Ta Làm Việc Thiện, Các Nàng Lại Trở Thành Yandere

Chương 14: Hai cái bạt tai



Chương 14: Hai cái bạt tai

Bộ ngực phập phồng theo từng hơi thở, khi này cô vô cùng tức giận, thậm chí muốn g·iết người.

Phải biết, cô dù chỉ là tiểu thư của gia tộc hạng hai, thế nhưng sự điên rồ cùng với bảo vệ danh dự có thể nói khiến cho gia tộc hạng nhất cũng phải e dè. Dù sao thì chẳng có một gia tộc ngu ngốc nào lại muốn lưỡng bại câu thương, sau đó bị gia tộc khác nuốt chửng cả.

Ấy thế mà, lần đầu tiên cô lại bị một tên bẩn thỉu khác để mắt tới, thậm chí còn uy h·iếp cả người mà cô yêu. Điều này làm sao khiến cho cô giữ nổi bình tĩnh chứ.

Cũng may là bức thư trên không rơi vào tay anh ấy, nếu không thì chắc chắn anh ấy sẽ lo lắng, sau đó quên ăn quên ngủ lo lắng cho cô, sinh bệnh… Chỉ cần nghĩ đến như vậy thôi, cô đã cảm thấy vô cùng đáng sợ, thậm chí chuyện này còn đáng sợ hơn cả tận thế.

Nắm trong tay quyền lực tối cao, là ước ao của không biết bao nhiêu người. Thế nhưng nếu như cô còn không bảo vệ được người mình yêu, không thể khiến anh ấy sống vui vẻ thì thứ quyền lực này còn ý nghĩa gì nữa?

Lo lắng, sợ hãi cùng với tức giận đan xen lẫn nhau, cô thở một cách gấp gáp, vẻ mặt xinh đẹp không hề có chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt.

Chiếc xe rất nhanh đã đến nơi, đây cũng chính là một trong những sản nghiệp của gia tộc họ Băng. Thế nhưng nếu như Thiên Nam đến đây thì chắc chắn sẽ choáng ngợp về sự xa hoa và đồ sộ của chúng.

Nằm ở trong nội đô khu Đông Thành, một nơi được gọi là “miếng đất kim cương” bởi sự phát triển của chúng. Ấy thế mà, miếng đất được gọi là vô cùng đắt đỏ này, gia tộc họ Băng lại chiếm được một vùng vô cùng rộng lớn. Có thể nói là không thua kém gì gia tộc thượng lưu.

Kiến trúc xa hoa, tòa nhà nối liên tiếp gần nhau hùng vĩ lạ thường. Chỉ cần đứng ở ngoài nhìn, ai ai cũng cảm thấy đây chính là ước mơ mà bọn họ cần đạt tới.



Thế nhưng, dù cho Tiểu Mai rất ít khi xuất hiện tại đây, thế nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí vẻ mặt không một chút dao động nào, giống như trước mặt cô, những thứ này không đáng nhắc tới.

Thảm đỏ được trải ra, một cô gái dáng người cao ráo, ăn mặc trang phục công sở nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt cung kính:

“ Kính chào tiểu thư, chào mừng ngài quay trở về!”

Tất cả những người xung quanh khi nhìn thấy cảnh này thì đều hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt đầy ngưng trọng. Bởi vì người đang cúi chào, lễ phép đó chính là An Nhã- chủ tịch tạm thời của công ty bọn họ.

Phải biết, An Nhã vô cùng cao ngạo, nghiêm khắc và đáng sợ. Không một ai trong công ty là không biết được sự đáng sợ của cô gái này cả. Hơn nữa, An Nhã vô cùng điên rồ, có thể nói là sát thần trong việc sa thải. Rất nhiều quan chức cấp cao, thậm chí là tổng giám đốc đều bị An Nhã sa thải không hề tiếc nuối. Vậy nên, mặc dù đãi ngộ cao, thế nhưng áp lực của mọi người là vô cùng lớn.

Tuy nhiên, không ai tin được, một cô gái lạnh lùng, điên rồ như An Nhã lại đang cúi đầu, vẻ mặt khép nép sợ hãi trước mặt một người. Điều này làm cho rất nhiều người suýt chút phải tự hỏi bản thân mình có xảy ra ảo giác hay không?

Hơn nữa, cô gái mà An Nhã cung kính kia còn rất trẻ nha, hình như chỉ từ mười sáu đến mười bảy tuổi. Với độ tuổi nhỏ như vậy mà khiến An Nhã thành ra bộ dáng đó thì cô gái này chẳng lẽ có lai lịch gì khủng kh·iếp lắm.

Vì đả kích về thị giác quá lớn, vậy nên không một ai dám thở mạnh. Cả hiện trường bỗng lặng ngắt như tờ, tất cả sân diễn đều dành cho Tiểu Mai cùng với An Nhã.

Mọi người khi này còn đang nghĩ về thân phận cô gái bí ẩn, dù sao thì việc An Nhã tự tay tiếp đón nồng nhiệt như vậy cũng khiến cho rất nhiều người tò mò về thân phận cô gái trên thì một chuyện mà không một ai tin được đã xảy ra.

Bốp! Bốp!...



Hai tiếng vang thật giòn làm tất cả mọi người chú ý. Khi tất cả ánh mắt đổ dồn vào An Nhã thì tất cả đều phải sững sờ thêm một lần nữa.

Nếu lúc trước, không ai có thể tin được rằng An Nhã lại cung kính với một thiếu nữ nhỏ tuổi thì hiện tại, tất cả mọi người cũng đều không thể tin được khi mà chính thiếu nữ trông có vẻ xinh đẹp dễ thương lại cho An Nhã ăn hai cái bạt tai.

Mà cái bạt tai này vô cùng uy lực, hai má của An Nhã sưng đỏ, thậm chí mái tóc của An Nhã cũng bị rối bời bởi hai cú tát đó. Một cô gái lạnh lùng, ánh mắt sắc bén hiện tại lại trở nên chật vật vô cùng. Rất nhiều người trong lòng nuối tiếc, dù sao An Nhã cũng là mỹ nữ, thật sự đúng là không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Tuy nhiên, đó còn chưa phải là hết, sau hai cú tát đó, An Nhã chỉ ngơ ngác một chút, tuy nhiên rất nhanh hai chân đã quỳ xuống, khuôn mặt sưng đỏ cầu xin trước mặt rất nhiều người:

“ Xin tiểu thư bớt giận, tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thích đáng!”

Không hề hỏi một lý do, thậm chí không hề kêu một chút gì về sự tình ban nãy. Khi này, An Nhã giống như một kẻ người hầu đang cố lấy lòng chủ nhân của mình. Điều này làm cho tất cả mọi người đều tò mò: Rốt cuộc, thiếu nữ kia là ai?

Tuy nhiên, không ai dám hỏi và cũng không ai dám tự trả lời. Bởi vì sự việc trên đã vượt quá giới hạn hiểu biết của bọn họ. Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, không ai dám hó hé bất cứ điều gì, giống như rất sợ người chịu trận tiếp theo chính là bản thân mình.

Mặc cho có rất nhiều ánh mắt xung quanh đang theo dõi nhất cử nhất động của bản thân, Tiểu Mai cũng chẳng hề quan tâm, vẻ mặt lạnh băng nhìn An Nhã đang cầu xin bản thân, lạnh giọng nói:



“ Đi vào trong rồi nói!”

Nói xong, Tiểu Mai nhanh chóng đi thẳng vào trong công ty, toàn bộ người đều nhẹ nhàng nhường một lối ra dành cho cô nàng. Tất cả mọi người trong công ty đều đứng dậy, cúi chào mỗi khi Tiểu Mai đi qua.

Tầng cao nhất, phòng họp tối cao.

Tiểu Mai ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, sau khi nhìn thấy An Nhã xuất hiện, cô lúc này mới nói một cách vô cùng nhẹ nhàng:

“ Cô đã ở gia tộc bao nhiêu năm rồi!”

An Nhã mặc dù rất chật vật, cú tát ban nãy thậm chí còn khiến cho môi cô chảy máu, thế nhưng cô vẫn không dám chậm trễ, quỳ một chân xuống sợ sệt:

“ Dạ thưa ngài, tôi đã được gia tộc ngài che chở 20 năm rồi ạ!”

“ Ồ, vậy sao?” Tiểu Mai cười nhưng trong không cười, nói một cách vô cùng bình tĩnh.

“ Nếu vậy thì có quá đáng không khi mà Tiểu Trúc giao cho cô một chút việc mà cô lại không làm tròn trách nhiệm nhỉ?”

An Nhã nghe thấy đến đây, trên trán của cô bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:

“ Dạ…dạ… cô chủ Tiểu Trúc dặn là trừ khử Đỗ Toa…”

Thế nhưng, chưa kịp nói xong, Tiểu Mai đã ngắt lời, sau đó bảo thư ký tiện tay đặt một văn kiện lên trên bàn, vẻ mặt nhăn nhó đầy khó chịu:

“ Ái chà…hình như cô quên rằng Tiểu Trúc dặn là không được để ai động vào một sợi tóc của anh ấy nhỉ? Thế bây giờ thì sao? Chẳng những người ta muốn động vào anh ấy mà hắn ta còn muốn tôi nữa kìa. Cô nói xem hai cái bạt tai đó có xứng đáng với cô không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.