Hai phu phụ yêu hoàng Đế Tuấn xé không gian đi tới Thang Cốc đón con, cư nhiên một sợi lông kim ô còn sót lại cũng không thấy.
"Hoang nhi, Lạc Nhật...." - Hi Hòa hốt hoảng nhanh chóng chia ra tìm khắp ngõ ngách.
"Đừng tìm nữa, bọn chúng không còn ở đây đâu."- Đế Tuấn dùng thần thức truy quét không phát hiện hơi thở của bất kì ai, ánh mắt có chút tức giận nhìn về phía Hi Hoà. Phỏng đoán lúc rời đi nàng ta không bố trí kết giới lại cho đoàng hoàng, một phần tự trách bản thân là thánh nhân, mỗi việc bố trận giữ chân con cũng không làm nổi.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây? Phải làm sao...." - Yêu hậu nửa tỉnh nửa mê, nhất thời quá nhiều chuyện xảy ra làm đầu óc nàng ta đờ đẫn.
"Chờ ta phong tỏa lại v·ết t·hương, sẽ lập tức đi tìm chúng." - Đế Tuấn khó khăn ngồi xuống vận chân khí, việc hủy đi thái dương tinh gần như hủy hoại toàn bộ sinh cơ của chính y.
Hướng tây bay đến ánh tường vân, đứng trên đó là một vị tây phương tu sĩ chấp tay hữu lễ. Đậu trên vai hắn là chín tiểu kim điểu toàn thân lấp lánh ánh vàng.
"Phụ hoàng, mẫu hậu!!" - Chín vị yêu tộc thái tử vui mừng hóa lại hình người, lao vào vòng tay bọn họ.
"Là ngươi?!... Đa tạ!!!" - Đế Tuấn gương mặt đầy sự biết ơn.
Trái lại vị tây phương tu sĩ kia nhìn người đứng trước mặt thần sắc ảm đạm, so với khí chất trước đây một trời một vực lại cảm thấy có chút chạnh lòng.
"Thái Huyền đại ca. Cần ta giúp đỡ gì cứ nói."
Đế Tuấn lắc đầu, bàn tay xòe ra trước mặt hắn chặn lời. "Ngươi hiện tại là Kim Thiền Tử của tây phương, cùng yêu tộc không còn vướng bận, cùng ta không còn quan hệ. Tránh nhiễm nhân quả của yêu tộc, ngươi về đi."
Kim Thiền thở dài. Gã mà sợ nhân quả đã không đến đây. "Huynh có muốn quay đầu không?"
"Quay đầu??! Hahaha... Ta là thánh nhân, ngươi lấy tư cách gì khuyên ta?! Những lời sáo rỗng đó để tẩy não nhân tộc sẽ có tác dụng hơn." - Đế Tuấn bật cười, tâm can lạnh lẽo. Cho dù quay đầu cũng không ai cứu y được nữa. Vận mệnh muốn y c·hết, thiên đạo muốn y c·hết.
Nếu đã như vậy, thôi thì oanh oanh liệt liệt đến cùng, có c·hết nhất định sẽ không c·hết một mình.
Hai vị tây phương thánh nhân đang quan sát thông qua tuệ nhãn, Đế Tuấn chấp mê bất ngộ, còn có ý kéo cả hồng hoang chôn cùng. Loại người đến c·hết không hối cãi này bọn họ không độ được.
Tiếp Dẫn : "Đại sát trận kia huyền cơ trùng trùng, huống hồ là do thánh nhân bày ra, không phải nói phá là phá được."
Chuẩn Đề gật đầu tỏ ý đồng tình, Chu Thiên Tinh Đấu lần này càng là trường hợp đặc biệt, Đế Tuấn phát điên lấy hai tinh chủ thái dương, thái âm nguyên tinh làm mắt trận, muốn phá giải bắt buộc phải hủy mặt trăng và mặt trời.
Liệu có vị thánh nhân nào can đảm đứng ra nhận lấy đại nhân quả này.
Chuẩn Đề : "Ta nhìn không thấu hắn."
Tiếp Dẫn nghi hoặc hỏi lại. "Đế Tuấn?"
"Không, là Đông Hoàng Thái Nhất." - Chuẩn Đề nói. Chung quy bọn họ không thể tính được chuyện hắn có xuống tay với ca ca mình hay không.
