Ta Giành Hoàng Hậu Với Hoàng Thượng

Chương 10: Phần 10



Chắc là những u uất tích tụ trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa.

Ta nghĩ, từ xưa những nữ tử bị giam cầm trong bốn bức tường này, chưa chắc đã thực sự cam tâm tình nguyện.

"Hoàng hậu hôm qua đã biến mất, có lẽ Hoàng thượng sẽ sớm triệu ngươi đến hỏi chuyện."

"Hãy chuẩn bị đi!"

Trước khi rời đi, nàng ta để lại câu nói đó.

14

Hoàng thượng đến rất nhanh.

Gần như ngay sau khi nàng ta vừa đi, Hoàng thượng đã tới.

Sắc mặt hắn có vẻ tiều tụy, ra lệnh cho mọi người lui ra, có vẻ như định nói chuyện riêng với ta.

Ta cất cuốn "Tự tu dưỡng của nữ tử xuyên không" ra sau lưng, bình thản nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Năm xưa, ta còn là một Hoàng tử không được sủng ái, bị kẻ gian bắt đến Xuyên Du ném vào núi sâu, là ngươi đã cứu ta."

Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng không xưng "trẫm" trước mặt ta.

Cũng là lần đầu tiên, ta nghe hắn nói về mối duyên với ta.

Thì ra, hắn thực sự là người hoang dã đó.

Ta chợt hiểu ra: "Vì vậy, Hoàng thượng mới triệu nữ nhi của Giả gia là ta vào cung làm phi, coi như báo ân?"

Thẳng thắn mà nói, ân này không báo còn hơn, thù oán gì thì cũng đừng giam người ta trong cung chứ.



Nhưng Hoàng thượng lại lắc đầu, phủ nhận.

"Không phải ta, mà là Hoàng hậu muốn ngươi vào cung."

Lần này đến lượt ta ngạc nhiên.

"Năm đó ta kiên quyết lập Uyển Khanh làm Hoàng hậu, để cân bằng triều chính, bất đắc dĩ phải lập Dung Nhã làm Quý phi."

"Ban đầu, ta và Uyển Khanh tâm đầu ý hợp, nàng ấy hiểu được sự bất đắc dĩ của ta, nhưng ta lại phát hiện mình đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng."

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta.

Khoảnh khắc đó, giống như có sét đánh nổ vang bên tai ta.

Ta nghe thấy mình không thể tin được mà xác nhận:

"Vậy, Hoàng thượng đã nhận nhầm Hoàng hậu tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng, cũng chính là ta?"

Ánh mắt Hoàng thượng phức tạp, khẽ gật đầu.

"Ngày đó ta bị thương quá nặng, không nhìn rõ mặt nươi, chỉ mơ hồ nhớ là ngươi biết thảo dược."

"Khi ta được người tìm về, đến thành tìm ngươi, tình cờ gặp Uyển Khanh đang học y với đại phu, nên đã nhầm nàng ấy là ngươi."

"Nàng ấy đã cứu chữa vô số người, khi ta tìm đến, nàng ấy nghĩ ta chỉ là một trong số đó nên không nghĩ ngợi nhiều. Không ngờ, một lần nhầm lẫn lại kéo dài nhiều năm như vậy."

Hóa ra là thế!

Từ khi ta vào cung, Hoàng hậu nương nương rất lạnh nhạt với Hoàng thượng, mà Hoàng thượng cũng rất ít khi tìm đến Hoàng hậu nương nương.

Thì ra, tất cả đều vì ta.



"Cho nên, tỷ tỷ đã biết chuyện Hoàng thượng nhận nhầm, đón ta vào cung trong sự đau khổ, chỉ để thành toàn cho bệ hạ, phải không?"

Giọng ta đã nghẹn ngào.

"Phải, sau đó ta cho người âm thầm tìm kiếm ngươi, vẫn bị nàng ấy biết được."

Trong lòng ta đau đớn vô cùng, không cần nghĩ cũng biết, những ngày qua, mỗi ngày đối diện với ta, nàng ấy đau lòng biết bao.

Người mình yêu thương hết lòng, gửi gắm cả đời, từ đầu đến cuối chỉ là một danh nghĩa ân nhân cứu mạng.

Hoàng hậu tỷ tỷ phẩm hạnh cao quý, đương nhiên không thể chịu đựng sự nhục nhã như vậy.

"Hoàng thượng, ngài đã phụ lòng người chân thành với ngài nhất trên đời này."

Giọng ta khô khốc, nhưng hắn có dựa vào cái gì mà lại làm tổn thương tỷ tỷ mà ta ra sức bảo vệ.

"Ân cứu mạng, ta đã quên từ lâu, nói thật ra, ta cũng không cảm thấy Hoàng thượng thực sự thích ta, nhưng tình cảm giữa ngài và tỷ tỷ là có thật."

"Người trước mắt không biết trân trọng, giờ đã mất đi, bệ hạ có hối hận không?"

Hoàng thượng bị ta chất vấn như vậy, cũng không trách cứ, chỉ đau khổ cúi người, im lặng không nói.

Nhìn hắn như vậy, ta vẫn cảm thấy chưa đủ.

"Bệ hạ, lòng người đều bằng thịt, gương vỡ khó lành, đã mất đi sẽ không trở lại nữa."

Đêm buông xuống bên ngoài ngục giam, chúng ta ai cũng không nói gì nữa, bầu không khí trở nên nặng nề và u ám.

Cuối cùng, hắn khàn giọng cầu xin ta:

"Có thể cho ta gặp lại Uyển Khanh một lần không."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.