Khi ta đang tận hưởng cuộc sống Đại học, chị ấy phải ăn bánh bao dưa muối trong công trường, làm những việc bẩn thỉu vất vả nhất.
Chỉ để dành dụm thêm tiền cho ta đi học.
Ta luôn ghi nhớ sự hi sinh của chị ấy, không ngừng cố gắng phấn đấu, những dịp nghỉ hè cũng đi làm thêm.
Tuy cuộc sống vất vả, nhưng vẫn có hi vọng.
Đúng lúc ta nghĩ sắp được đoàn tụ với chị gái, thì nhận được một cuộc điện thoại, trời như sập xuống.
Chị gái không may ngã từ trên cao xuống ở công trường, c.h.ế.t tại chỗ.
Còn ta trên đường đi nhận tro cốt của chị ấy về nhà, vì không chịu nổi cú sốc mà thất thần.
Một phút bất cẩn lao vào dòng xe cộ, bị nghiền nát dưới bánh xe, c.h.ế.t không kịp ngáp.
Tưởng rằng nợ với chị ấy cả đời này, sẽ không bao giờ đền đáp được nữa.
Vào ngày Đế Hậu đại hôn diễu hành trên phố, một cơn gió thổi tung tấm rèm the của xe loan.
Lúc tấm rèm bay lên, ta nhìn thấy gương mặt của Hoàng hậu nương nương.
Đó là gương mặt ta ngày đêm không ngừng nhung nhớ.
Là người chị thương yêu ta nhất.
Nhưng nàng ấy không còn nhớ ta nữa.
Không sao, ta thề, kiếp này, đến lượt ta bảo vệ nàng ấy.
...
Ta ở trong thiên lao ba ngày, người đầu tiên đến thăm ta lại là Dung Quý phi.
Nàng ta một thân áo trắng, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt nhìn ta tràn đầy thương cảm.
"Ta biết, ngươi không thể nào hại Hoàng hậu."
Ta vốn tưởng nàng ta đến để chê cười ta.
Nào ngờ, vừa mở miệng đã dứt khoát nói tin tưởng ta như vậy.
"Vì sao lại nói thế?"
Ta không hiểu, chẳng phải nàng ta vẫn luôn hận ta sao?
Dung Quý phi thay đổi bản tính bá đạo thường ngày, hiếm khi tâm sự thật lòng với ta.
"Tuy Hoàng hậu cướp mất vị trí của ta, nhưng bản cung không thể không thừa nhận, nàng ta là người biết đại thể lại ôn hòa."
"Từ khi ngươi vào cung, nàng ta luôn bảo vệ ngươi, thậm chí vì ngươi mà đối đầu với Hoàng thượng, đối với hậu cung cũng bao dung hơn."
"Người như nàng ta, ngay cả bản cung cũng không đành lòng ra tay, huống chi bản thân nàng ta lại thông thuộc dược lý, làm sao lại không phát hiện ra trong thức ăn có độc."
Ta cười thê lương.
"Nhưng nếu là người nàng ấy tin tưởng nhất hạ độc thì sao?!"
Dung Quý phi run rẩy toàn thân, nhìn chằm chằm ta hồi lâu, thở dài rút từ trong tay ra một vật, ném xuống trước mặt ta.
"Đây là thứ ta lấy được từ hai tên Ngọa Long Tiểu Phụng kia, ngươi xem đi."
Ta cúi đầu nhìn.
Là một quyển sách được đóng gáy cẩn thận.
Trên bìa viết - "Tự tu dưỡng của nữ xuyên không".
Quyển sách này là do ta bảo Ngô tú nữ viết, kiếp trước nàng ta làm hành chính, đặc biệt giỏi biên soạn những loại văn bản này.
Nhưng bọn ta cũng chỉ đưa sách ra ngoài cung, tìm người in ấn rồi đem bán, kiếm chút bạc lẻ.
Không ngờ, giờ lại bị Dung Quý phi phát hiện.
Ta hơi bối rối.
"Ta chỉ hỏi ngươi một việc, nữ tử trong thiên hạ này, có thật sự có thể tạo dựng được sự nghiệp không?"
Thần thái nghiêm túc của nàng ta khiến ta vô cùng kinh ngạc.
Thật không ngờ, nàng ta lại hỏi câu này.
Trong sách quả thật có viết không ít tư tưởng mới về giải phóng bản chất nữ giới, nhưng ta không ngờ nàng ta lại để tâm.
Tuy Dung Quý phi đã vào cung, nhưng trong kinh thành vẫn còn truyền thuyết về nàng ta.
Nghe nói, từ nhỏ nàng ta đã thích múa thương lộng kiếm, trừ bạo an dân.
Là một nữ tử sống rất phóng khoáng.
Thật đáng tiếc khi vào cung làm phi tần, những thứ này đều không thể mang theo, dần dần nàng ta cũng lơ là.
Cuối cùng ta đã lựa chọn gật đầu.
"Nữ tử không thua kém nam nhân ở điểm nào cả. Qua các triều đại, không hiếm thấy những nữ tử tài hoa xuất chúng, những gì họ có thể làm được, chúng ta đứng trên vai họ cũng có thể làm được, phải không?"