cậu ấy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, có vẻ như cậu nhận ra tôi.
"Hôm qua cậu là người ở cùng Yoshida nhỉ. Tớ mừng là cậu vẫn ổn. Tớ lo lắm lắm đấy."
"C....., Cảm ơn cậu đã giúp!"
"Không sao đâu, cậu không cần phải cảm ơn tớ đâu."
"Cảm ơn nhé!"
"Haha, lần đầu tiên tớ nghe thấy cậu nói rõ đấy."
"Vâng......"
Tôi đã làm hỏng và kết thúc bằng việc nói cảm ơn cậu hai lần.
Toyotomi-kun có vẻ cũng bối rối không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện như thế nào.
"Nếu Toyotomi-kun gặp rắc rối về điều gì đó thì đừng ngần ngại nói với tớ nhé! Ngay cả khi Toyotomi-kun có ngã quỵ, tớ cũng sẽ tự mình bế cậu đến bệnh xá!"
"Hừmm, vậy thì tớ sẽ phải đảm bảo chăm sóc bản thân để không bị ngã quỵ nhỉ. Người ta nói rằng sức khỏe tốt bắt đầu từ tâm trí mà."
"Vậy thì tớ sẽ bắt đầu bằng việc mental care <chăm sóc tinh thần> để không bị ốm nữa!"
"Ừm, cố gắng hết sức nhé. Ngoài ra, điều này không liên quan nhưng tớ ngạc nhiên khi từ [Mental Care] đột nhiên xuất hiện ở đây đấy." <Eng: Vâng, [Chăm sóc tinh thần] không được nói bằng kanji.>
"Vậy thì từ ngữ nước ngoài là NG giữa tụi mình nhé."
Có vẻ như cả Toyotomi-kun và tôi đều không giỏi ngôn ngữ nước ngoài.
Có lẽ cả hai giống nhau hơn tôi nghĩ!
Cứ như vậy, tôi cảm ơn cậu xong và rời khỏi lớp học của cậu với một nụ cười hờ hững trên môi.
Ngay khi tôi rời đi, tôi gặp người bạn đang đợi tôi ở phía trước lớp.
"Thế nào, Minako!? Tớ, tớ đã nói chuyện với Toyotomi-kun đấy!"
"Tớ đã theo dõi từ đầu nhưng theo góc nhìn của Toyotomi-kun, tớ chắc rằng cậu ấy giống như [Cô ấy là ai] đấy. Rốt cuộc thì cậu thậm chí còn không giới thiệu bản thân mình......"
"Aaa....., tớ sẽ làm điều đó ngay bây giờ."
"Quá muộn rồi."
"UWAAAA!?"
Tôi đã cố gắng nói chuyện với cậu nhưng tôi quên nói cho cậu biết tên mình.......
Tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã thực hiện được 10 bước để hiểu cậu nhưng thực ra, đó chỉ là bước đầu tiên.
"Cậu thực sự là một đứa love klutz <vụng về trong tình yêu>, Yumi....... ờ thì, điều đó nên là một ví dụ về những điều không nên làm trong tương lai."
"Tớ thực sự là một đứa vụng về sao!? Ngoài ra, không liên quan nhưng sao từ [Love Klutz] đột nhiên xuất hiện ở đây vậy!!?"
Tôi ngày càng yêu Toyotomi-kun dịu dàng nhưng tôi cũng ghét bản thân mình vì không thể truyền đạt điều đó một cách phù hợp.
<Eng: Tôi tự hỏi tại sao mỏ cô ấy lại hổn như vậy sau khi cô ấy tái sinh........>
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)