Đến lúc này, thấy Tiểu Mai vẻ mặt đỏ như trái dâu, cúi đầu không dám nhìn, hắn quan tâm nói:
“ Cô mệt rồi phải không? Nếu mệt thì đi nghỉ trước đi!”
Đây cũng chính là lời nói thật lòng của hắn chứ không phải muốn ra vẻ gì cả. Dù sao thì với độ tuổi quá non trẻ của Tiểu Mai thì không nên làm người hầu, chỉ tiếc là cả hai chị em đều quá cố chấp.
Câu nói trên cũng chẳng có ý nghĩa gì xâu xa cả, thế nhưng nếu hắn biết được ý nghĩ trong lòng Tiểu Mai thì chắc chắn sẽ phải bật đầu ngã ngửa.
“ Cậu…cậu chủ quan tâm đến mình, trời ơi!” Tiểu Mai trong lòng ngọt ngào nói lên.
Cảm xúc của nàng kích động vô cùng, giống như một người khô khốc trên sa mạc tìm được một hồ nước vậy. Có lẽ, chính Thiên Nam cũng không thể tin rằng một câu nói của hắn lại làm cho nữ hầu bên cạnh sung sướng đến như vậy.
Cảm xúc dâng trào, Tiểu Mai dùng ánh mắt đầy yếu đuối nhìn Thiên Nam, cả thân thể run lên vì sung sướng, nói ấp a ấp úng:
“ Dạ, thưa cậu chủ…tôi…tôi không sao ạ! Cũng đến giờ ăn rồi, mong…mong cậu chủ…”
Lời nói của Tiểu Mai càng ngày càng bé, thậm chí về sau cơ hồ người thường chẳng thể nghe được gì nữa. Nếu như là người hầu bình thường mà mắc phải sai lầm cơ bản như thế thì chắc chắn sẽ bị nhắc nhở, khiển trách thậm chí là bị đuổi.
Dường như có vẻ như Thiên Nam cũng rất quen với việc này, vậy nên để tránh cho Tiểu Mai khó xử, hắn nhanh chóng đáp lời:
“ Được rồi, cô ra ngoài trước đi, tôi thay xong bộ đồ đã!”
Tiểu Mai nghe thấy cậu chủ nói như thế, nàng cũng lễ phép, nhẹ gật đầu đáp:
“ Dạ, thưa cậu chủ!”
Nói xong, nàng từ từ đi ra bên ngoài, ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của Thiên Nam. Trong ánh mắt tràn đầy tương tư, kính trọng và một chút gì đó kỳ quái.
Chưa hết, cô còn nở một nụ cười vô cùng tươi đẹp. Thật đáng tiếc cho Thiên Nam khi không thể chứng kiến nụ cười này.
Thấy Tiểu Mai ra khỏi căn phòng, Thiên Nam khi này mới từ từ thay đổi một bộ quần áo. Vẫn như cũ, hắn mặc một bộ đồ tây âu lịch lãm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng cộng thêm dáng người cao cùng với khuôn mặt soái khí làm cho hắn trở nên giống như một tổng tài thực thụ.
Nhìn sự biến hóa thay đổi trong gương, hắn lại không tự chủ thở dài.
Là một thiếu gia thuộc gia tộc đỉnh cấp, hắn luôn luôn phải tỏ ra ưu nhã, đẹp đẽ nhất trước mặt dân chúng. Vậy nên áp lực là điều không thể tránh khỏi, cũng may là trong căn biệt thự này, hắn cũng được thả lỏng chút ít, có thể đọc sách, chơi thể thao hoặc trò chuyện cùng với hai chị em Tiểu Mai và Tiểu Trúc.
Nghĩ đến hình ảnh hai chị em rụt rè trốn sau cành cây, ánh mắt ước ao khi nhìn hắn chơi golf, sau đó hắn cũng không ngại chơi cùng hai người. Khi ấy, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng thư thái, vui vẻ. Có vẻ như trong thâm tâm hắn, chỉ có làm việc thiện mới có thể xả bớt những căng thẳng trong lòng, mới có thể làm cho hắn vui vẻ hơn trong cuộc sống đầy áp lực này.
Đi xuống nhà bếp, nhìn thấy một cô gái dáng hình xinh đẹp, chiều cao ngang bằng với Tiểu Mai nhưng khác một chút là trên tóc cô bé này có một chiếc nơ xinh do chính hắn tặng. Có vẻ như cô bé này rất coi trọng chúng, bởi vì thường xuyên thấy cô bé đeo khi làm việc.
Đó không ai khác chính là Tiểu Trúc, em gái của Tiểu Mai. Dù thân là em, thế nhưng Tiểu Trúc lại chẳng hề thua kém cho với Tiểu Mai là mấy. Rất nhanh nhạy, chăm làm và đặc biệt là làm việc vô cùng tỷ mỉ.
Giống như trước mắt, dù cho chỉ là chuẩn bị bàn ăn, thế nhưng từng món đồ nhỏ nhất như đĩa, nĩa, dao đều được sắp xếp vô cùng gọn gàng.
Mặc dù là chi tiết nhỏ, thế nhưng từ trong ánh mắt của nàng, cộng thêm sự chăm chú ấy, hắn có thể cảm nhận được sự tận tâm trong công việc của nàng nó lớn đến nhường nào.
Rất nhanh bàn ăn cũng được chuẩn bị, hắn được Tiểu Trúc giúp kéo ghế một cách tinh tế. Trên bàn thực đơn đầy đủ màu sắc: Thịt, cá, rau củ đều có. Chỉ cần nhìn cách bài trí thôi, hắn cũng cảm thấy món ăn trông vô cùng hợp mắt.
Nhớ những lần trước, vì để tiết kiệm thời gian, cũng như đỡ cầu kỳ nên hắn thường sẽ chọn đại một nhà hàng rồi ăn tại đó. Bây giờ, nhìn lại bàn ăn, mặc dù không khác ngoài quán là bao nhưng cảm giác ấm cúng như vậy vẫn để hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Tiểu Trúc và Tiểu Mai giống như thường ngày, hai người lễ phép đứng hai bên cạnh hắn. Trên bàn cũng chỉ có hắn một mình, tất cả người hầu còn lại thì bận những công việc của mình.
Vẫn như thường lệ, hắn quan tâm hỏi hai chị em Tiểu Trúc và Tiểu Mai đằng sau:
“ Hai người có đói không? Nếu đói thì hãy vào ăn cùng tôi! Một bàn này thì thật sự mình tôi cũng không thể ăn hết được!”
Và tất nhiên, cũng giống như bao ngày, cả hai đều lễ phép cúi đầu, ánh mắt kính nể từ chối:
“ Dạ, thưa cậu chủ, chúng em không đói và cũng không thể làm vậy! Kính mong cậu chủ hiểu cho chúng em!”
Cả hai đều nói vô cùng đồng thanh thế nhưng lại vô cùng êm tai, dịu dàng. Thiên Nam mặc dù rất muốn khuyên tiếp nhưng nhìn thái độ của hai người kiên quyết, hắn cũng chỉ đành bỏ chuyện đó sang một bên.
Đầu tiên, hắn thưởng thức món beefsteak, động tác từ tốn dùng dao cắt miếng thịt.
Nhìn miếng thịt ngoài chín trong mọng nước, ấm nóng. Đưa lên miệng, độ mềm mọng, vị ngọt của thịt cùng với độ chín được giữ một cách rất cân bằng. Hắn vô cùng hài lòng.
Thật không hổ là tay nghề của Tiểu Trúc có thể làm ra món bò đạt đến độ chín hoàn hảo như vậy. Có lẽ nếu như nàng không làm cho hắn thì có lẽ tương lai nàng cũng sẽ trở thành một đầu bếp thực thụ chăng?
Quét qua một lượt đồ ăn, nguyên một bàn đồ ăn nhanh chóng bị hắn quét chỉ còn hơn nửa. Mặc dù sức ăn của hắn rất khỏe thế nhưng do trên bàn quá nhiều mỹ thực nên hắn cũng chỉ có thể cố được như vậy.
Sau đó, Tiểu Trúc và Tiểu Mai cùng nhau tinh chỉnh lại trang phục của hắn. Nhìn hai mỹ nhân trước mặt đang chăm chú làm, hắn cảm thấy vua chúa chỉ được đến thế mà thôi.
Thế nhưng, nghĩ đến chuyện làm ăn tối nay, hắn lại cảm thấy nhức đầu, thật sự nếu không phải gia tộc ép buộc cậu phải đàm phán được với bà ta thì hắn cũng chẳng muốn đi.
Cái gì là tiệc rượu, cái gì mà có hứng thú với công ty gia tộc hắn, thật ngớ ngẩn. Ngay từ lúc gặp gia tộc giới thiệu bà ta, hắn đã cảm thấy ánh mắt ấy ghê tởm đến nhường nào.
Hắn đâu còn lựa chọn nào khác, nhiệm vụ của gia tộc thì dù cho hắn không muốn thì cũng phải làm. Nếu như chống đối lại thì chắc chắn hắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, những kẻ khác trong gia tộc cũng sẽ vì thế mà chèn ép hắn.
Thở dài một hơi, hắn tỏ vẻ sầu lo tự lẩm bẩm:
“ Mong là cuộc đàm phán tối nay sẽ diễn ra tốt đẹp!”
Lời nói này vô cùng nhỏ, nếu không đứng gần sát hắn thì chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Dù nói như vậy nhưng hắn vẫn không biểu hiện ra bên ngoài, thấy trang phục đã được chỉnh lý xong, hắn xoa đầu hai cô bé một cách vô cùng tự nhiên, cúi đầu xuống nói:
“ Hai người cố gắng ở nhà mạnh khỏe.”
Dường như cũng rất thích được Thiên Nam xoa đầu, hai chị em ai ai cũng lộ rõ vẻ thích thú giống như chú mèo vậy, ánh mắt hồn nhiên đáp:
“ Vâng, thưa cậu chủ! Chúc cậu chủ bình an trở về!”
Thế nhưng, hắn ngàn lần suy nghĩ cũng không thể biết được. Sau khi hắn đi, hai cô gái mà hắn cho là ngây thơ đó lại lộ rõ vẻ mặt lạnh lùng. Tiểu Trúc nhìn bóng hình Thiên Nam rời đi, nói một cách đầy âm lãnh với người chị Tiểu Mai của mình:
“ Cậu chủ đang gặp khó khăn, chị hãy để em xử lý chuyện này.”