Tiểu Mai mặc dù chỉ là một thiếu nữ đôi mươi, khuôn mặt non nớt, dáng người nóng bỏng có vẻ không thích hợp là người lãnh đạo, thế nhưng cô đến bây giờ vẫn chưa cho bất kỳ ai một chút sắc mặt tốt.
Không cần đọc hết toàn bộ những gì tên Hạo Long đã làm, cô nhẹ nhàng gập cuốn sổ lại, đưa cho An Nhã, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói:
“ Đội chấp pháp của gia tộc đã tiếp nhận những bằng chứng, rất nhanh thôi, toàn bộ những gì các người đã gây tổn thất cho gia tộc đều sẽ được tính sổ.”
Nói đến đây, mọi người không tự chủ mà rét lạnh, trong lòng chột dạ giật mình. Không vì thời tiết lạnh, thứ đáng sợ nhất chính là đội chấp pháp trong miệng Tiểu Mai.
Để giúp gia tộc phát triển, hơn nữa cũng vì nâng cao uy tín của gia tộc, một đội chấp pháp đã được ra đời.
Những người trong này đều mang chức vụ rất cao, hơn nữa được tuyển chọn vô cùng ngoặt nghèo. Tất cả những người này có chức năng chính đó là trừng phạt những kẻ dám làm cho gia tộc tổn thất. Không kể gia chủ hay con cháu, chỉ cần có tội là sẽ xử rất nghiêm minh.
Vì không thuộc gia tộc cai quản, vậy nên h·ình p·hạt đưa ra là rất khủng kh·iếp, thậm chí là vô cùng cực đoan và đáng sợ, thế nên mỗi lần đội chấp pháp ra trận, cả trên cả dưới đều phải run sợ.
Còn về việc mua chuộc những kẻ trong đó thì thật là buồn cười, gia chủ còn không thể đả động đến những người này thì làm sao có ai có thể mua chuộc được họ chứ. Hơn nữa, kể cả có mua chuộc được đi thì cứ mỗi tuần, toàn bộ những người trong tổ đội chấp pháp đều được kiểm tra chặt chẽ, từ hành tung cho đến việc tiêu một xu tiền, một hơi thở của họ cũng phải được kiểm tra kỹ càng. Vậy nên việc mua chuộc bọn họ là điều không thể nào.
Đó cũng là lý do tại sao, gia tộc ít xảy ra nội đấu, dù sao thì để đội chấp pháp xử thì cũng không tốt cho cả hai.
Rất lâu rồi, đội chấp pháp chưa hề lộ diện, ấy thế mà hiện tại, Tiểu Mai lại nhờ sự can thiệp của bọn họ. Điều này khiến cho bất kỳ ai đều có chút rét lạnh.
Dù sao thì nhờ đến đội chấp pháp thì chẳng khác gì việc không thể hòa giải, coi đối phương như tử địch. Băng Cao Hùng tất nhiên không thể tin được những gì mình nghe, vẻ mặt hoảng hốt chỉ tay vào Tiểu Mai, sợ hãi đến mức không thể đứng vững, nói:
“ Cô…cô…cô…”
Tất cả mọi người ở đây đều không dám nhìn Tiểu Mai. Bọn họ cũng là con người, vậy nên cũng cũng có một chút chuyện không muốn tiết lộ, mà Tiểu Mai đã dám làm vậy với Cao Hùng thì có vẻ cũng đã nắm chắc chứng cứ trong tay. Mà đã nắm chắc một kẻ thì chắc chắn cô bé này sẽ nắm chắc kẻ thứ hai. Ai biết được tiếp theo cô ấy sẽ làm gì? Điều này thật đáng sợ! Rất nhiều người đã cảm thấy may mắn khi ban nãy không giống như Cao Hùng, nếu không hiện tại kẻ đang khóc lóc kia chính là bọn họ.
Một tiếng cửa vang lên, không chờ mọi người phản ứng kịp, từng đoàn người mặc chế phục đi một cách ngay ngắn vào trong phòng. Đi đầu là một trung niên đeo trên mình huy hiệu của gia tộc. Ai nhìn cũng sẽ nhận ra, đó chính là đội chấp pháp.
Cao Hùng thấy từng đoàn người đi đến đây, trong ánh mắt trào ra vẻ hoảng sợ không thể che giấu. Miệng luôn gào thét:
“ Các người đừng đến đây, tôi vô tội, tôi vô tội. Cô ta mới là người có tội!”
Có vẻ, kết thúc đến quá bất ngờ, Tiểu Mai vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh nhìn, ánh mắt thậm chí còn không hề chớp một cái, dường như đối với cô, toàn bộ những gì trước mặt chẳng hề xảy ra.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Cao Hùng đã được đưa ra khỏi sảnh, vẻ mặt mọi người lúc này mới bắt đầu ngưng trọng. Khi mà toàn bộ đội chấp pháp hành lễ chào Tiểu Mai rời đi, khi này cô mới nói:
“ Một con ruồi đã được trừ khử, mọi người còn ai có ý kiến gì không?”