Tiếp Dẫn nói đạo tổ để Đông Hoàng Thái Nhất đi chỉ là cái bình phong, bởi vì dám uy h·iếp đến hồng hoang trật tự, theo lý mà nói Đế Tuấn nhất định phải c·hết.
Chỉ là...
Nói đến đây tây phương thánh nhân mắt nhìn chằm chằm chín vị yêu tộc thái tử.
Chỉ là gần đây thiên địa có quá nhiều biến số. Thế sự khó lường.
Kim Thiền lòng phàm vẫn chưa rủ bỏ hoàn toàn, nay cố nhân g·ặp n·ạn, nói vô tình, liền có thể vô tình sao? Tốt xấu hắn vẫn muốn khuyên răn đến cùng.
"Ý bọn ta đã quyết, ngươi về đi." - Hi Hòa nói, nàng đưa tay ra dấu tiễn khách.
Ngay lúc Kim Thiền Tử muốn từ bỏ, quay người đi thì có tiếng Đế Tuấn gọi lại. "Vừa rồi ngươi nói muốn giúp ta?"
Kim Thiền Tử : "Trong khả năng của ta, quyết không từ nan."
Đế Tuấn xoa đầu từng đứa bé, y nặng lòng dắt tay bọn chúng đến chỗ Kim Thiền Tử. "Phiền ngươi chiếu cố hài nhi của ta, sau này không cần vương quyền đế vị, chỉ cầu một đời bình an."
Yêu hậu bên cạnh nghe xong nước mắt tuôn ra không ngừng, nàng khuỵu gối xuống ôm chặt các con. Chín tiểu kim ô phản đối kêu la, tự mình minh bạch lần này chính là sinh tử chia ly.
"Phụ hoàng!! Hài nhi không muốn xa hai người."
Đế Tuấn giận đỏ mắt quát tháo. "Ta đi làm đại sự, làm sao mang các ngươi theo, bình thường không chịu tu hành, bây giờ đều chỉ là Thái Ất Kim Tiên, có thể giúp được gì chứ?"
Hi Hòa đưa tay lau nước mắt an ủi đại thái tử, cậu ta rưng rưng níu giữ hoàng bào của cha, lưu luyến không rời.
"Con sẽ nghe lời người cùng các đệ đệ đến Linh Sơn... Nhưng mà phụ hoàng, người phải hứa nhất định sẽ phải trở về."
Yêu hoàng, yêu hậu chỉ gật đầu đáp lại.
Đến khi đám nhỏ theo chân Kim Thiền Tử đến tây phương, Hi Hòa mới vỡ òa cảm xúc mà bật khóc thành tiếng, dù không đành lòng nhưng có lẽ đấy là sự lựa chọn tốt nhất của họ.
Thái dương tinh không còn, kim ô không thể dựa vào thái dương kim quang hồi phục, dẫn con theo khó mà chu toàn an nguy được cho chúng.
"Thiên đế, thiên đế." - Từ ngoài cửa Thang Cốc, giọng nữ lo lắng hỏi vọng vào.
"Ta vào trong lấy một số pháp bảo." - Hi Hòa nói rồi nhanh chóng bỏ đi, nữ nhân ngoài đứng ngoài kia chỉ vừa nghe tiếng yêu hậu liền nhận ra đối phương là Thanh Khâu nữ đế.
Đế Tuấn nhìn theo bóng thê tử rời khỏi liền tiến ra ngoài gặp Bạch Linh.
Vừa nhìn thấy y, nàng ta lo lắng chạy đến xem xét v·ết t·hương.
"Nàng đến đây làm gì?" - Đế Tuấn bực dọc.
Bạch Linh ôm lấy y. "Ta không thể để mặc chàng c·hết không lo."
Y tỏ ra khó chịu, gỡ tay đối phương ra rồi nói mình b·ị t·hương rất nặng, không thể chạy thoát.
Thanh Khâu nữ đế nghe vậy không ngần ngại lấy từ trong đan phủ tách một nửa nội đan của mình đặt vào tay Đế Tuấn.
"Hồ tộc nội đan chứa tinh túy sinh cơ, khả năng trị liệu hoàn mỹ, chàng lấy nó tạm thời kiềm hãm v·ết t·hương, đợi ra ngoài thiên ngoại, tìm một cái tinh cầu chứa tâm hỏa sẽ tiến hành chữa trị sau."
