Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 150: Đế Tuấn Tan Biến.



Chương 150 : Đế Tuấn Tan Biến.

Thái Dương Tinh và Thái Âm Tinh rơi xuống tạo nên áp lực như thể cả vũ trụ đang sụp đổ.

Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận mạnh mẽ đến mức nào cũng không thể chống đỡ nổi sự cuồng nộ hủy diệt này. Huyền ảnh Bàn Cổ v·a c·hạm với nó rồi vỡ nát, mười một tổ Vu bị đẩy bay như những chiếc lá trong cơn bão.

Họ gầm lên nhưng không thể chống chọi, thân thể văng ra xa, máu tươi tuôn trào. Đại trận tan thành từng mảnh vụn, chỉ còn lại một vùng hỗn loạn.

Hai ngôi sao khổng lồ tiếp tục rơi xuống, mang theo sức mạnh hủy diệt vô biên, tất cả những gì cản đường đều sẽ bị nghiền nát. Ngay khi chúng sắp chạm đất, chuẩn bị kết thúc mọi thứ, người ta thấy đạo tổ nhấc người dậy, tay nâng lên chuẩn bị cản lại đường đi của Thái Dương và Thái Âm.

Có điều trước khi ông kịp hành động đã có một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén cắt ngang không gian như xé toạc cả trời đất.

Nhát kiếm kinh hồn xẻ đôi Thái Dương Tinh và Thái Âm Tinh. Ánh sáng và bóng tối từ hai ngôi sao khổng lồ lập tức phân tán ra khắp bầu trời.

Cả thiên địa dường như ngừng lại trong khoảnh khắc nhát kiếm kinh thiên ấy chém xuống, sức mạnh vượt qua thần linh và pháp tắc đã xuất hiện.

Đế Tuấn sững sờ, nghi ngờ những gì vừa xảy ra. Cả hắn và những người có mặt trong trận chiến, từ Hồng Quân cho đến mười một tổ Vu, đều hoàn toàn bị choáng ngợp bởi luồng kiếm khí vừa xuất hiện từ hư không.

Mọi thứ dường như trở nên mơ hồ, chỉ còn lại hình ảnh của vết cắt đang phân tách hai ngôi sao, dấu tích thứ sức mạnh mà không ai có thể lý giải.

Ngay lúc đó, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ tràn ngập không gian, uy nghiêm vững chãi, từ khoảng không, một bóng người dần hiện ra, bước đi trong khí trời như thể tự nhiên thuộc về mình. Người ấy khoác lên mình bộ giáp hoàng đế vàng rực rỡ, khí thế tỏa ra hùng mạnh và không thể lay chuyển, khiến cả trời đất đều phải cúi đầu trước mình.



Đó chính là Hiên Viên Hoàng Đế, người đứng trên đỉnh cao của thiên hạ, sự xuất hiện của y khiến tất cả mọi người trong trận chiến sững sờ.

Ánh mắt của Đế Tuấn dần chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ, rồi lại thành nỗi bất an sâu sắc. Hắn không hiểu tại sao một tên nhân tộc thấp kém lại có thể phá vỡ sức mạnh của cả trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu, thứ mà ngay cả thánh nhân cũng khó lòng đối kháng.

Nhưng điều không thể phủ nhận là luồng khí tức Hiên Viên mang theo tựa một ngọn núi không thể lay chuyển.

Hồng Quân càng bất ngờ hơn. Sức mạnh khổng lồ tỏa ra từ Hiên Viên không chỉ đến từ thân thể hay tu vi, mà còn là sức mạnh của đại đạo, loại sức mạnh nằm ngoài phạm vi ông ta có thể quản.

Hiên Viên Hoàng Đế dừng bước, đôi mắt ẩn chứa sự uy nghiêm sâu thẳm. Không nói một lời, nhưng khí thế đủ để khiến mọi kẻ thù phải cảm nhận rõ ràng rằng cuộc chiến này giờ đã khác đi.

Sự xuất hiện của Hiên Viên, người nắm giữ vận mệnh của thế giới, không chỉ là một bước ngoặt cho trận chiến giữa Yêu Tộc và Vu Tộc, mà còn là lời khẳng định rằng từ giờ trở đi, vận mệnh của tất cả mọi sinh linh trong thiên hạ đều nằm trong tay hắn.

Đế Tuấn bơi trong cơn giận dữ và tuyệt vọng. Nhân tộc nhỏ bé, yếu đuối, luôn bị các tộc khác chèn ép sao có thể sở hữu sức mạnh kinh hoàng như vậy.

"Ta không tin!" - Hắn kêu gào giữa không trung, giọng nói vang dội khắp thiên địa, như thể muốn áp chế cả bầu trời để phủ nhận hiện thực này.

Hiên Viên Hoàng Đế đứng đó, cảm giác bất khả chiến bại toát lên qua từng bước chân. Trước luồng uy nghiêm tuyệt đối ấy, sự cuồng nộ của Đế Tuấn chỉ như một cơn gió thoảng qua, chẳng thể làm lay chuyển được gì.



