Một ngày nhân gian, một năm hạ giới, chẳng lẽ Hiên Viên vẫn nhìn ra.
Thấy em chồng không được thoải mái, Hi Hòa lên tiếng nhắc nhở hành động lỗ mãng của Hiên Viên. Gã vội phân bua mình không có ý khác, chỉ là cảm thấy linh sủng của thiên đế rất quen mắt cho nên muốn nhìn rõ hơn.
Bấy giờ dưới chân Đông Hoàng Thái Nhất nóng lên, tiếng rít khì khè thật nhỏ nhưng đầy đe dọa của loài bò sát làm hắn giật mình, hóa ra không biết từ lúc nào Đế Á đã hóa thành con bạch xà quấn cổ chân.
Nhận ra kẻ thù cũ, dị thú gầm gừ hung dữ. Trông cả hai như muốn lao vào đánh nhau tới nơi.
Tiểu sư di biết tìm rắc rối quá đi!
Bất đắc dĩ hắn chỉ còn cách mang nàng ta ném cho thuộc hạ. Chứ để Hiên Viên nhìn lâu một chút kiểu gì cũng có chuyện.
"Bạch Trạch! Giữ cho tốt sủng vật của ngươi."
"Sủng vật? Của thần???? À vâng, thiên đế tha tội. Thần sẽ dạy lại nó." - Quá quen với những loại tình huống bất thình lình kiểu này, Bạch Trạch nhanh chóng hợp tác, ôm rắn con Đế Á vuốt ve như thật. Bất ngờ nó phập mạnh vào tay y, Bạch Trạch tội nghiệp muốn cũng không thể hét lên nên đành cắn răng mà chịu.
Hi Hòa liếc Khổng Tuyên. "Thiên đế! Ta thấy tên súc sinh phượng tộc này đang dựng chuyện, thánh nhân nằm ngoài tam giới, tiêu diêu thiên ngoại, việc gì phải ra tay với yêu tộc. Rõ ràng hắn ta chó cùng dứt dậu, nói năng lung tung."
Khổng Tuyên cười khảy. "Yêu tộc chỉ giỏi hà h·iếp các chủng tộc thấp cổ bé họng, nghe nói đến chủ mưu thật sự lại không dám làm gì, ta nói thánh nhân thì chính là thánh nhân, không phục liền đi tìm ngài ấy đòi công đạo."
Bây giờ chủ mưu đã có, hoàng đế nhân tộc lập tức lên tiếng, tuy rằng Nghê Thường từng là nhân tộc nhưng sớm đã thoát ly ràng buộc, phi thăng thiên ngoại.
"Xin hỏi thiên đế, thiên hậu, ta và nhân tộc dính líu trách nhiệm thế nào trong chuyện mưu hại thái tử?"
Đông Hoàng Thái Nhất lâm vào bối rối, hắn không nghĩ ra cái lý do bắt tội nhân tộc.
Mà tẩu tử của hắn cũng không muốn cứ như vậy bỏ về, Hi Hòa bắt đầu kể tội nhân tộc ở vu yêu chiến trường giúp sức cho phe vu, bãi bỏ tế thiên, từ chối lễ bái.
Gần đây nhất ỷ có chút tài phép xông lên ba mươi ba tầng trời, nàng cười bảo hoàng đế nhìn thử hồng hoang sinh linh ngoài nhân tộc và đám dã man nhân ăn lông, ở lỗ dưới chân núi Bất Chu ra thì làm gì có ai dám đại náo thiên cung?
Nhưng chung quy những việc này đều đã qua một đoạn thời gian, thiên giới giáng thiên phạt rồi, Hiên Viên không muốn nói chuyện thêm với Hi Hòa, cảm giác nàng ta chỉ đang bới móc vô cớ.
Hiên Viên : "Những vấn đề đó chẳng phải đều giải quyết xong xuôi hết rồi. Thiên hậu sao lại nhắc tới."
Hi Hòa : "Bổn cung chỉ muốn nhắc nhở các ngươi đã rất nhiều lần chống đối mới có ngày hôm nay, không phải lần đầu, bây giờ còn cả gan đả thương thiên thần. Ngươi nói xem yêu tộc có thể bỏ qua không?"
