Cậu không cố ý ác ý khi hỏi một câu hỏi như vậy nhưng nó vẫn khiến tôi khó chịu.
Sự thật là sự thiếu cân nhắc của cậu đã xâm nhập vào ký ức của tôi về cậu khiến tôi phát điên.
Trong tiền kiếp của tôi (Tsugaru Madoka), tôi đã rất ốm.
Dù về mặt thể chất, tôi yếu đến mức thường ngã quỵ mỗi khi gắng sức, nhưng tôi, Kurusu Yumi, vẫn cố gắng học hết năm nhất cao trung.
Tôi muốn thử tập thể dục nhưng vì tình trạng thể chất của mình, tôi thường đọc sách thay vào đó.
Một ngày nọ, bạn cùng lớp đã là bạn của tôi từ thời sơ trung nhắn tin cho tôi rằng cô ấy quên đồ dùng viết trong lớp học và nhờ tôi mang chúng đến cho cô ấy ở phòng tập thể dục.
Tôi sắp về nhà nên đã cầm lấy nó và vội vã ra khỏi lớp học.
*Pan Pan*
Trong phòng tập thể dục, tiếng kiếm tre va chạm vang vọng.
Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy một nam sinh tung đòn kết liễu trong một trận đấu tập.
Độ chính xác của thanh kiếm tre của cậu đánh vào đầu đối thủ với tốc độ dường như chỉ trong tích tắc khiến tôi mê mẩn.
"Yumi, cảm ơn nhé!"
"Unn, không có chi."
Mắt tôi dán chặt vào cậu trong khi tôi trả lời bạn mình.
Sau đó, cậu tháo mũ hộ vệ ra.
"Thật tuyệt vời phải không, đó là Toyotomi Mitsuhide-kun. Cậu ấy là học sinh năm nhất giống như chúng ta nhưng cậu ấy đủ mạnh để đánh bại đội trưởng câu lạc bộ kendo đấy. Dù cậu ấy cùng tuổi với tụi mình, nhưng cậu ấy quá giỏi."
"Hể......"
"Hửmm? Yumi, cậu đã phải lòng Toyotomi-kun rồi sao?"
"Hở? Hở? Gì cơ?"
"À vâng. Tớ nghĩ mình đã biết câu trả lời rồi......"
Cậu không đẹp trai đến vậy nhưng cũng không xấu chút nào.
Cậu là người mang lại cảm giác của một nam sinh thực sự bình thường.
Mặc dù vậy, tôi không thể quên ấn tượng mà cậu để lại cho tôi.
Cậu là kiểu người không được con gái ưa chuộng nhưng lại được con trai rất yêu mến.
Một chàng trai có nhiều bạn và quen biết nhiều người, đó là cách tôi nhìn nhận cậu ấy.
"Yumi, cậu cứ gọi cậu ấy đi mà......."
"Không đời nào, chỉ cần nhìn Toyotomi-kun thế này là tôi đã đủ vui rồi."
"Cậu còn kém một bước nữa là thành kẻ bám đuôi rồi nhỉ........không có ai khác nhắm đến Toyotomi-kun nên chắc chắn cậu ấy sẽ lao vào cậu ngay lập tức thôi."
"Chắc chắn còn nhiều người khác thích cậu ấy nhiều như tớ nữa chứ!"
"Đây có phải là cái gọi là tình yêu mù quáng không?"
Bạn tôi nói với tôi bằng giọng chán nản.
Sau đó, tôi không thể lấy hết can đảm để nói chuyện với cậu trong gần 3 tháng.
Một ngày nọ.
"Ư ư....."
"Này, cậu ổn chứ, Yumi?"
"Mắt tớ đang quay cuồng......."
Hôm đó là một ngày rất nóng.
Hôm đó, tôi ép mình đến trường và kết quả là tôi bị thiếu máu nghiêm trọng.
"Mình không thể......."
Cứ như vậy, tôi bất tỉnh trong lúc đang dựa vào bạn mình.
"Nè, Yumi!? Tụi mình vẫn còn cách bệnh xá 2 phút nữa lận đấy!?"
[[Có chuyện gì vậy, Yoshida? Sao lại hét lên thế?]]
"Aaa, Toyotomi-kun."
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong bệnh xá.
Tôi nhớ rằng bạn mình đã giúp tôi đến đây nhưng tôi không thể nhớ bất cứ điều gì sau đó.
"Cảm ơn trời đất. Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, Kurusu-san."
"Sensei, cảm ơn rất nhiều ạ."
Vì cơ thể tôi rất yếu và tôi thường xuyên phải đến bệnh xá, nên y tá của trường đã trở nên quen thuộc với tôi.
Tôi thực sự không thể cảm ơn cô ấy đủ vì đã chăm sóc tôi mọi lúc.
"Anou, sao em đến đây được ạ?"
"Yoshida-san và Toyotomi-kun đã đưa em đến đây đó."
"Ra vậy, ra là thế...... Yoshida-san và ai hả?"
"Là Toyotomi-kun, người ở câu lạc bộ kendo. Em ấy đã cõng em suốt chặng đường đến đây nên nhớ cảm ơn em ấy sau nhé."
........Tôi sốc đến nỗi suýt ngất đi lần nữa.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)