- Vũ Lôi Phong! Nếu giữ ngươi lại, Bình Nguyên Thiên Hương chúng ta được gì? Ngươi nếu không cho bổn Cung Chủ một câu trả lời xứng tầm, hôm nay đừng hòng rời khỏi Tứ Huyền Cung!
Thiên Cực Tinh Ngân lạnh lùng nhìn Vũ Lôi Phong mà nói, trong tay nàng không ngừng có từng đạo quang ảnh khẽ lưu chuyển, lồng giam ánh sáng mang theo từng tia sát khí chú mục vào Vũ Lôi Phong.
Vũ Lôi Phong đã sớm nghĩ đến tình huống này, bản thân nếu không đưa ra giá trị thích đáng, Bình Nguyên Thiên Hương sẽ không vì mình mà đương đầu với Thiên Địa Minh.
- Nếu Tinh Ngân Cung Chủ có thể chờ tiểu tử năm năm, lúc đó chắc chắn Nghịch Phong Môn sẽ đưa ra thực lực khiến người thỏa mãn, hoàn toàn có thể sánh ngang vai với Bát Đại Thế Lực, chống lại Thiên Địa Minh!
- Dựa vào cái gì mà ta có thể tin tưởng lời của ngươi?
Vũ Lôi Phong không đáp, âm thầm thi triển Thần Huyết Tổ Chú, ánh lửa da cam bùng cháy toàn thân, sức mạnh nhanh chóng đẩy lên gấp 10 lần.
Không có trì hoãn nào, Thanh Quang Kiếm xuất hiện, Quang thuộc tính ngập trời lóe lên, Tiểu Na Cầu Đạo Ngọc hóa thành một lớp màng mỏng bao bọc lấy Thanh Quang Kiếm, cường hóa nó lên gấp 10 lần nữa.
- Hồng Ngoại Phá Vạn Pháp!
Vũ Lôi Phong đánh ra một kiếm, ánh sáng từ Thanh Quang Kiếm vốn rực rỡ một màu xanh lam bỗng dưng chuyển sang màu đỏ đậm, rồi từ từ tiêu thất. Nhiệt độ xung quanh cũng dần tăng cao.
Keng!
Một kiếm này vừa chém ra, trong đại điện cơ hồ rung chuyển dữ dội, lồng khóa ánh sáng của Thiên Cực Tinh Ngân gặp quang kiếm này bỗng trở nên mềm oặt như cọng bún, liền bị chém đứt.
- Quang Bán Thần Lực! Còn có hiệu quả làm suy yếu ánh sáng của Hồng Ngoại! Tiểu tử này…
Thiên Cực Tinh Ngân khẽ biến sắc, một vài thủ ấn khẽ đánh ra, căn phòng đang rung chuyển cũng từ đó mà ổn định lại. Vũ Lôi Phong đứng yên tại chỗ, từ từ giải trừ các chiêu thức cường hóa của mình.
- Dựa vào bản thân là người trẻ tuổi nhất tự cổ chí kim đạt đến thành tựu Ý Hồn Cảnh đỉnh phong! Dựa vào bản thân ta là người đầu tiên phát minh ra Bán Thần Lực!
Vũ Lôi Phong nhìn thẳng Thiên Cực Tinh Ngân, tự tin mà nói. Nàng nghe vậy chỉ nhẹ lắc đầu:
- Thiên phú của ngươi từ trước đến giờ không ai có thể phủ nhận, nhưng điều đó không chứng minh được rằng thế lực của ngươi cũng sẽ nghịch thiên như ngươi.
- Vũ Lôi Phong, ngươi tuy thực lực mạnh, nhưng nếu chỉ một mình ngươi thì không đủ, cái ta cần là một đồng minh đủ thực lực nhằm tạo ra thế cân bằng với Thiên Địa Minh, không phải là một cường giả đơn độc.
