Thiên hậu phẫn uất, sát tâm ngập trời nhìn vào đám người vu tộc.
Nàng cáo trạng lên đạo tổ nhưng ngay lập tức bị ông ấy dội cho một gáo nước lạnh.
Ai cũng biết vu yêu vì lợi ích tranh đấu lẫn nhau, thánh nhân tuyệt đối không can dự vào.
Thấy vậy Hi Hòa nhìn sang Nữ Oa đang ôm Hồng Tú Cầu đứng cạnh Hồng Quân, hy vọng cô ta có thể nói giúp mình vài câu, nào ngờ yêu tộc giáo chủ có ý trách phạt ngược lại.
Nàng mang chuyện yêu tộc tụt dốc ra, từ một cái nhất đại thần tộc được vô biên khí vận gia trì, giờ chỉ còn sót lại ba mươi ba tầng trời hiu quạnh, đó chẳng phải đều là chuyện tốt của bọn họ gây ra, còn mặt mũi nhờ ai nói giúp.
Nữ Oa :
"Đế Thập dẫn hỏa diệm đốt cháy thiên địa, tự mình gây nghiệp. Thiên hậu vẫn còn chín tiểu thái tử, ngươi nên lấy đó làm gương, quản họ cho tốt."
Đây là lời nói lời của một giáo chủ nên nói sao?
Nguyên tác bất mãn trong lòng. Nếu hắn nhớ không lầm, khí vận bắt đầu tiêu tán từ lúc đồ s·át n·hân tộc, mà việc đồ nhân lại do chính Nữ Oa đề xuất.
Nay phủi sạch như bản thân chẳng hề liên quan.
Mà loại ý nghĩ này hai tẩu tử bọn họ chỉ âm thầm oán niệm chứ không tiện nói ra.
Dù sao chủ ý đúng là của thánh nhân nhưng ai biểu người đi làm lại là yêu tộc. Nhân quả chỉ tìm đến người châm lửa, sẽ không bắt đền kẻ cho củi.
Yêu tộc đi tới bước đường này, tồn hay vong thánh nhân không muốn quản.
Nguyên tác dìu tẩu tẩu đứng dậy. Nhẹ nhàng nói nhỏ. "Về Thang Cốc trước."
"Đông Hoàng Thái Nhất! Ngươi vẫn chưa c·hết à? Đúng là người được thiên đạo chiếu cố có khác nha, đan phủ vỡ nát vẫn hồi phục như không. Chả bù với Khâm Nguyên."
Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác sắc mặt bất biến, kiên nhẫn đưa tay về phía tẩu tẩu của mình mặc kệ mấy lời khó nghe của vu tộc.
"Tẩu tẩu, ta hiểu tâm trạng của tẩu, Tiểu Thập mất ta cũng rất đau lòng. Nghe lời ta về trước, chuyện này từ từ sẽ...."
Hi Hòa nhìn xuống vu tộc rồi nhìn thẳng vào mắt hắn chất vấn. "Kẻ g·iết Tiểu Thập đang ở dưới đó, bây giờ ta và ngươi g·iết chúng trả thù cho Thập nhi."
Nguyên tác im lặng, hắn và Hi Hòa lấy cái gì đánh bại mười một tổ vu chuẩn thánh đây, chuyện rõ như ban ngày còn cố chấp, tuy nhiên nhìn nàng ta kiên định như thế không giống đang đùa.
Mà chưa đợi được hắn trả lời, sự ấp úng lưỡng lự đã cho Hi Hòa biết đáp án.
Nàng lạnh lùng. "Từ đây về sau, ngươi đi con đường thánh nhân của ngươi, chuyện của ta và Đế Tuấn không cần lo."
Hi Hòa vừa nói xong, trong thiên địa vang lên một t·iếng n·ổ kinh thiên, thổi bay toàn bộ thiên vân và linh khí ở tầng trời cao nhất.
Cả hồng hoang cháy rực lên hào quang chói mắt rồi trở nên ảm đảm dị thường, sau cùng khoác lên một màu đỏ sậm ôm lấy trời đất.
Làn sóng xung kích khổng lồ tràn tới từ bên ngoài thiên ngoại.
Hồng Quân vung tay, xuất hiện lớp màn chắn lớn che phủ thượng tầng.
Nữ Oa chấn kinh, còn chưa phát giác được tình huống xảy ra.
Đạo tổ nhắm nghiền hai mắt, giơ tay nhẩm tính, đột ngột sắc mặt trở nên khó coi. Đại chấn vừa rồi là thái dương tinh p·hát n·ổ.
Ông ta bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, vội dùng thần thông thi triển cuốn lấy Hi Hòa nhưng xem ra vẫn chậm một bước. Yêu hậu được một luồng tiên thiên linh khí c·ướp đi trước.
Yêu hoàng Đế Tuấn toàn thân đẫm máu xuất hiện, thái dương chân hỏa nhảy múa loạn xạ như muốn ăn tươi nuốt sống toàn bộ người có mặt ở đây.
Y không nói nhiều, trực tiếp nâng Hà Đồ Lạc Thư lên, thần quyển phóng thích sức mạnh, liên kết toàn bộ trận kỳ trước đó Hi Hòa đã cắm khắp hồng hoang tạo thành đại trận khổng lồ.
Sau đó lại mang ánh mắt tiếc nuối nhìn đệ đệ mình mất một lúc rồi mang theo thê tử biến mất vào trong thiên thư.
"Lão sư!!!" - Tam Thanh vừa tới, bọn họ toang đuổi theo liền bị Hồng Quân gọi lại. Ông ta giải thích Đế Tuấn luyện hóa Phù Tang, hợp nhất cùng thái dương tinh.
