Hạo Thiên nhìn thấy sư đồ Ngọc Thanh Vy đang đến gần thì nhận ra thời cơ chạy thoát đã hết.
Bây giờ hắn buộc phải liều mình để cho Hắc Lạc Thần Quang chở đi, hắn cũng muốn xem coi thứ gì có thể khiến Hắc Lạc Thần Quang kích động như vậy.
Lúc này "soạt" một phát, Hạo Thiên cùng Hắc Lạc Thần Quang đâm thẳng vào Linh Tuyền Khí Nguyên.
Ở bên ngoài, Ngọc Thanh Vy và bốn lão rùa đuổi tới, Ngọc Thanh Vy tức tối nói: "Sư phụ, tên khốn đó tiến vào linh tuyền rồi!"
Hỏa phân thân nói với Ngọc Thanh Vy: "Hắn đã tự tìm lòng giam cho mình, Vy nhi, con vào trong hấp thụ đi, bốn người bọn ta canh ở ngoài, chỉ cần hắn xuất hiện, lúc đó chính là án tử dành cho hắn."
Nghe vậy thì Ngọc Thanh Vy cũng lao vào Linh Tuyền Khí Nguyên.
Chẳng mấy chốc linh khí bao phủ toàn thân nàng, từng thớ thịt bắt đầu quá trình hấp thụ, nội hàm chân khí liên tục gia tăng trùng kích vách ngăn đan điền.
Bỗng nhiên đang trong lúc hấp thụ thì Ngọc Thanh Vy nhìn thấy một bóng đen bay qua.
Không gì khác chính là Hạo Thiên đang được Hắc Lạc Thần Quang chở đi băng băng trong cột linh tuyền hướng thẳng xuống lòng đất.
Hạo Thiên từ lúc bước vào linh tuyền thì tu vi không ngừng đề thăng.
Cuối cùng, một vệt sáng phát ra, lôi điện lan tỏa, thiên địa linh khí bốn phương hội tụ, Hạo Thiên bước lên một bước, đặt chân vào cảnh giới Chuẩn Chiến Tiên, cảnh giới nằm giữa Tứ trọng và Ngũ Trọng.
Hắn lúc này cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn trào bên trong cơ thể, một cái nhất tay bây giờ cũng có thể phá tan một ngọn núi.
Ở cảnh giới này dù không cường hãn như tiên nhân thật sự, nhưng cũng không còn yếu ớt dễ bị bóp c·hết như phàm nhân.
Thế nhưng lúc này Hạo Thiên không có thời gian chú ý đến tu vi bởi vì Hắc Lạc Thần Quang đang chở hắn băng băng cấm đầu xuống lòng đất.
Khi lướt qua hồ ly tinh hắn có giơ tay chào nhưng không biết nàng ta có nhìn thấy không.
Lúc này sau khi bay bạt mạng một hồi thì Hạo Thiên nhìn thấy bên dưới đáy linh tuyền xuất hiện một thông đạo hư không.
Chẳng để Hạo Thiên kịp định hình tình huống thì Hắc Lạc Thần Quang đã lao thẳng vào thông đạo.
Lúc này bóng tối bao phủ mọi thứ, Hạo Thiên chỉ cảm giác bản thân đang lao đi.
Bỗng nhiên một vầng sáng lướt qua, không gian xung quanh hiện ra.
Trước mắt Hạo Thiên lúc này là một dòng sông bao trùm không gian, vô vàn dòng nước được tạo ra bởi vô tận bóng nước, bên trong bóng nước phản chiếu vô hạn khung cảnh, có lung linh, có sáng chói, có u tối, có mờ mịt, có quang đãng, có mông lung.
Đang mải ngắm nhìn vô vàn khung cảnh thế thái nhân gian thì một hòn đảo trôi đến trước mặt Hạo Thiên và Hắc Lạc Thần Quang.
Hòn đảo không lớn, kích cỡ chỉ bằng một cái bàn tròn, trên hòn đảo có vài bóng nước phản chiếu lại những hình ảnh khiến Hạo Thiên chấn kinh khi nhìn vào.
Một chiến trường đẫm máu, nơi đó có các tiên nhân bay lượn đánh ra những chiêu thức bao phủ cả bầu trời, có linh tộc, có nhân tộc, có vô số người ngã xuống trong trận chiến đó.
Trong lúc Hạo Thiên đang mải đắm chìm vào khung cảnh đó thì từ bên trong hòn đảo kia, một con hắc long bay ra lượn lờ xung quanh hòn đảo.
Hắc long không lớn, kích thước chỉ bằng một con rắn hổ trưởng thành.
Hắc long bỗng nhiên gầm lên một tiếng, tiếng gầm trầm hạ, mang theo t·ang t·hương vô tận năm tháng.
Sau đó hắc long bắt đầu hóa hình trở thành một người đàn ông chỉ mặc quần, để lộ phần trên cơ bắp lực lưỡng, dưới da có các hình văn rồng uốn lượn.