Thiên hậu nhìn sang Anh Chiêu yêu thần, Bạch Trạch hiểu ý liền thúc tay mạnh vào eo Anh Chiêu làm y đau đớn kêu lên rồi cúi gập người xuống. Bộ dạng như b·ị t·hương rất nặng.
Thái Nhất trái lại có chút căng thẳng, dồn nhân tộc vào đường cùng sẽ kinh động thánh nhân. Nàng hành xử không câu nệ ''cấp trên'' khiến hắn hoài nghi chuyện Đế Tuấn bị Hồng Quân giam cầm ở thái dương tinh nàng đã biết ẩn tình hay chưa.
Hoàng đế nhân tộc vô cùng bình tĩnh, gã từ đầu đã đoán được mục đích yêu tộc xuống đây chỉ muốn g·iết người. Cái bọn họ cần là lý do để ra tay.
Mà sau khi thận trọng quan sát từ nãy giờ, y thấy yêu hoàng khá kiệm lời, cũng không bày tỏ sát tâm. Xem ra những gì nghe ngóng được khá đúng, đông cung thiên đế ít quan tâm tới chính sự, ngoài bế quan tu luyện không hứng thú thứ khác.
Theo phỏng đoán của Hiên Viên, Thái Nhất tệ gì cũng đã một bước thánh nhân, còn y chưa thành nhân hoàng, nhân tộc chỉ trên đà phát triển khó lấy khí vận đối khí vận, mà kể cả khi tu vi có trên cơ thì đối thủ cầm hai món tiên thiên chí bảo.
Chẳng có lý do gì chống đối yêu tộc lúc này.
Gã vì trăm ngàn bá tánh, vì thiên hạ thái bình đã khẩn khoản hạ mình trước kẻ thù. "Về việc đả thương thiên thần, thiên đế thần minh soi xét, thiên thần Anh Chiêu chưa từng có ý nghe nhân tộc trình bày, điều tra chưa tới đã vội..."
"Đủ rồi!" - Đông Hoàng Thái Nhất cắt lời, vốn định không muốn làm căng thẳng lên nhưng để tẩu tẩu, một nữ nhân đối đáp qua lại với nhân hoàng tương lai hắn cũng không nhìn được. "Ngươi trả lời có hạ sát chiêu với yêu thần hay không? Trả lời có hoặc không."
Yêu tộc bọn họ chỉ bênh vực người nhà, không nói lý lẽ.
Đám cường giả phe nhân tộc không thể xem thêm, hoàng đế nhất định không cho họ làm càn. Y lần nữa hạ giọng, chân mài co lại, có thể thấy rõ sự kìm nén cơn giận vô cùng lớn.
Hiên Viên : "Ta hôm nay vì lấy thiên đế làm gương mới t·ấn c·ông thiên thần."
Hi Hòa. "Nói lung tung. Ngươi lấy thiên đế làm gương chống đối yêu tộc sao?"
Hiên Viên phớt lờ nàng ta, hai mắt kiên định nhìn thẳng Thái Nhất.
"Nhân tộc lưu truyền thiên đế năm xưa ở tổ địa bị vây trong hiểm trận đã lấy sức một mình đối cứng với bốn vị vu tổ, giải cứu tộc nhân, đồng thời cũng che chở nhân tộc, Hiên Viên ngưỡng mộ, phát nguyện dùng sức lực của mình theo bước thiên đế, bảo vệ trăm họ, cho nên khi nhìn thấy thiên thần ra tay với bá tánh không một tấc sắt, khó lòng làm ngơ."
Nghe người ta khen mình quả thật có chút sướng tai.
Đông Hoàng Thái Nhất nhịn không được liền mĩm cười. "Nói rất hay. Vậy ta không truy cứu nữa."
Bạch Trạch đứng một bên cũng gật đầu hài lòng. Cách Hiên Viên nói năng đến hành sự không có sơ hở để bắt bẻ. Còn biết co duỗi tán dương đối thủ, không tệ.
Anh Chiêu bên cạnh hừng hực sát ý, ghi hận trong lòng, chặt hắn cái đầu giờ nói vài câu là xí xóa.
"Thiên đế anh minh. " - Nhân tộc đại thần phía sau nghe thế cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hiên Viên : "Thiên đế cất công xuống đây, hay là nán lại hoàng cung, Hiên Viên có cho người chuẩn bị thịnh yến chiêu đãi thiên đế... Và thiên hậu."