Bây giờ thái dương đã hủy, chờ khi tâm hạch khô cạn chính y cũng không sống được bao lâu nữa.
Nguyên Thủy rất lo lắng. "Vậy nếu thái dương tâm hạch biến mất, thiên địa chẳng phải không còn ánh sáng hay sao?"
Hồng Quân nhìn Đông Hoàng Thái Nhất nguyên tác, hắn hiểu ý cúi người chờ đợi.
Ông ta nói tiếp. "Kim Ô do thái dương thai ngén, theo thiên địa quy luật, thái dương tinh chính là mẫu thần của các ngươi, nay Đế Tuấn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, hắn bây giờ thọ thương nghiêm trọng, không phải đối thủ của ngươi, đi tìm hắn thu hồi một phần tâm hạch thái dương đi."
Nguyên tác c·hết lặng, không hồi đáp lại mệnh lệnh nhưng cũng không phản đối.
"Đi đi!" - Đạo tổ điểm ngón tay lên ấn đường nguyên tác, lập tức nhị thi xuất hiện cạnh hắn, đồng thời Thái Nhất trào lên loại cảm giác sắp ngộ ra bản ngã thi.
Tam thi hiện thế, kết hợp cùng Hồng Mông Tử Khí là có thể thành thánh không thể nghi ngờ.
Thông Thiên vui mừng. Ông ta cũng phát giác được hắn sắp trảm ra tam thi. "Thái Nhất! Còn ngẩng người ra đó à? Không mau cảm ơn lão sư điểm hóa."
"Tạ đạo tổ." - Đông Hoàng Thái Nhất gượng cười.
Hồng Quân gật đầu : "Chờ khi ngươi thu hoạch tâm hạch mang về, công đức giáng xuống chắc chắn sẽ trảm ra tam thi."
Nguyên tác cuối đầu, chậm rãi hóa thân bản thể bay đi.
Nữ Oa lo lắng ra mặt, trong thiên địa tính luôn Đế Tuấn thì đã có bảy vị thánh. Chẳng lẽ đạo tổ thật sự để cho Thái Nhất đắc đạo.
Dĩ nhiên là không rồi. Ông ta sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra.
Lấy tâm hạch chỉ là cái cớ. Bản thân kim ô chính là thái dương tinh hóa thân, còn Thái Nhất với Đế Tuấn vốn là một thể tách ra, hình thành hai cái linh thức.
Chỉ cần một hai còn sống là được.
Nếu Thái Nhất thành thánh bằng tam thi trảm pháp, tức là sẽ chịu quản thúc của bốn chữ ''thiên đạo thánh nhân'' thiên đạo hoàn toàn có thể dùng đại tội hủy diệt thái dương của Đế Tuấn đặt lên đầu Thái Nhất, ép hắn diễn hóa chính mình thành thái dương tinh mới.
Đời đời kiếp kiếp chiếu sáng trời đất.
Như vậy thành thánh hay không chẳng có gì khác nhau.
Còn trường hợp hắn không thể xuống tay thì chắc chắn Đế Tuấn sẽ ra tay trước. Một kẻ mất hết lý trí dám hủy diệt thái dương, phá nát bản nguyên thì còn gì gã chừa?
Một khi Đế Tuấn đoạt thành ý định, chắc chắn đi tìm vu tộc trả thù cho con.
Lúc đó thiên đạo chỉ cần ngồi quan sát hai bên chiến đấu tiêu hao lực lượng, cuối cùng lấy tội hủy thiên triệt sát phe thắng cuộc, chỉ cần kim ô tộc không hồn phi phách tán, đều có thể mang một phần bản nguyên tái tạo thành tiểu thái dương tinh.
Còn hai cái đại tộc kia không còn thủ lĩnh, cuối cùng sẽ diệt vong.
Toàn bộ kế hoạch của thiên đạo bày ra trước màn hình.
Đám người Lý Băng Thu, Côn Bằng, nam chính kinh ngạc đến há hốc mồm. Cái trình độ tính toán không hổ danh là thiên đạo. Thật là đáng sợ.
Vai diễn Hậu Nghệ của nam chính coi như kết thúc chu toàn. Điểm thiên thưởng cộng đều đều mà không cần phải trực tiếp ra tay.
Cả đám không để ý tới hệ thống đang nhìn bọn họ một cách kì quái, âm thầm ghi ghi chép chép.
Lát sau nó lên tiếng bảo Lý Băng Thu chuẩn bị, tí nữa dịch chuyển đến hành lang vạn giới, đi vào thế giới phong thần.
"Đi liền sao?" - Lý Băng Thu kinh ngạc. "Vu yêu vẫn chưa xong mà?"
Hệ thống : [ Ngươi chẳng phải s·ợ c·hết nhất. Có nguyên tác thay ngươi hoàn thành đoạn đường cuối còn gì? Xem tới đây đủ rồi. ]
Lý Băng Thu : "Nhưng... Ta muốn xem tiếp, ta không muốn kết thúc như thế."
Hệ thống cười hắn vẫn còn lưu luyến bốn chữ Đông Hoàng Thái Nhất.
Nó cũng khuyên Lý Băng Thu đừng ôm hy vọng nữa, sở dĩ Kim Ô xạ nhật có thể thay đổi kết quả vì Đế Thập vốn là nhân vật chính trong tuyến câu chuyện của y, cốt truyện thay đổi vì nhân vật chính chọn thay đổi.
[ Ngươi là nhân vật phản diện, kết cục của ngươi đã được định sẵn là bất biến, đại kết cục chỉ thay đổi khi nhân vật chính thay đổi. ]
Nam chính đứng một bên nghe được, gương mặt trầm tư.