Thân ảnh áo đỏ đen không nói gì, chỉ lặng yên đứng đó, một lát sau hắn mới trả lời:
- Như đã nói từ trước, sau năm năm nữa, Nghịch Phong Môn sẽ phát triển thành một thế lực sánh ngang với các đại thế lực như Thiên Cực Gia. Không! Thậm chí còn hơn thế!
- Lúc này tạm thời không cách nào chứng minh cho Tinh Ngân Cung Chủ, không bằng như vậy đi!
Vũ Lôi Phong chợt nảy ra một ý tưởng, hắn liền động ý niệm, Trường Hồng Kiếm đỏ rực như ngọn lửa lao ra, cắm mạnh xuống mặt sàn gỗ.
- Thanh Trường Hồng Kiếm này của ta là một kiện thần khí 14 sao đã khai mở linh trí, nếu ở đại điện này có bất kỳ ai dùng tay nhấc nó lên khỏi mặt đất và cầm nó trong lòng bàn tay được thì thanh kiếm này tặng miễn phí cho người đó.
- Trường Hồng Kiếm này không phải thần khí bình thường, một Đấu Sĩ sở hữu bất kỳ tư chất gì, bất kỳ thuộc tính gì ngoại trừ Hỏa, thì sau khi nhận chủ Trường Hồng Kiếm, mặc định sẽ trở thành Đấu Sĩ tư chất Hoàng Kim SSR mang theo thuộc tính cũ và Hỏa thuộc tính!
Vũ Lôi Phong vừa giới thiệu xong, một hồi hơi thở dồn dập vang lên trong căn phòng, nếu đúng như lời Vũ Lôi Phong nói thì Trường Hồng Kiếm này quả thật là thần khí nghịch thiên.
Thiên Cực Tinh Ngân vẫn rất bình tĩnh, nàng hỏi:
- Vậy nếu đã là tư chất Hoàng Kim SSR mang hai thuộc tính là Quang và Băng thì sau khi sử dụng có thể thêm thuộc tính Hỏa và trở thành tư chất Xích Diệm UR không?
Vũ Lôi Phong gật đầu:
- Đó là điều chắc chắn!
Thiên Cực Tinh Ngân đã thực sự hứng thú, nàng nói:
- Vậy điều kiện của ngươi là: Nếu ở đây không ai nhấc được nó lên, Bình Nguyên Thiên Hương sẽ chờ ngươi năm năm, nếu năm năm sau Nghịch Phong Môn có đủ thực lực làm ta thỏa mãn, chúng ta sẽ chính thức kết minh.
- Ta nói như vậy có gì không ổn không? Vũ Lôi Phong?
- Không sai!
Vũ Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ rất chắc chắn, Thiên Cực Tinh Ngân thấy vẻ tự tin trên gương mặt kia, không khỏi suy nghĩ đắn đo một lúc.
- Tiểu tử ngươi dám bỏ ra món thần khí diệu kỳ như vậy, hẳn là có nắm chắc, chúng ta cũng không thể vì trò khôn lỏi của ngươi mà đặt cược sai được. Bổn Cung Chủ sẽ thay đổi luật chơi một chút.
- Ngươi thách đố Bình Nguyên Thiên Hương chúng ta, vậy thì cũng phải chịu một lần thách đố của vùng đất này, nếu cả hai trận ngươi đều thắng thì Bình Nguyên Thiên Hương nguyện ý tin tưởng tiểu tử ngươi một lần.
Vũ Lôi Phong nghe ngữ khí của Thiên Cực Tinh Ngân, hẳn là hắn không có lựa chọn nào khác, liền đáp ứng:
- Được, vậy câu đố của Bình Nguyên Thiên Hương là gì?
Thiên Cực Tinh Ngân lắc đầu:
- Không vội, trước tiên phải xem thanh kiếm này của ngươi có thể giúp ngươi có được chiến thắng không đã!
Vũ Lôi Phong vui vẻ phất tay ý mời, sau đó hắn từ từ tiến lại chỗ Thiên Mộng Tuyết, ngồi xuống bên cạnh nàng ung dung nhón một quả táo trên bàn đưa lên miệng cắn một miếng to.