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn qua hỏi ý Hi Hòa. Nàng ta nghe kiểu gì cũng thấy chỉ thấy nhân tộc mời mình Thái Nhất, còn nàng là bất đắc dĩ mới xướng tên cho nên lập tức từ chối, cùng Anh Chiêu và đại quân hồi thiên cung.
Khổng Tuyên được phóng thích tại chỗ, y mang Thanh Loan bay về hướng Bích Du cung.
Hoàng thành nhân tộc xét về rộng lớn thì không bằng tam thập tam thiên, cư nhiên độ hào nhoáng tương đương. Thành trì, cung điện xây dựng vẫn có nét thô của sức người, trang phục quân lính mặc khá tầm thường, binh khí, công cụ... Và trăm thứ khác không tên khác đều mang nặng màu sắc buổi bình minh của loài người.
Thái Nhất lấy làm lạ bèn hỏi hoàng đế vì sao không mang linh thạch và linh khí, pháp bảo.... Chế tạo công cụ cho tộc nhân của mình.
Hiên Viên : "Sư tôn nói người tu đạo không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của phàm nhân, nếu không một ngày nào đó chúng ta rời đi, bọn họ sẽ mất phương hướng."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Rời đi?"
Hiên Viên : "Hồng hoang mỗi lần có người chứng đạo sẽ hấp thu linh khí trời đất, hiện tại đã có chín vị thánh nhân. Linh khí suy giảm tính bằng ngày, sau khi nhân tộc đi vào ổn định, toàn bộ tu sĩ sẽ phải rời khỏi hồng hoang, nếu không với tốc độ tu hành của mọi người, sẽ thôn phệ hết linh khí trời đất, biến nơi này thành một cái tinh cầu c·hết."
Lý Băng Thu trong thức hải nghe xong lại nghĩ có khi nào thiên đạo cũng đau đầu chuyện linh khí, nhưng không đủ khả năng mang các đại tộc lớn dịch chuyển đến một vị diện khác, lão tặc thiên quyết định chọn cách nhanh gọn hơn, bày ra lượng kiếp xóa sổ bớt.
Tam tộc, vu - yêu, sau đó là phong thần kiếp, nhắm đến các thần tiên đạo hạnh thấp hơn, rồi dần dần sẽ tiêu diệt toàn bộ những người có khả năng hấp thụ linh khí ra khỏi trời đất.
Địa cầu trước đây hắn sống không chừng cũng dùng cách này bóp c·hết người tu hành. Cho nên ở thời hiện đại những người có khả năng bay như chim, đi trên mặt nước, sống hàng năm được coi là l·ừa đ·ảo. Thổi phồng.
Mà thôi kệ đi, hắn tự thấy mình quá rảnh, quan tâm làm gì chuyện trời đất ra sao, biết có sống nổi tới thời phong thần chiến không mà lo.
Hiên Viên :"Thiên đế! Ta có chuyện này không biết có nên nói lại không?"
Thái Nhất : "Có gì cứ nói thẳng ra, không cần úp mở khơi gợi trí tính tò mò của ta."
Hiên Viên : "Ngài biết Tiêu Phàm chứ? Người này cầm đầu nhân tộc tu sĩ xông lên thiên giới lần trước. Thiên đế ra tay với nữ nhân của hắn, ta nghe nói hắn muốn động tay động chân với 10 vị thái tử."
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mài. "Tiêu Phàm muốn hại cháu ta? Hắn có bản lĩnh đó sao?"
Đối phương và Thái Nhất không cùng tuyến cốt truyện, hắn cũng trả hồn nữ nhân của y cho y rồi, mà y thì không có Xạ Nhật Thần cung trong tay, làm ăn được gì mà phải sợ.
Hiên Viên : "Thiên đế không biết đó thôi, hắn không làm được thì mượn tay vu tộc làm, mấy hôm trước ta nghe nói hắn đến Huyết Hải dò la tung tích chí bảo của vu tộc cất ở đó. Trước đây kẻ này là phàm nhân, không hiểu tại sao chỉ trong một đêm thoát thai hoán cốt, thế nên thiên đế đừng chủ quan."
Đông Hoàng Thái Nhất tối sầm mặt mũi, còn hoàng đế khẽ cười thỏa mãn, dù là Tiêu Phàm hay Đông Hoàng Thái Nhất, ai bị người còn lại xử lý cũng đều có lợi cho Hiên Viên.