Ta Làm Việc Thiện, Các Nàng Lại Trở Thành Yandere

Chương 19: Thuốc mê?



Chương 19: Thuốc mê?

Chính Thiên Nam cũng không biết, những hành động hắn làm đều in sâu vào tâm trí của Tiểu Trúc. Từng cử chỉ, lời nói, hành động đều làm cho Tiểu Trúc xao xuyến.

Rất nhanh, bộ váy đầy quyến rũ của em ấy đã được bao phủ bởi những lớp áo dày, khi này, hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói:

“ Tiểu Trúc, hiện tại có thể nói cho anh biết sao em lại đến đây không?”

Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như anh trai đang hỏi thăm em gái vậy, không hề có một chút cáu gắt nào. Thế nhưng trong lời nói đó lại ẩn chứa sự lo lắng cùng với quan tâm mãnh liệt.

Còn đối với Tiểu Trúc, cô khi này chỉ biết hưởng thụ những đặc quyền của mình. Dù cho cậu chủ luôn luôn đối xử với cô rất tốt, thậm chí kể cả hiện tại, dù cho cô là người đến thăm nhưng anh ấy vẫn hết mực quan tâm cô. Tuy nhiên, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy chưa đủ.

Đúng vậy, chính là chưa đủ, cô muốn hơn thế, cô muốn hưởng thật nhiều thứ tình yêu này, nhiều đến mức cô cũng muốn ban tình yêu dành cho cậu chủ.

Dù cho cô đã cố gắng ăn mặc thật quyến rũ, tuy nhiên hành động của Thiên Nam chẳng những khiến cô khó chịu mà trái lại, trái tim cô lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đa số toàn bộ nam nhân bên ngoài chỉ nhìn chằm chằm sắc đẹp của cô. Chỉ cần nhìn bọn họ thôi, cô đã có thể cảm nhận được sự dơ bẩn trong ánh mắt của bọn họ. Thế nhưng cậu chủ lại hoàn toàn khác, dù cho cô ăn mặc như nào, ánh mắt anh ấy vẫn vô cùng thanh tịnh, thậm chí còn trốn tránh sang chỗ khác.

Một chàng trai vừa tinh tế vừa quan tâm đến cô như thế, lại còn là người trong mộng thì sao cô có thể chịu nổi chứ.

Thế nhưng, mỗi lần đối mặt với cậu chủ, cô lại cảm thấy tự ti. So với chị của mình, cô cảm thấy bản thân rất nhát gan. Rất nhiều lần rồi, cô muốn mạnh mẽ, có thể giống như chị ấy, mạnh mẽ và quyết đoán, dù vậy tất cả đều thất bại.

Đối mặt với câu hỏi của Thiên Nam, cô khi này mới nhớ ra nhiệm vụ cần làm, vậy nên cả người hấp tấp, vẻ mặt lo lắng không nghĩ đến chuyện gì nữa mà cầm lấy tay của Thiên Nam, nói:



“ Cậu chủ… em…em đến đây để đưa đồ cho ngài!”

Nói xong, cô nhanh trí để túi xách lên bàn, vẻ mặt mong chờ nhìn Thiên Nam khiến cho chính Thiên Nam cũng có chút giật mình.

“ Vậy…em đến đây là để đưa đồ cho anh sao?” Thiên Nam dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Tiểu Trúc, hỏi.

“ Vâng, thưa ngài!” Tiểu Trúc gật đầu thoăn thoắt như chim gõ kiến, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhưng cũng tràn đầy sự đáng yêu.

Thấy Tiểu Trúc có vẻ nói một cách nghiêm túc, hắn nhẹ nhàng đi đến trước bàn, lấy từ trong túi xách vô cùng xinh xắn ra một ly cafe cùng với một hộp bánh kẹo.

Ly cafe nóng hổi được trang trí bằng những chiếc nơ đầy màu sắc, cùng với những chiếc bánh quy dễ thương nhiều hình thù thú vị, điều này khiến cho món ăn tưởng chừng rất bình thường lại trở nên vô cùng sang trọng.

Thiên Nam tất nhiên sẽ không từ chối món quà này, dù sao đây cũng là thành ý của Tiểu Trúc. Ánh mắt hắn đầy cảm kích nhìn Tiểu Trúc, vui vẻ nở nụ cười, nói:

“ Cảm ơn em, Tiểu Trúc! Chúng thật sự rất là đẹp!”

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc cùng với nụ cười của Thiên Nam, trái tim của Tiểu Trúc như đập nhanh hơn, một cảm giác thoải mái bắt đầu lan tràn, cô cũng không tự chủ mà nở một nụ cười khác, thậm chí còn không kìm được mà rơi lệ nói:

“ Vâng, em cảm ơn ngài đã thích chúng ạ!”

Vậy là, trong màn đêm, Thiên Nam vừa ăn bánh quy vừa trò chuyện với Tiểu Trúc. Đây cũng là khoảng thời gian giải lao ít ỏi dành cho hắn, tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy rất vui. Dù sao có một cô gái vừa xinh đẹp dễ thương lại còn ngoan ngoãn và dễ nuông chiều như thế thì ai lại không thích chứ.