Trên trán mọc ra hai cái sừng rồng nho nhỏ, ngủ quang tinh xảo, hiện ra khí chất ngạo khí ngút trời.
Phía sau lưng xuất hiện một pháp luân màu xám, hoa văn rồng đen phát ra ánh sáng mờ ảo khiến người trước mắt hiện ra như một vị thần tối cao bộc lộ uy nghiêm tuyệt đối.
Hạo Thiên nhìn người trước mắt, hắn từng nhìn thấy tượng của ông, miệng hắn lúc này lắp bắp: "Long, Long Quân!"
Không thể nhầm lẫn được, dù có chút khác so với bức tượng ở quảng trường Long Quân, thế nhưng khí chất cùng những hình văn kia, không còn nghi ngờ gì nữa, Hạo Thiên khẳng định người này chính là Long Quân Ma Tôn, người từng ngạo thế quần hùng, đưa linh tộc thoát khỏi áp bức, mở ra trật tự mới cho Chiến Giới mười vạn năm trước.
Lúc này nhìn thấy Hạo Thiên đơ người ra nhìn mình, Long Quân Ma Tôn lên tiếng, giọng nói toát ra uy nghiêm của một tôn giả nhưng vẫn khiến người nghe dễ chịu cảm nhận được hơi ấm:
"Thiếu niên, con Lạc này từ đâu mà có?"
Lúc này Hạo Thiên chợt bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã hiểu vì sao Hắc Lạc Thần Quang lúc nãy lại không nghe lời hắn.
Bởi lẽ Hắc Lạc Thần Quang là thú cưỡi của Âu Cơ, mà Âu Cơ lại là thê tử của Long Quân Ma Tôn.
Nói cách khác, Long Quân Ma Tôn chính là nửa chủ nhân của Hắc Lạc Thần Quang.
Khí tức của Long Quân ở dưới này phát ra khiến cho Hắc Lạc Thần Quang kích động cũng không có gì sai.
Lúc này Hạo Thiên chắp tay đáp lời Long Quân Ma Tôn: "Bẫm Long Quân, vãn bối là đệ tử Hắc Sát Điện, Hắc Lạc Thần Quang là quỷ hồn do Hắc Sát Điện cung cấp cho vãn bối."
Long Quân Ma Tôn nghe xong thì chợt biến sắc, giọng nói mang theo một chút khẩn trương:
"Nếu vậy... ngươi có gặp nàng ở đó không?"
Hạo Thiên lúc này căng thẳng tột độ, miệng lưỡi khô khốc, hắn biết ông ta muốn hỏi tới ai, hắn lúc này sợ lão nghe được câu trả lời không hài lòng thì tiện tay bóp c·hết hắn thì coi như xong.
Thế nhưng nhìn vào ánh mắt có chút mong chờ của vị ma tôn trước mắt, hắn không thể không nói ra sự thật, hắn cúi đầu, ánh mắt lảng tránh nói ra một chữ: "Có!"
Long Quân Ma Tôn nghe xong thì đứng hình mất mấy giây, từng gân máu trong hốc mắt hiện lên, cánh tay sau đó siết chặt để ra phía sau tránh không để cho tiểu bối nhìn thấy sự tức giận của mình.
Lúc này Hạo Thiên phần nào hiểu được cảm giác lúc này của Long Quân.
Người thương yêu nhất bị g·iết c·hết, linh hồn đem đi luyện thành quỷ hồn, thử hỏi có người nào có thể chịu được đả kích như vậy.
Hắn giờ đây thật sự sợ rằng mình sẽ bị đem ra tế sống nhưng chợt giọng nói Long Quân phát ra:
"Hãy giúp ta cứu nàng ra!"
Một tiếng nói mang theo t·ang t·hương của vô tận năm tháng, một lời thỉnh cầu của một vị tôn giả ngạo thế kiều hùng đối với một phàm nhân.
Hạo Thiên nghe xong thì có chút khó hiểu, hắn ngước lên hỏi: "Sao tiền bối không tự đi cứu Âu Cơ Tiên Tử ra, ta chỉ là một phàm nhân, có thể làm được gì?"
Lúc này Long Quân Ma Tôn thở dài, ông chắp tay sao lưng nhìn về những bọt nước thời gian ở phía xa:
"Ta trước mắt ngươi chỉ là một tàn hồn, năm đó, ở trong Thất Tộc Loạn Chiến, bản thể của ta cảm nhận tử cục đã tới, nên đã tạo ra một phân thân chính là ta."
"Ta mang theo ý niệm bảo vệ nàng chạy khỏi Trung Đô, thế nhưng trên đường quay về không may bị kẻ địch t·ấn c·ông, ta thất lạc nàng từ đó."
"Về sau ta liên tục đi qua các dòng thời gian, không ngừng tìm kiếm, thế nhưng không cách nào tìm thấy nàng."
"Đến hôm nay gặp ngươi ta mới hiểu, thì ra nàng từ lâu đã rơi vào tay Hắc Sát Điện, ài, bọn đời sau của Tu La này giấu quá kỹ, ta chẳng biết gì cả!"