- Này! Ngươi bộ không sợ mất đi bảo kiếm à?
Thiên Mộng Tuyết nghi hoặc nhìn Vũ Lôi Phong, đối với thanh kiếm kia nàng cũng thèm đến đỏ mắt, nhưng Vũ Lôi Phong đã dám đem nó ra để đánh cược thì chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy.
- Tỷ yên tâm đi, ta sẽ tranh thủ lĩnh ngộ một chút, lát nữa nếu tỷ có hứng thú thì cứ thử rút kiếm, biết đâu vận khí lại tốt a.
Vũ Lôi Phong cười cười, hắn nhanh nhẹn né một cái cốc đầu của Thiên Mộng Tuyết, sau đó nhàn nhã khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt lĩnh ngộ. Trong đầu dần hiện ra vô số câu hỏi cần chính hắn giải đáp.
- Hỏa là gì?
Nhìn thấy Vũ Lôi Phong lại ngồi lẩm bẩm trong miệng từng thanh âm như muỗi kêu, Thiên Mộng Tuyết lắc đầu cười khổ, sau đó chăm chú nhìn về phía thanh kiếm rực lửa giữa đại điện.
- Cung Chủ! Người thử trước đi ạ!
- Đúng vậy Gia Chủ, mời người!
Các cường giả Tứ Huyền Cung và Thiên Cực Gia đều nhìn về phía Thiên Cực Tinh Ngân ý bảo nàng mau chóng tiếp nhận Trường Hồng Kiếm, nàng nhìn qua hết thảy mọi người, hỏi:
- Các vị, đây là một cơ duyên không tồi, tư chất Hoàng Kim đã ở trước mặt, cớ sao không chớp lấy?
Sau một hồi đùn đẩy nhau, ai cũng không muốn làm chuột bạch đi lên mở màn rồi mất mặt, mãi một lúc sau mới có một vị Trưởng Lão Tứ Huyền Cung đi ra. Bàn tay đặt vào chuôi kiếm, lập tức một cảm giác nóng bỏng truyền tới.
- Không chừng cái tên Vũ Lôi Phong cố ý cường điệu để chúng ta hoang mang, một thanh kiếm mà thôi, bổn tọa không tin không nhấc được…..ngươi!
- Từ từ, ta chưa khởi động kỹ, chờ xíu…
Vị Trưởng Lão này khẽ xoay hông vài cái, sau đó tiếp tục đặt tay vào chuôi kiếm.
- Hự! Sao nặng thế?
Hai phút hơn trôi qua, vị Trưởng Lão kia vẫn nghiến răng không ngừng nhấc Trường Hồng Kiếm lên, nhưng mặc kệ nàng ta nỗ lực thế nào cũng không thể làm nó nhúc nhích mảy may.
- Bổn tọa không tin!
Vị Trưởng Lão kia có chút mất kiên nhẫn rồi, tu vi toàn thân phóng ra, khí tức Phi Hồn Cảnh khiến đồ vật trong đại điện rung lắc dữ dội, thế nhưng thanh kiếm kia vẫn cứ trơ trơ ra đó không nhúc nhích.
- Lên cho ta!
Toàn bộ lực lượng bên trong thân thể phóng xuất ra, mặt đất dưới chân vị Trưởng Lão này đã rung chuyển, mơ hồ nhìn thấy từng vết nứt lan rộng, nhưng Trường Hồng Kiếm vẫn mảy may không hề gì, cứ đứng đơ ra như pho tượng.
Mãi cho đến khi vị Trưởng Lão kia cạn kiệt toàn bộ Nguyên Lực và Linh Hồn Lực, Trường Hồng Kiếm vẫn không hề nhúc nhích, nàng đành phải ủ rũ lui xuống.
- Xem ra Liên Trưởng Lão tuổi đã cao rồi a, để ta thử xem!
- Hự! Cái mòe gì thế?
…
Hết chương 397…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: