Nguyên thần của Đông Hoàng Thái Nhất tan biến ngay trong cơ thể Đế Tuấn không có bất kỳ sự phản kháng nào. Y khẽ cau mày, thứ y mong đợi là sự bùng nổ của sức mạnh ma công mà Thái Nhất đã tu luyện trong nhiều năm, vậy mà lại không hề cảm nhận được chút gì.
Tất cả chỉ là sự yên tĩnh đến khó hiểu, như thể Thái Nhất chưa từng tu luyện ma đạo, nhưng sao có thể được, chính mắt Đế Tuấn mắt chứng kiến đệ đệ lún sâu vào nó, từng bước từ bỏ cương thường để đổi lấy sức mạnh.
Vậy mà giờ đây, tuyệt nhiên không có dấu vết nào để lại.
Hoặc là Thái Nhất đã tìm cách thanh tẩy ma khí trước khi c·hết, hoặc là có một kế hoạch lớn hơn ẩn sau tất cả điều này.
“Thôi vậy...” - Đế Tuấn tự nhủ, dần trở lại với vẻ điềm tĩnh quen thuộc.
Mặc kệ cảm giác bất an về việc không phát hiện ra ma khí trong nguyên thần của Đông Hoàng Thái Nhất vẫn còn đó, y hiểu rõ rằng trận chiến này không thể bị gián đoạn bởi những nghi vấn.
Đối mặt với huyễn ảnh khủng kh·iếp của Bàn Cổ Ma Thần từ đại trận Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát, mọi sự chần chừ đều có thể dẫn đến diệt vong.
Với động tác nhanh gọn, Đế Tuấn nâng Đông Hoàng Chung lên cao. Hoàng huyền chi khí bao phủ lấy thân thể y, tạo thành một lớp khiên chắn kiên cố.
Trong lúc Đông Hoàng Chung tạo ra lớp bảo hộ, Đế Tuấn lần nữa phát động vẫn tinh rơi, hàng nghìn ngôi sao cùng nhau rung chuyển, ánh sáng chiếu xuống không gian hỗn loạn dưới kia.
Dưới sự kiểm soát của tinh thần lực, vẫn tinh tập trung vào huyễn ảnh Bàn Cổ Ma Thần.
Cơn mưa thiên thạch lao xuống từ bầu trời với tốc độ kinh hoàng. Va chạm tạo ra vô số v·ụ n·ổ chói lòa, huyễn ảnh đứng vững như ngọn núi bất khả chiến bại.
Hết đợt này đến đợt khác, không có dấu hiệu ngừng lại, luồng năng lượng hỗn loạn bao trùm mọi thứ, chúng để lại những vết rạn nứt nhỏ trên thân thể huyễn ảnh, từng chút một làm suy yếu sự toàn năng của nó.
Đế Tuấn theo dõi từng chuyển động.
Trận chiến kéo dài quá lâu, cả hai bên đều đã hao tổn không ít lực lượng.
Ánh sáng sao trời mờ dần và huyễn ảnh của Bàn Cổ dù vẫn đứng vững nhưng cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn to hơn. Tất cả đều đến gần giới hạn cuối cùng của mình.
Chính vào lúc này, đạo tổ phất tay áo nhẹ nhàng, chín đứa con trai của Đế Tuấn hiện ra.
"Phụ hoàng!" - Giọng nói run rẩy vang lên từ miệng bọn trẻ.
Đế Tuấn đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con trai. Một cảm giác nghẹn ngào, pha lẫn cay đắng, xé nát tâm trí.
"Ngươi sợ nhân quả đến mức không thể tự mình ra tay g·iết ta mà dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác sao?" - Đế Tuấn nhếch môi nhìn Hồng Quân, giọng nói mang theo sự mỉa mai cùng một chút tức giận điên dại.
Y đã đi quá xa trên con đường này, g·iết c·hết em trai ruột và đã mất đi người yêu mình thật lòng, giờ lại liên lụy đến cả con trai, cuối cùng bản thân Đế Tuấn đang bảo vệ hay hủy diệt bọn họ.
Kim Ô thái tử, niềm tự hào của Yêu Tộc, ngày chúng ra đời y đã hạnh phúc đến nhường nào.
Những cơ thể nhỏ bé rực rỡ ánh vàng, chúng đôi cánh lung lay như thể muốn đến gần cha nhưng cũng run rẩy khi đối mặt với bầu không khí đầy nguy hiểm.
“Các con... Có muốn đi cùng ta không?” – Đế Tuấn hỏi, giọng nói khàn khàn, nặng nề như thể hắn đã từ bỏ mọi hy vọng. Câu hỏi ấy vang lên như tiếng sấm giữa cơn bão.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt của từng đứa trẻ. "Phụ hoàng, xin dẫn chúng ta theo đến bất cứ đâu người tới." – Tiếng khóc của chúng vang lên đầy thảm thiết,
Cảm giác thời gian đảo ngược, Đế Tuấn nhìn thấy Đông Hoàng Thái Nhất lúc nhỏ thông qua con mình. Nhớ lại cái cách mà em trai từng nắm lấy tay y, ngẩng đầu nhìn lên với ánh mắt tin tưởng vô bờ bến.
Ký ức tựa một dòng nước chảy qua tâm trí, làm sống lại những lời hứa từng nói với Thái Nhất.
"Ca ca sẽ luôn bảo vệ đệ, Thái Nhất." - Lời hứa ấy trở nên xa vời và mờ nhạt.
Tiếng sét kéo y về hiện thực tàn khốc, không còn đường lui nào.
Trong cơn cuồng loạn, Đế Tuấn ném Đông Hoàng Chung về phía chín đứa con trai. Chí bảo phát ra âm thanh vang dội khắp không gian, vòng sáng bảo vệ kết thành. Chín tiểu kim ô cố gắng bước về phía cha nhưng bị ánh sáng của Đông Hoàng Chung ngăn lại.
Đế Tuấn chẳng để lại lời nào cho chúng.
Y gầm lên một tiếng vang dội, đôi mắt đỏ rực không còn gì ngoài sự hủy diệt.
Nguyên thần yêu hoàng Đế Tuấn bùng cháy, sức mạnh sâu thẳm linh hồn hắn trào ra ngoài, biến thành ngọn lửa. Mắt trận Thái Âm Tinh và Thái Dương Tinh bắt đầu lung lay dữ dội dưới sức ép khủng kh·iếp và rồi chúng rồi rơi xuống huyễn ảnh Bàn Cổ, vạn dặm hồng hoang bị cuốn vào cơn cuồng nộ của Đế Tuấn.
Huyễn ảnh Bàn Cổ không thể trụ vững trước sức mạnh hủy diệt khủng kh·iếp này, không gian méo mó, rung chuyển từng hồi. Đại trận Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát của Vu Tộc dần tan rã, mười một tổ vu cũng cảm nhận được sự kinh hoàng đang ập đến.
Đế Tuấn không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa. Lát nữa thôi tất cả sẽ kết thúc tại đây. Y sẵn sàng kéo toàn bộ mọi người, từ vu tộc, yêu tộc, cho đến cả chính mình vào vực thẳm.
Tiếng gầm của hắn vang vọng như một lời tuyên bố cuối cùng. Đồng quy vu tận.
Thiên địa rung chuyển, vũ trụ gào thét. Hai ngôi sao khổng lồ rơi xuống như những q·uả c·ầu l·ửa từ cõi hư vô, sẵn sàng hủy diệt tất cả.