Ta Giành Hoàng Hậu Với Hoàng Thượng

Chương 3: Phần 3



Ta gật gật đầu, đứng yên không nhúc nhích.

Hắn thở dài, liếc mắt về phía ta, rồi lại nhìn ra ngoài cửa.

Ta chớp mắt một cái, tỏ vẻ không hiểu.

Hắn tiếp tục liếc mắt, dáng vẻ đó trông như bị chuột rút.

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Vì vậy, ta cũng không còn để ý đến tôn ty nữa, một bước tiến lại gần vén mí mắt hắn lên, thổi mạnh một hơi.

Sau khi xác định hơi thở này không lãng phí chút nào, đều thổi vào mắt hắn rồi, ta mới lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, ngài đỡ hơn chút nào chưa?"

Nào ngờ, hắn đột nhiên đau đớn che miệng nôn một trận.

Ta hoảng sợ, nhảy phắt vào lòng Hoàng hậu khóc lóc:

"Tỷ tỷ, Hoàng thượng bị trúng độc rồi."

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cung nữ thị vệ loạn thành một đống, điên cuồng gọi Thái y.

Cuối cùng vẫn là Hoàng thượng mặt đen quát một tiếng: "Tất cả cút ra ngoài cho trẫm."

Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại, lui ra ngoài.



"Hoàng thượng, sắc mặt ngài có vẻ khó coi lắm, thật sự không cần gọi Thái y đến xem sao?"

Hoàng hậu vừa ôm ta an ủi, vừa quan tâm hắn.

Nhưng rõ ràng hắn không biết ơn, chỉ vào ta giận dữ nói:

"Giả Trân Châu, tối nay ngươi ăn phân à? Sao thối thế? Thôi được, trẫm đếm đến ba, cút khỏi vòng tay Hoàng hậu, chạy về tẩm cung của ngươi cho trẫm."

Ta ngây người, hai tay càng ôm chặt eo thon của Hoàng hậu không chịu buông.

Ấp úng nửa ngày mới thốt ra một câu lời trong lòng:

"Giường lớn thế này, thật sự không thể cho ta tham gia với các ngài sao?"

4

Ta cảm thấy yêu cầu này thực sự rất bình thường.

Hoàng hậu nương nương là nữ nhân của Hoàng thượng, ta cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, ta và Hoàng hậu nương nương lại cùng là nữ nhân, không tồn tại chuyện nam nữ có khác biệt. Ba người ngủ một giường, thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người.

Nhưng Hoàng thượng dường như bị tức không nhẹ, khó tin chỉ vào mình, nửa khóc nửa cười ép ra một câu:

"Nói vậy, là trẫm đã làm phiền các ngươi rồi, hay là trẫm đi?"

Hoàng hậu mím môi, ôm ta chặt hơn một chút, dùng hành động bày tỏ, cũng không phải là không được.

Cuối cùng, Hoàng thượng vô cùng vui vẻ đến, nổi giận đùng đùng đi.



Theo lời Sửu Nha – đại cung nữ bên cạnh của Hoàng hậu nương nương nói.

Bệ hạ đi đến ngã ba, dường như càng nghĩ càng tức, dậm chân một cái rồi quay người đi về phía viện của Dung Quý phi Dung Nhã.

Tim ta đập thót một cái, theo bản năng nhìn về phía Hoàng hậu. Chỉ thấy sắc mặt nàng ấy có chút đờ đẫn trong giây lát, rất nhanh đã khôi phục như thường, gọi ta đi rửa mặt.

Trong lòng ta cảm thấy áy náy, kéo bàn tay mềm mại của nàng ấy lắc nhẹ:

"Hoàng hậu tỷ tỷ, xin lỗi, khó khăn lắm Hoàng thượng mới đến ngủ, lại bị ta làm cho tức giận bỏ đi."

Nàng ấy lấy khăn sạch lau tay cho ta, giọng nói không buồn không vui:

"Trân Châu, từ xưa đế vương bạc tình bạc nghĩa, nếu sau này muội được sủng ái, cũng nhớ đừng dễ dàng chọc giận thiên uy."

Ta có chút cái hiểu cái không.

Nghe nói giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu có tình nghĩa không bình thường. Nếu không, Hoàng thượng cũng không thể bất chấp sự phản đối của triều thần, lập nữ nhi của ngự trù làm Hoàng hậu, ngược lại chỉ cho đích nữ của Tướng quân phủ một chức Quý phi.

Người đời đều nhìn ra tâm ý của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu. Nhưng lúc này, dường như Hoàng hậu. . . có tâm sự.

Chưa kịp nghĩ ra, cơn buồn ngủ từ từ dâng lên, ta cũng không để ý đến điều gì khác nữa.

Ta xoay người chui vào chăn gấm, chớp chớp mắt chờ Hoàng hậu lên giường. Nàng ấy hết cách với ta, chu đáo giúp ta chỉnh lại góc chăn, lúc này mới nằm xuống bên cạnh ta.

Trong lòng ta ấm áp, nhớ lại khi còn ở nhà, tỷ tỷ tuy lười biếng ham ăn nhưng lại cực kỳ tốt với ta, giống như Hoàng hậu bây giờ vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.