Mà hắn cũng phải công nhận, tay nghề của Tiểu Trúc càng ngày càng tốt, bánh quy giòn giòn, không bị ngọt gắt, lại hơi đắng đắng của socola cộng thêm tách cafe thì đúng là một món quà dành cho dạ dày hắn ban đêm. Nếu không phải em ấy cứ khăng khăng muốn làm hầu gái cho hắn thì hắn nhất định phải dẫn em ấy đi thi nấu ăn, nhất định em ấy sẽ dành được giải cao.



Tiểu Trúc một bên, cúi đầu xấu hổ nhưng vẫn để ý xem Thiên Nam đang ăn từng chiếc bánh. Từng miếng bánh được anh ấy nhẹ nhàng đưa lên miệng, ăn một cách ngon lành, sau đó cũng không hết từ khen ngợi làm cho cô càng cảm thấy vui vẻ.

Thế nhưng, cô để ý thấy trên mắt của anh ấy xuất hiện cuồng thâm, dường như do thiếu ngủ cộng thêm áp lực lớn vậy nên mới xuất hiện tình trạng trên. Điều này làm trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau nhói, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Cô rất muốn được giúp đỡ anh ấy, dù sao cô cũng là đại tiểu thư, là kẻ được vô cùng nhiều người sùng bái, giúp anh ấy vượt qua khó khăn chỉ là một cái hất tay mà thôi. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ lời của chị Tiểu Mai:

“ Em tuyệt đối không được để cậu chủ biết chúng ta là đại tiểu thư. Anh ấy sẽ rất sốc và sẽ không chấp nhận chúng ta ở chung với anh ấy đâu!”

Vì lý do đó, cô không thể chủ động ra tay trực tiếp với anh ấy, cô mặc dù ngây ngô thế nhưng cũng biết tính cách anh ấy như thế nào?

Vậy nên, cô chỉ có thể cắn răng kìm nén tâm tình mình, trong lòng cô chỉ cầu mong chị Tiểu Mai sẽ giải quyết nhanh chuyện này, để anh ấy có thể ngủ một giấc trọn vẹn.

Tuy nhiên, không kịp chờ cô kịp phản ứng, Thiên Nam đã ngủ gật từ lúc nào không biết. Nhìn miếng bánh còn đang ăn dở để trên tay, cô nhận ra sự bất thường. Điều này khiến cho cô giật mình, vội vàng gọi điện cho Tiểu Mai.

“ Chị…chị…anh ấy ăn xong đồ ăn của em thì tự dưng ngủ…” Cô lo lắng kêu lên.

Tiểu Mai lúc này đang ở bên ngoài, nghe thấy em gái mình lo lắng như thế, cô không khỏi cười đùa:

“ Tiểu Trúc, có phải là em đã đổ bột màu trắng mà chị bảo phải không?”



“ Dạ, vâng, em đã đổ theo lời của chị!” Tiểu Trúc ngoan ngoãn trả lời.

Nghe đến đây, Tiểu Mai lại càng nở một nụ cười mờ ám.

“ Em gái của chị, anh ấy ngủ như thế là đúng đó. Cái thứ mà chị bảo đó chính là thuốc mê, anh ấy không ngủ mới là chuyện lạ!”

Nghe đến đây, Tiểu Trúc không tự chủ tức giận, đôi má phồng lên phì phò nói:

“ Chị…sao chị lại làm như thế? Chị có biết rằng anh ấy đã rất mệt mỏi không…”

Tiểu Mai bị em gái mình trách móc, cô không hề buồn, thậm chí là nở nụ cười đẹp, vẻ mặt xinh đẹp lộ ra ánh mắt tâm cơ, ngắt lời Tiểu Trúc:

“ Em gái, để chị hỏi em: Em có thật sự yêu Thiên Nam hay không?”

Bị chị gái hỏi đột ngột, như một phản xạ, Tiểu Trúc trả lời:

“ Vâng, em yêu anh ấy, thế nhưng tại sao chị hỏi chuyện này?”

Tiểu Mai cũng không gấp gáp, cô nhẹ nhàng xoay chiếc ví, nhìn lên bầu trời đêm, nói:

“ Em chẳng lẽ chỉ muốn nhìn anh ấy từ xa hay sao? Nếu em có cơ hội được thân thiết, tiếp xúc da thịt thì em có muốn không?”

Nói đến đây, Tiểu Trúc mới nhận ra được ý nói của Tiểu Mai, cô không khỏi kh·iếp sợ.

“ Chị…ý chị là…”

Thấy em gái mình cũng đã hiểu ra được ý nghĩ của bản thân mình, cô cười nhẹ nói:

“ Một đêm này, em hãy cho anh ấy biết được tình yêu của em đi! Em yêu Thiên Nam đến mức nào? Hãy để anh ấy cảm nhận được chúng đi! Một điều nữa là nhớ là sáng hôm sau em phải dọn dẹp đó nha! Đừng để căn phòng quá lộn xộn!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.