Khi này, cho dù ai có ngu nhất đi nữa thì cũng biết ý trong câu nói của Tiểu Mai là gì? Ai ai cũng không dám hó hé bất cứ câu nào? Ví dụ đã được diễn ra trước mắt, ai lại dám đi vào vết xe đổ này chứ.
Tiểu Mai lướt qua một lượt, sau khi nhìn kỹ thấy không một ai dám có hành vi bất thường, cô khi này mới bắt đầu chuyện chính:
“ Được rồi, lần này tôi về là có chuyện vô cùng trọng yếu!”
…
Một bên khác, Thiên Nam đang cắm cúi làm việc. Cả công ty chỉ còn đúng phòng hắn là đang bật đèn. Nhìn từng tờ đơn bị từ chối, hắn trong lòng chỉ biết thở dài.
Gần đến ngày ra mắt sản phẩm, công ty hắn lại bị phong sát không thể truyền thông, thậm chí còn bị các công ty khác bôi nhọ. Điều này làm hắn hết sức đau đầu. Rất nhiều cổ đông đã hoảng sợ rút vốn, điều này làm cho dòng tiền của công ty bị đứt gãy, rất khó để khôi phục.
Hắn khi này chỉ biết cố gắng, cố gắng một cách điên khùng, dù cho kiệt sức, hắn cũng phải giữ lấy công ty.
Hai tiếng trôi qua thật nhanh, khi mà mọi người thường đã yên vị trên chiếc giường thân yêu, hắn vẫn ngồi đó, với những chồng văn kiện, khung cảnh thật là bí bách.
Thế nhưng, một tiếng gõ cửa đã phá vỡ đi tất cả, hắn lúc đầu còn tưởng ảo giác, dù sao hiện tại đã gần 2 giờ sáng, làm gì có ai ở công ty nữa chứ. Thế nhưng, khi nghe thấy một giọng nói vô cùng yếu ớt đằng sau cánh cửa, hắn như bừng tỉnh.
“ Cậu…cậu chủ…em…em có thể vào được không?”
Nghe thấy giọng nói này, hắn đâu còn tâm trí làm việc, hai chân nhanh thoăn thoắt mở cửa. Một thân hình quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Dáng người nhỏ xinh, đôi mắt đen tròn, long lanh ánh sao, mái tóc dài mềm mượt cùng với đôi môi mấp máy trông vô cùng đáng yêu. Khi nhìn thấy hắn, em ấy xấu hổ, cả thân thể không tự chủ run rẩy khiến bất kỳ những ai khó tính nhất cũng phải mềm lòng.
“ Tiểu Trúc, sao em lại ở đây! Bên ngoài lạnh lắm, em nhanh chóng vào trong!” Thiên Nam vừa nói vừa dùng chiếc áo trên người mình để đắp cho em ấy!”
Không hiểu sao, em ấy lại có thể ăn mặc mỏng manh như thế, hơn nữa trang phục rất không phù hợp. Đó là một chiếc váy dài hở lưng, từ trên cao nhìn xuống, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy cả bên trong chiếc áo, điều này khiến cho hắn không tự chủ nhìn sang chỗ khác. Dù cho chiếc váy rất đẹp, rất lung linh, thậm chí còn tôn lên dáng hình cân xứng của em ấy, hơn nữa không hiểu tại sao, hắn lại cảm thấy cô bé lại có khí chất của một vị tiểu thư quyền lực. Tuy nhiên, tất cả điều này cũng không thể làm cho hắn thay đổi góc nhìn về em ấy.
Tiểu Trúc là một cô bé đáng thương, vậy nên hắn luôn đối xử em ấy như là em gái mình, trong lòng hắn thậm chí còn không hề mang một chút tâm ý xấu xa nào, tất cả đều xuất phát từ tấm lòng. Nhìn thấy em ấy ăn mặc như thế, điều đầu tiên hắn làm không phải chê trách, mà là quan tâm hết mực.
“ Tiểu Trúc, em có cảm thấy mệt mỏi ở đâu không? Trời lạnh như thế, em mặc như vậy rất dễ bị cảm lạnh đó!”
Dù cho công việc bận túi bụi, thế nhưng chúng vẫn không thể ngăn cản việc hắn quan tâm Tiểu Trúc. Chính Tiểu Trúc cũng không thể ngờ là cậu chủ lại lo lắng, quan tâm cho cô một cách tận tụy như thế.
Lần đầu tiên, trong lòng cô bắt đầu có suy nghĩ khác lạ, lưỡi miệng cô cảm giác khô khốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi của Thiên Nam.