Lời hét của Đế Tuấn tan vào không gian, hòa lẫn với sự hỗn loạn của trời đất. Chín kim ô vẫn đang gào khóc từ phía xa, không thể chạm tới cha mình. Mọi thứ xung quanh đang dần đi đến hồi kết, và dù Đế Tuấn không muốn tin, nhưng sự xuất hiện của Hiên Viên đã định rõ.

Thời đại của nhân tộc đã tới.

Đế Tuấn đã chiến đấu, đã hy sinh tất cả và giờ đây đối mặt với một thế lực mà hắn không thể hiểu nổi.

Cơ thể y dần dần tan biến, từng mảnh vụn bị gió cuốn đi, hóa thành những đốm sáng nhỏ lấp lánh, hòa vào không gian hỗn loạn của trận chiến. Cơn cuồng nộ và tuyệt vọng từ trước giờ đã không còn nữa, thay vào đó là sự chấp nhận lạnh lùng, thậm chí là ngạo nghễ.

Nhìn về phía Hiên Viên và Hồng Quân, Đế Tuấn bật cười, âm thanh của sự kiêu ngạo vang lên giữa bầu trời u ám. Y biết rõ rằng dù có là vận mệnh hay quyền lực nào, dù có là Hiên Viên mang theo sức mạnh của đại đạo, cũng không thể thay thế được vai trò của y.

"Đông Hoàng Thái Nhất đ·ã c·hết... Và ta cũng sẽ sớm tan biến." – Đế Tuấn cười lạnh nhìn Hiên Viên, mang theo một tia chế giễu sâu cay. "Ta là người duy nhất trên thế gian này có thể nắm giữ tâm hỏa. Ngươi có thể thắng trận chiến này, nhưng cuối cùng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng ta c·hết, mặt trời cũng sẽ tắt."

Đôi mắt lóe lên tia đắc thắng. Y có c·hết đi vẫn kéo theo cả ánh sáng của thiên hạ, để lại thế giới này chìm trong bóng tối vĩnh cửu. Đó là cái giá cuối cùng mà bọn họ phải trả.

Đế Tuấn nhìn lên bầu trời lần cuối, rồi lại nhìn chín tiểu Kim Ô, sau đó ánh mắt chuyển xuống Hồng Hoang, nơi hàng ngàn vạn sinh linh đang tồn tại.

Từ những thảo mộc nhỏ bé đến những khu rừng cùng núi cao ngút ngàn.

"Hoàng hôn buông xuống..." - Đế Tuấn thì thầm.

"... Yêu tộc kết thúc."



Yêu tộc, dưới quyền lãnh đạo của hắn và Thái Nhất đã trải qua bao một thời kỳ huy hoàng nhưng giờ đây khi ánh sáng mặt trời tắt dần, số phận của cả một đại tộc đã đến hồi kết.

Khi Đế Tuấn tan biến, mọi thứ tưởng chừng như đã lắng xuống.

Hồng Quân đưa tay bắt lấy Đông Hoàng Chung, thế nhưng ngay khi chạm vào đã có một luồng lực kinh khủng đột nhiên bùng phát khiến ông ta phải lùi lại trong sự bất ngờ.

Chuông phát ra những âm thanh chói tai, rung lên điên cuồng.

Nữ Oa và Tam Thanh nhìn nhau nghi ngại, không hiểu tại sao Đông Hoàng Chung lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Theo lẽ thường, khi Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất đ·ã c·hết, pháp bảo này phải trở về trạng thái ngủ yên, không còn sức mạnh.

Nhưng hiện tại nó bài xích chống cự lại bất kỳ ai muốn x·âm p·hạm.

Ánh mắt đạo tổ trở nên sắc bén, cố gắng hiểu được lý do đằng sau sự phản kháng này. Ông thầm nghĩ, chẳng lẽ... Chủ nhân của nó vẫn chưa hoàn toàn mất đi sinh cơ?

Tam Thanh trao đổi ánh mắt đầy lo lắng.

Nguyên Thủy Thiên Tôn chắp tay suy nghĩ. "Phải chăng có điều gì đó chưa rõ ràng? Cả Đế Tuấn và Thái Nhất đều đ·ã c·hết, nhưng phản ứng của Đông Hoàng Chung chỉ có thể xảy ra khi chủ nhân của nó vẫn còn một tia tồn tại."

Nữ Oa tiến gần hơn, đôi mắt nheo lại khi quan sát Đông Hoàng Chung, cảm nhận rõ ràng rằng có một sợi dây vô hình kết nối giữa chuông và chủ nhân của nó, như thể Đông Hoàng Thái Nhất hoặc Đế Tuấn vẫn còn tồn tại dưới một hình thức nào đó.

"Chẳng lẽ... Có gì đó chúng ta chưa biết?" - Hồng Quân nghi hoặc lên tiếng, ánh mắt không rời khỏi pháp bảo đang rung chuyển trước mặt. Nếu Đông Hoàng Chung vẫn còn sức mạnh như vậy, thì chắc chắn có một sự thật nào đó ẩn giấu mà họ chưa thể khám phá ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.