Sắc mặt Hoàng thượng càng lúc càng đen, giọng ta càng lúc càng yếu, tiếng ngáy của Hoàng hậu càng lúc càng to.
Cho đến khi âm cuối của ta biến mất, Hoàng hậu Tống Uyển Khanh đột nhiên giật mình tỉnh dậy ngồi thẳng người, tiện tay kéo tay áo Hoàng thượng, lau nước dãi long lanh ở khóe miệng, sau đó mơ màng nói:
"Ừm? Bắt đầu tiệc rồi sao?"
Ta mừng thầm trong lòng, phụ thân quả nhiên không lừa ta, Hoàng hậu đúng là kẻ tham ăn.
Tối đó, ta được Hoàng hậu dẫn về tẩm cung, nhờ vậy mà giữ được mạng nhỏ.
Hoàng hậu nói: "Tài nghệ của Giả tú nữ này tốt lắm, vừa giúp ngủ vừa kích thích vị giác, rất thích."
Vì vậy, ta đã kể tên món ăn bên giường nàng ấy ba đêm liên tiếp, nhìn nàng ấy chảy đầy một gối nước dãi.
Nàng ấy ngủ rất ngon, trong mơ còn không quên gọi: "Chân giò, ngươi đừng chạy."
Chỉ tội cho ta, quầng thâm dưới mắt nặng nề, như thể đã lén đào than ở chân tường nhà người ta cả đêm vậy.
3
Từ đó, nhờ có mối thân tình ru ngủ này, ta thành công được Hoàng hậu nương nương sủng ái, một tấc không rời nàng ấy. Ngay cả khi Hoàng thượng triệu nàng ấy đến thị tẩm, Hoàng hậu nương nương cũng không chút do dự từ chối, mỗi ngày đều cho ta hầu bên cạnh.
Theo lời nàng ấy nói:
"Giả Trân Châu, muội là nữ nhi của y chính, lại giỏi nấu nướng; ta là nữ nhi của ngự trù, lại giỏi y thuật, hai người chúng ta liên thủ, nhất định có thể xưng bá hậu cung."
Ta tưởng mình đã được Hoàng hậu nương nương tin tưởng mười vạn phần. Vì vậy, vì nàng ấy mà si mê, vì nàng ấy mà điên cuồng, vì nàng ấy mà loảng choảng với cái muôi. Thành công từ việc vào cung làm phi tần, thăng cấp thành vào cung nấu ăn.
Phụ thân tuy không lừa ta, Hoàng hậu quả thật là kẻ tham ăn. Nhưng nàng ấy lại là kẻ tham ăn có khẩu vị cực kỳ kén chọn.
Điều khiến ta không ngờ tới là, cái gọi là liên thủ của nàng ấy, là vì miếng ăn, thừa dịp đêm khuya gió lớn, thổi mê hương vào phòng của kẻ thù không đội trời chung Dung Quý phi, sau trộm sạch những đóa hoa phù dung mà nàng ta vất vả trồng được chỉ để ăn bánh phù dung tươi nhất.
Ta nhìn dáng vẻ nàng ấy thuần thục hái hoa, chắc hẳn đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Dung Quý phi vì chuyện này mà náo loạn đến chỗ Hoàng thượng, đúng lúc cho Hoàng thượng cơ hội đến tìm Hoàng hậu.
Khi hắn đến, ta đang giúp Hoàng hậu nương nương tháo đồ trang sức trên đầu, chuẩn bị đi ngủ.
Mỹ nhân trong gương, e thẹn ngượng ngùng, ta nhìn thấy mà thương, qua mặt gương cười đối mặt với ta.
Hoàng thượng vừa bước vào đã thấy cảnh này, lời chua ngoa tuôn ra khỏi miệng:
"Hừ, xem ra trẫm đến không đúng lúc rồi."
Hoàng hậu nghe vậy, cười đứng dậy đón tiếp.
"Tham kiến Hoàng thượng."
Ta theo sau nàng ấy, học theo.
Có một mỹ nhân như Hoàng hậu, cơm ta cũng ăn thêm được hai bát. Nửa tháng, cả người béo lên một vòng, vô cùng phúc hậu.
Nghe nói Hoàng thượng thích người gầy yếu. Các phi tần trong hậu cung cho rằng ta đã mất đi vốn liếng cạnh tranh, dứt khoát đá ta ra khỏi vòng chung kết.
Ta đang trốn sau lưng Hoàng hậu giả làm chim cút tới nghiện.
Sau đó, câu thứ hai Hoàng thượng nói khi vào chính là:
"Giả tú nữ, ngươi bị người ta đánh sưng à? Với thân hình như ngươi, trốn sau lưng Hoàng hậu khác gì không trốn."
Ta lập tức làm một động tác tay trái ấn tay phải, bởi vì ta sợ chậm thì cái tát sẽ không kìm được mà tung ra.
Sao trên đời lại có người bất lịch sự như vậy chứ!
Ta lén trợn mắt trong lòng, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng cứu vãn thể diện:
"Hoàng thượng, nhờ phúc của ngài, ta thế này gọi là phúc hậu, chứng minh kiếm ăn dưới tay Hoàng thượng, cực kỳ thích hợp."
Lời vừa dứt, Hoàng hậu lập tức lấy tay che miệng bắt đầu nín cười, còn sắc mặt Hoàng thượng thì rõ ràng trở nên bất đắc dĩ.