"Khả năng trị liệu rất tốt." - Bỗng nhiên Đế Tuấn nhìn cô ta đầy sát tâm, y dùng tay bóp chặt vào đan phủ của Bạch Linh, tước đoạt luôn phần nội đan còn lại dưới con mắt kinh hãi của nàng ta, chưa hết, y còn tiến hành hút lấy sinh khí.
Thanh Khâu nữ đế ngỡ ngàng, liên tục vùng vẫy. "Vì sao... Vì sao."
Đế Tuấn : "Nàng không phải nói yêu ta, nguyện c·hết vì ta à?"
"Đế Tuấn... Nếu có kiếp sau... Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng c·hết."
Cuối cùng, thái dương chân hỏa bùng lên thiêu cháy nàng ta thành tro bụi. Y cầm lấy nội đan hoàn chỉnh đi vào trong đưa cho Hi Hòa, bảo nàng giữ lấy, sau này có thể dùng để cứu mạng.
Tình địch m·ất m·ạng, yêu hậu nhận lấy nội đan nhưng không hề thấy vui, ngược lại trong lòng có chút đồng cảm với Bạch Linh. Cả hai người họ vốn dĩ không ai có được tình cảm của y.
Bên trong Lục Đạo Luân Hồi.
Hậu Thổ ngồi đàm đạo cùng Lý Băng Thu, Côn Bằng, nam chính về chuyện liên kết luân hồi thông đến yêu giới.
Để mở được cổng thông hành phải điều khiển được dòng chảy của thời gian trường hà. Về cái phương diện này nam chính vô năng, ở đây thiên đạo là tối cao.
Hậu Thổ nhìn Lý Băng Thu. "Hỗn Độn Chung chưởng khống thời gian, hay là thử xem."
"Hắn?! Không được." - Côn Bằng cảm thán, chưa có luyện hóa hoàn toàn Hỗn Độn Chung, huống hồ thời gian đạo cao thâm như vậy, Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác thì còn có hy vọng chứ Lý Băng Thu thì chịu rồi.
Cảm thấy lão ca mỉa mai mình, Lý Băng Thu rất không hài lòng. "Huynh làm như ta ngu ngốc lắm không bằng."
Côn Bằng cười nửa miệng, tên tiểu tử này đang sĩ trước mặt Hậu Thổ à?
Gã hỏi hắn cầm Hỗn Độn Chung lâu như thế rồi, vậy có biết mặt hết các loại linh phù, phổ chú, thần ấn, cổ ngữ khắc trên đó, để di chuyển thần thức trong dòng thời gian trường hà bắt buộc phải thuộc hết mấy cái cổ chú của từng giai đoạn để mở ra thời không tương ứng.
Bằng không sẽ lang thang vĩnh viễn trong dòng chảy thời gian.
Nhắm có làm nổi không?
Lý Băng Thu : "..."
Quả nhiên câu hỏi làm mặt hắn đần ra, trước lầm tưởng nguyên tác là linh thức của pháp bảo, cần làm cái gì thì chỉ cần mở miệng gọi ''Thái Sơ'' nguyên tác liền xuất hiện khống chế Hỗn Độn chung xử lý từ A đến Z.
Hắn chỉ đơn giản thuộc cái cổ chú thông dụng để phóng thích sát chiêu.
Mà nói thẳng ra thì quanh thân thần chung chi chít mấy trăm vạn chữ và hình vẽ trừu tượng, ai mà nhớ cho nổi.
Côn Bằng đắc ý, lại được dịp lên giọng ta đây.
"Sao? Không nhớ chứ gì?! Thần linh cũng cần phải học đấy, thánh nhân chính là một dạng tốt nghiệp. Đệ đừng có tưởng chúng ta xuyên không qua đây ngồi xỉa răng, uống nước trà cũng tinh thông kim cổ. Ông đây lúc trước phải học 7749 loại công thức chế đan dược trong hơn ngàn năm."
Nam chính chống tay lên càm. "Yêu sư lợi hại thật! Ta mỗi lần muốn chế đan đều phải vất vả tìm công thức trên hệ thống. Phù văn, cổ ngữ gì đó chỉ cần click một phát, hệ thống tiền bối in sẵn cho xài."
Côn Bằng, Lý Băng Thu : "Bọn ta cày chay không hệ thống, nạp vip thì im miệng dùm đi anh hai à."